Quan gia

Chương 31: Lập tức quay về Bắc Kinh!


Lưu Vĩ Hồng một tay ôm lấy Đường Thu Diệp, không khỏi phân trần, ấn cô ngồi trên ghế mây.

- Thu Diệp, em nghe anh nói, anh tin em, anh cũng muốn có em… Anh nhất định muốn có em, nhưng mà, không phải bây giờ…

Lưu Vĩ Hồng giọng điệu hơi gấp gáp. Hắn vốn định để Đường Thu Diệp ngồi trên giường, trong đầu lóe lên một ý tưởng, cho Đường Thu Diệp ngồi trên ghế mây. Nếu hai người ngồi bên mép giường, một khi không cẩn thận thì sẽ lăn sang.

Bây giờ hắn không thể phạm sai lầm này.

Nói ra, hắn chẳng những bình tĩnh, quả thật là mang chút lạnh lùng hà khắc. Nhưng không có cách nào, nếu hắn không thể khống chế bản thân thì có khả năng phạm sai lầm. Cũng không phải nói, hắn mà lên giường với Đường Thu Diệp thì nhất định sẽ xảy ra chuyện, xác suất xảy ra chuyện là rất thấp. Phỏng chừng đám nhân vật lớn trong Bắc Kinh, bây giờ tạm thời cũng mặc kệ hắn, chỉ là hắn không thể ôm tâm lý may mắn này.

Điểm mấu chốt trước mắt, chẳng những liên quan tới tiền đồ sau này, còn liên quan tới tiền đồ của Lưu gia cùng với rất nhiều người có quan hệ với Lưu gia. Nếu hắn ngay cả điểm này cũng xử lý không tốt, không phân rõ nặng nhẹ, hắn còn nói gì tới làm lại từ đầu, chấn chỉnh lại sông núi?

Đường Thu Diệp đã bình tĩnh lại, chỉ nhẹ nhàng mà khóc nức nở, cuộn mình trong ghế mây, không ngừng lau nước mắt, muốn nhìn Lưu Vĩ Hồng, lại có chút sợ, hay là có chút xấu hổ. Vừa tiếp xúc với ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng, liền hoang mang mà chuyển sang hướng khác.

Lưu Vĩ Hồng không thể khiến lịch sử tái diễn, không thể khiến Đường Thu Diệp lại một lần nữa bị thương tổn, chán nản rời khỏi trường Trung cấp Nông nghiệp.

Tuy nhiên lời nói vừa rồi của Lưu Vĩ Hồng rõ ràng có tác dụng trấn an.

Thông thường mà nói, phụ nữ không phải động vật không nói lý lẽ.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

Mấu chốt là địa vị của Lưu Vĩ Hồng ở trong lòng của Đường Thu Diệp rất khác, đối với Đường Thu Diệp mà nói, lời nói của Lưu Vĩ Hồng đều là có đạo lý, cô đã nuôi thành thói quen nghe lời hắn.

Lưu Vĩ Hồng cũng không ngồi, cứ như thế đứng bên chiếc ghế mây, ôm đầu cô, để cô tựa vào eo mình, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve vành tai dày của Đường Thu Diệp.

Trên sách tướng nói, vành tai của phụ nữ to mà dày là phúc tướng, cả đời không lo.

Điểm này có chút vô nghĩa.

Đời trước, Đường Thu Diệp không phải trải qua đau khổ sao? Lại hưởng phước gì!

Động tác nhỏ thân thiết làm cho Đường Thu Diệp trấn tĩnh hơn, trong mắt tuy rằng còn chứa nước mắt, nhưng không khóc, áp sát trên người Lưu Vĩ Hồng, bộ dáng rất không muốn xa rời.

- Thu Diệp, anh biết, em thích anh, anh cũng thích em!

Lưu Vĩ Hồng khẳng định nói.

- Thật sao, anh không gạt em?

Đường Thu Diệp ngẩng đầu, nhìn hắn, nhẹ nhàng cắn môi.

- Thật, không gạt em.

Lưu Vĩ Hồng cười cười, tự nhiên mà giơ tay lau đi nước mắt trên mặt cô. Ngón tay thon dài lướt qua làn da mềm mượt của Đường Thu Diệp, hai má của Đường Thu Diệp giống như những bộ phận khác trên người cô, rất có tính đàn hồi.

Lưu Vĩ Hồng tìm hiểu qua, Đường Thu Diệp cùng tuổi với hắn, nhỏ hơn vài tháng. Chỉ là cô đám cưới sớm, lại to con, ngày thường hi hi ha ha, liền cho người ta cảm giác thành thục. Kỳ thật trong nội tâm, cô cũng còn là một cô gái 22 tuổi, chính là độ tuổi hoàng kim thanh xuân nở rộ.

- Vậy…vậy anh…

Đường Thu Diệp nói xong, mặt bỗng nhiên đỏ ửng, vội vàng cúi mặt xuống, không dám nhìn Lưu Vĩ Hồng nữa. Vừa rồi là uất ức vô cùng, trong lòng căn bản thì không có ý niệm nào khác, chỉ muốn chứng tỏ sự "trong sạch" của mình với Lưu Vĩ Hồng, bây giờ có chút khôi phục tư duy bình thường, liền xấu hổ vô cùng.

Nào có như vậy?

Một phụ nữ, cứ muốn "dựa vào" một người đàn ông!

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, khẽ cười nói:

- Có những chuyện, em không hiểu. Bây giờ, Bắc Kinh đang xảy ra chuyện lớn, có thể sẽ có chút quan hệ với anh…Em xem, trường học không phải nghỉ hè trước thời hạn hay sao?

Đường Thu Diệp giật mình kinh hãi, hạ giọng nói:

- A, vậy… Vậy sẽ không có chuyện gì chứ?

Tuy rằng cô không hiểu chính trị, nhưng vẫn có xem ti vi, biết chuyện như vậy nếu rơi xuống đầu thì không phải chuyện đùa, trong lòng liền rất lo sợ, nắm chặt tay của Lưu Vĩ Hồng, sợ rằng trong nháy mắt, người đàn ông này liền không thấy tăm hơi, bị người ta bắt đi.

- Không biết.

Lưu Vĩ Hồng lắc đầu.

- Khẳng định sẽ xảy ra một số chuyện, qua một thời gian nữa sẽ thấy kết quả.

- Vậy anh phải về Bắc Kinh đi làm sao? Không trở lại đây sao?

Lối suy nghĩ của Đường Thu Diệp không ngờ cũng là rất linh hoạt, lập tức đã nghĩ tới Lưu Vĩ Hồng có khả năng quay về Bắc Kinh làm, từ nay về sau trời nam đất bắc. Kết quả như vậy, cho dù thế nào cô cũng không thể chấp nhận.

Người đàn ông này, chính miệng hắn nói rồi, thích cô, cũng sẽ muốn…muốn có cô!

Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:

- Không đâu, anh sẽ ở lại, nhưng ở lại như thế nào, còn chưa chắc chắn.

Nếu Lưu gia thành công thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn của đời trước trong trận đấu tranh chính trị này, cho dù hắn là một đại công thần, tiếp tục ở lại địa khu Thanh Phong, chính là rèn luyện cơ sở, sớm muộn cũng có một ngày trở nên nổi bật. Nếu Lưu Thành Thắng "khăng khăng một mực", bản thân đã tạo ra nhiều cơ hội tốt như thế cho ông ta, ông cũng không biết lợi dụng, vậy thì khó nói.

- Chắc sẽ không có chuyện gì chứ?

Đường Thu Diệp đã hoàn toàn từ trong tình cảm mãnh liệt tỉnh táo lại, bắt đầu lo lắng cho Lưu Vĩ Hồng.

Ngoài cửa sổ, cuồng phong gào thét, trời đất bỗng nhiên trở nên vô cùng âm u, dường như đêm tối sắp tới. Sấm sét từng trận, Đường Thu Diệp trở nên sợ hãi, thân mình co rút lại trên ghế mây, ôm chặt lấy Lưu Vĩ Hồng.

- Không cần lo lắng, anh biết xử lý thế nào. Thu Diệp, em yên tâm, anh nhất định sẽ cho em sống ngày tháng khác, cho em vui vẻ!

Lưu Vĩ Hồng giống như đang hạ quyết tâm, vẻ mặt vô cùng kiên định.

Đời trước, Lưu Vĩ Hồng chưa bao giờ nói qua những lời như vậy với người phụ nữ nào. Tuy nhiên, đối với Đường Thu Diệp là ngoại lệ, người phụ nữ này, chẳng những thích hắn, hơn nữa còn sùng bái hắn. Vì sùng bái hắn mà nảy sinh tình yêu, so với vì tìm hiểu mà nảy sinh tình yêu càng sâu sắc hơn. Điều kiện tiên quyết là anh phải khiến phụ nữ sùng bái anh!

Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng cảm thấy chính mình mắc nợ cô rất nhiều.

Đường Thu Diệp lập tức mở cờ trong bụng, nước mắt trên mặt chưa khô, ngay trên vệt nước mắt, nở rộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ.

Cô tin tưởng hắn!

Đàn ông đại trượng phu, lời hứa đáng giá nghìn vàng!



Đầu tháng 7, Lưu Vĩ Hồng ở phòng giảng dạy nhận được điện thoại của Lâm Mỹ Như.

Mấy ngày này, Lưu Vĩ Hồng đa số là ở phòng giảng dạy. Bên Bắc Kinh, đại cục đã định. Hắn phỏng chừng sẽ có điện thoại tìm hắn. Hơn nữa, hắn cũng cố ý giảm bớt thời gian ở cùng Đường Thu Diệp. Không phải chán ghét Đường Thu Diệp, mà là quá thích, sợ hai người luôn ở bên nhau sẽ không kìm nổi.

Sức quyến rũ nguyên thủy của Đường Thu Diệp đối với đàn ông rất lớn, quả thật khó mà ngăn cản. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy đau khổ chịu đựng như vậy thật sự rất khó chịu.

- Xin chào, là trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong phải không? Tôi tìm đồng chí Lưu Vĩ Hồng!

Lâm Mỹ Như ở bên kia điện thoại nói, tiếng phổ thông tiêu chuẩn, dùng từ cũng rất có quy tắc, lộ ra khí phách ung dung đẹp đẽ quý giá cao cao tại thượng. Cô không biết người tiếp điện thoại chính là Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, khẽ cười nói:

- Mẹ, là con đây!

- Vĩ Hồng? Thật là con sao?

Lâm Mỹ Như thanh âm không kìm được niềm vui bất ngờ. Khi đó kỹ thuật điện tín không phát triển bằng đời sau, điện thoại đường dài dễ dàng tạo thành thanh âm sai lệch.

- Không phải con, người khác có thể nghe một cái là biết giọng của mẹ sao?

Lâm Mỹ Như liền vui vẻ mà cười rộ lên, thấy được tâm tình vô cùng sung sướng.

- Vĩ Hồng, nói cho con một tin tốt, ông nội muốn gặp con, bảo con lập tức về Bắc Kinh.

Lâm Mỹ Như vui sướng nói.

Đây thật đúng là tin tức tốt.

Ông cụ tuyệt đối không phải nhớ cháu trai, vô duyên vô cớ muốn gặp hắn. Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, đời trước chỉ có lúc ông cụ bệnh nặng, cha hắn Lưu Thành Gia mới báo cho hắn biết, bảo hắn lập tức chạy về Bắc Kinh. Trên thực tế chính là vì gặp mặt ông nội lần cuối, tiễn ông lúc lâm chung.

Hiện tại, thế cục Bắc Kinh vừa mới lắng xuống, ông cụ liền gấp gáp muốn gặp hắn, có thể thấy, phân lượng của hắn trong Lưu gia đã hoàn toàn khác trước.

- Mẹ, chuyện gì vậy? Mẹ tiết lộ cho con một chút, trong lòng con biết rõ, khi bị mắng cũng có thể chống cự được!

Lưu Vĩ Hồng nói đùa với mẹ. Trên thực tế, trong lòng hắn đã biết rõ, nói như thế, chỉ nhằm khiến mẹ càng vui hơn chút. Kiếp trước, hắn quả thật khiến Lâm Mỹ Như tan nát cõi lòng, bù đắp một chút cũng là tốt.

- Bị mắng? Vĩ Hồng, sao con có thể xem thường bản thân như thế? Con bây giờ là đại công thần của Lưu gia chúng ta, ngay cả ba con vừa rồi cũng còn khen con. Vĩ Hồng, mẹ thật sự rất vui, con trai cuối cùng đã trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi…

Nói xong, Lâm Mỹ Như bỗng nhiên khóc nức nở bên kia điện thoại.

Lưu Vĩ Hồng lập tức luống cuống tay chân, liên tục nói:

- Mẹ, mẹ, mẹ không sao chứ?

- Không… Không có gì, mẹ vui thôi.

Lâm Mỹ Như lau nước mắt, đổi lại khuôn mặt tươi cười.

- Vĩ Hồng, con lập tức trở về. Ngồi xe lửa cực khổ quá, con đến Đại Ninh đáp máy bay đi… Có đủ tiền không?

Lâm Mỹ Như không hổ là bác sĩ, rất là cẩn thận.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Đủ, con đã làm tổ trưởng bộ môn, tiền lương đã tăng lên một bậc.

- A, con trai của mẹ thật giỏi, đã làm tới tổ trưởng bộ môn rồi sao?

Mặc dù tổ trưởng bộ môn ở trong mắt Lâm Mỹ Như chẳng là gì. Nhưng đây lại thể hiện rằng, các mặt của Lưu Vĩ Hồng đều đang tiến bộ, hoàn toàn khác với trước kia.

Cái này so với thứ gì cũng quan trọng.

- Vĩ Hồng, từ Thanh Phong tới Đại Ninh, hơn 200km đúng không? Con không cần đi chen chúc đón xe đường dài, con gọi số điện thoại này…

Lâm Mỹ Như ở đầu dây bên kia nói một dãy số điện thoại:

- Đây là số điện thoại của Sư đoàn trưởng Hạ đóng quân ở địa khu Thanh Phong, là bạn chiến hữu với ba con, cách thành phố của con cũng không xa. Con gọi cho ông ấy, nói với ông ấy rằng con là con trai của Lưu Thành Gia, bảo ông ấy phái chiếc xe tiễn con tới sân bay Đại Ninh.

- Dạ.

Lưu Vĩ Hồng đồng ý ngay.

Lưu Vĩ Hồng nghe nói qua bộ đội này, nhưng lại không biết Sư đoàn trưởng Hạ hóa ra là lão chiến hữu của Lưu Thành Gia. Đời trước, Lưu Thành Gia rất không muốn gặp đứa con trai này, có thể cảm thấy xấu hổ khi ở trước mặt Sư đoàn trưởng Hạ nhắc tới chuyện bản thân có đứa con trai không biết điều làm giáo viên ở địa khu Thanh Phong.

Kỳ thật nơi đóng quân của bộ đội này cách thị xã Thanh Phong rất xa, hơn trăm kilomet, đường xá lại không dễ đi, cũng gần bằng với thời gian đi Đại Ninh rồi. Nhưng Lưu Vĩ Hồng biết, chuyện không thể nghĩ như vậy. Lưu Thành Gia hiện giờ nói cho hắn biết một quan hệ như vậy, trên thực tế chính là đã thay đổi cách nhìn đối với hắn, cảm thấy Lưu Vĩ Hồng hắn xứng đáng với biển chữ vàng cháu ruột Lưu gia, không còn làm Lưu gia mất mặt nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình của Lưu Vĩ Hồng cũng vô cùng sung sướng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status