Quan gia

Chương 37: Chúc mừng


- Thế nào, thế nào rồi?

Biểu hiện của Vĩ Hồng thế nào?

Vừa ra khỏi Đại nội, Lâm Mỹ Như liền vội vã hỏi.

Lão gia dù sao tuổi cũng đã cao, không ngồi lâu được, cuộc nói chuyện tiến ra hơn một tiếng đồng hồ thì kết thúc, ai về nhà nấy. Vẫn là Lưu Thành Gia đích thân lái chiếc xe Jeep quân dụng màu xanh lục.

Lưu Vĩ Hồng vừa vào thư phòng, Lâm Mỹ Như trong lòng thấp thỏm không yên, trong đầu toàn nghĩ về chuyện này. Sau này bà có thể mở mày mở mặt, đứng thẳng làm người hay không hoàn toàn dựa vào biểu hiện lần này của Lưu Vĩ Hồng. Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng có được sự tán thành của lão gia thì sẽ không thua kém gì cháu đích tôn.

- Con trai của bà…Haizz, làm lão gia phải kinh ngạc!

Lưu Thành Gia đặc biệt kéo dài ngữ điệu, kéo dài đến 1, 2 giây, mới nói ra đáp án "long trời lở đất". Nhất thời không kiềm nổi vẻ hả hê đắc ý hiện trên khóe miệng.

- Cái gì? Sao lại làm lão gia kinh ngạc? Vĩ Hồng, con không nói gì quá giới hạn đấy chứ?

Lâm Mỹ Như trong đầu nhất thời quay cuồng, hỏi dồn dập.

Lưu Thành Gia lắc đầu, lẩm bẩm một câu:

- Sao lại sinh ra một cậu con trai được thế này?

Tuy rằng nói nhỏ nhưng Lâm Mỹ Như vẫn nghe thấy, không khỏi vui mừng quá đỗi. Nếu không phải ngồi ở ghế phụ lái, bà sẽ ôm chầm lấy con trai hét lên. Thân làm con dâu của nhà họ Lưu, bác sĩ chủ nhiệm bệnh viện 301, Lâm Mỹ Như vốn không phải là thiếu kiên nhẫn như vậy. Thực ra Lưu Vĩ Hồng trước đây đã khiến bà khổ sở, bây giờ lại thay đổi 180 độ, Lâm Mỹ Như chỉ cảm thấy vui mừng như muốn vỡ òa, không biết nên bày tỏ cảm giác vui sướng trong lòng thế nào.

- Mẹ, không thần bí như ba nói đâu, con chỉ nói mấy câu thật lòng, đúng lúc ông thích nghe…!

Lưu Vĩ Hồng cười nói.

- Con trai, lại khiêm tốn rồi, trước mặt mẹ giả vờ giả vịt hả?

Lâm Mỹ Như vui mừng khôn xiết, cười ha hả..

- Thôi, về nhà nói tiếp!

Thấy vợ vui mừng đến nỗi không biết trời đất gì, Lưu Thành Gia nhắc nhở một câu.

- Ông quản tôi hả, con trai tôi tiến bộ, tôi không thể cao hứng một chút sao?

Lâm Mỹ Như lập tức ngắt lời chồng, miệng chỉ lo cười hềnh hệch.

Về đến nhà, Lâm Mỹ Như còn chưa kịp lên tiếng thì có tiếng chuông điện thoại, Lâm Mỹ Như đành phải nghe điện thoại.

- Xin chào, anh cả ạ, vâng, vừa về tới nhà ạ…Anh muốn đến nhà em chơi ạ? Vâng, vâng, chào đón anh…!

Vừa tắt điện thoại, Lâm Mỹ Như liền cười rộ lên:

- Ha ha, mặt trời mọc từ hướng Tây rồi…

Từ lúc họ chuyển đến quân khu, tuy rằng cũng sống ở thủ đô, Lưu Thành Thắng còn chưa bao giờ đến nhà chơi. Anh chị em gặp mặt không phải ở " Thanh Tùng Viên" thì là ở nơi ở của Lưu Thành Thắng. Từ đó cho tới nay, đều là Lưu Thành Gia hỏi thăm anh trai và chị dâu. Cái danh "trưởng họ" của Lưu Thành Thắng luôn luôn cao giá, hôm nay không ngờ đích thân đến, hơn nữa còn gấp gáp không thể chờ đợi.

Không hỏi cũng biết, nhất định là Vĩ Hồng đã "chấn áp" hắn.

Lưu Thành Gia trừng mắt nhìn vợ không hài lòng nói:

- Nói cái gì vậy, anh trai đến là một việc tốt, nhanh chóng đi chuẩn bị một chút đi.

- Chuyện tốt, chuyện tốt, ai bảo không phải chuyện tốt chứ.

Lâm Mỹ Như không muốn cãi nhau với chồng, mừng còn không kịp nữa là.

- Mẹ, mẹ nghỉ chút đi, để con thu dọn cho.

- Thôi, thôi, con ngồi đó với bố con đi, hai bố con đã mấy tháng nay không gặp nhau rồi, ngồi đó nói chuyện đi, việc nhà để mẹ làm cũng được, đàn ông phải lo việc đại sự chứ.

Lâm Mỹ Như coi đứa con như bảo bối, sao để nó làm những việc lau bàn, dọn dẹp được.

Lưu Vĩ Hồng khẽ cười, cũng không muốn tranh với mẹ nữa, đưa cho bố cố trà, hắn cũng có một cốc, hai cha con ngồi tại phòng khách

- Vĩ Hồng.

Lưu Thành Gia gọi con trai một tiếng, chăm chú nhìn Lưu Vĩ Hồng rồi nói:

- Con trưởng thành rồi.

Lúc đó, trong lòng Lưu Vĩ Hồng cảm thấy ấm áp, tình thương yêu cuối cùng cũng đã trở lại với hắn.

Cảm thấy thật vui.

- Bố, bố hút thuốc.

Trong khoảng thời gian ngắn, Lưu Vĩ Hồng không biết nên nói gì, vội rút bao thuốc ra, mời Lưu Thành Gia một điếu.

Lưu Thành Gia đón lấy, nhìn nhìn rồi cười nói:

- Con hút thuốc này sao?

Thuốc mà Lưu Vĩ Hồng hút có hơn hai tệ một bao, cái này ở địa khu Thanh Phong cũng không được coi là cao cấp gì. Lúc bấy giờ thịnh hành các loại thuốc như Hilton, Tam Ngũ…, đều tầm mười tệ. Với mức lương lúc đó mà nói, giá của những loại thuốc này rất đắt. Lưu Vĩ Hồng tiền lương mỗi tháng cộng với tiền thưởng, tiền phụ cấp linh tinh cũng chỉ đủ mua 6, 7 bao thuốc ngoại.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Ba, con không phải là địa chủ mà, có thể hút loại thuốc này là tốt rồi. Tiền lương mỗi tháng của con chưa đến 70 tệ.

- Ha ha, sống giản dị là được rồi, những thứ vật chất kia không nên quá coi trọng, dễ làm cho con người ta lầm đường lạc lối, thế nhưng hôm nay con vừa về, mọi người đều vui, bố sẽ khao con, lấy một ít cũng được.

Lưu Thành Gia tâm trạng rất tốt, một người vốn dĩ nói năng thận trọng cũng không nhịn nổi đùa với con trai. Ngay sau đó đứng dậy, vào phòng ngủ cầm ra hai bao thuốc Gấu Mèo Vàng, xé một bao, còn một bao trực tiếp đưa cho Lưu Vĩ Hồng.

Hai người châm thuốc hút, khói mù mịt khắp căn phòng.

Lưu Vĩ Hồng quan sát cha rồi bỗng nhiên nói:

- Cha, cha có tóc bạc rồi!

- Thật không?

Lưu Thành Gia giơ tay vuốt vuốt thái dương, cười nói:

- Mà có là đúng thôi, con nghĩ bố vẫn còn trẻ như con được sao!

- Ba, mấy tháng này làm bố phải bận tâm rồi.

Lưu Vĩ Hồng có chút ngậm ngùi nói.

Bây giờ chỉ có trăng mới tỏ, nhưng đồng chí Nguyệt Hoa vẫn ở trên đài thì Lưu Thành Gia vẫn còn phải chịu nhiều áp lực. Có thể nói, may mà ông cụ vẫn còn, nói cách khác, có thể đánh bại được hay không thì vẫn không thể biết được

Đương nhiên nếu ông cụ không còn nữa, Lưu Vĩ Hồng có còn thể viết bài văn kia được không cũng không thể biết trước được. Trên phương diện chính trị, từ trước tới nay đều có sự thay đổi, không có gì là phép nghiệm màu cả.

Ông cụ vẫn còn, hơn nữa Lưu Vĩ Hồng lại chớp được cơ hội, kết quả là thắng lợi hoàn toàn.

Lưu Thành Gia lắc lắc đầu, khẽ thở dài. Cũng không biết là " Nghĩ là chuyện cũ mà đau đớn lòng" hay "lại có chuyện gì khác". Hoặc có thể sự hòa trộn của cả hai loại cảm xúc.

- Vĩ Hồng này, lúc đầu mọi người còn thật sự ngờ vực con bị Hạ Cạnh Cường lừa.

Sau đó, Lưu Thành Gia nói.

Đây là cách nói khách sáo, mọi người lúc đó gần như đều chắc chắn, Lưu Vĩ Hồng đầu không có não, bị Hạ Cạnh Cường lừa. Thậm chí còn có cả chuyện "báo thù nhà họ Lưu", hơn cả thế nữa cũng nói ra được.

- Con biết, lúc đó có rất nhiều người không hiểu.

Lưu Vĩ Hồng tự nhiên nói một câu.

- Ha ha, lúc đó lão Hạ đắc ý vô cùng…Bây giờ thì không biết buồn bực đến cỡ nào?

Lâm Mỹ Như vừa thu dọn phòng khách vừa nói xen vào.

Lưu Vĩ Hồng lắc lắc đầu, nói:

- Lão Hạ không buồn bực đâu, Hạ Cạnh Cường bây giờ còn đang vui mừng đó, lần này, bọn họ thu hoạch được không ít. Cho dù thế nào, bài văn đó của con cũng rơi vào tay Hạ Cạnh Cường rồi, có công lao thì y cũng có phần, không đi đâu được.

Lưu Vĩ Hồng thực không nghĩ làm cho Hạ lão gia trở nên thuận tiện, không có cách nào khác. Không có Hạ Cạnh Cường, bài văn kia sẽ bị chèn không lên được "Tiếng kèn"….

Ván cờ chính trị vốn là có mối rằng buộc về lợi ích, không có chuyện ăn mảnh.

Lưu Thành Gia lại quan sát kĩ Lưu Vĩ Hồng một lúc, rồi nói:

- Vĩ Hồng, không ngờ mấy năm ở tỉnh Sở Nam, con học được nhiều thứ như vậy.

Lưu Vĩ Hồng vội nói:

- Ba, con cũng chỉ dựa vào tình hình mà phân tích thôi, đâu có gì.

- Ha ha, ông và bác cũng không thể nhìn ra được, con có thể nhìn ra được, thật là có bản lĩnh! Trong nhà không phải giấu diếm gì cả, con ngày trước thích càn quấy, bố và mẹ con rất lo lắng, nhưng bây giờ con đã lớn thật rồi, cũng đã hiểu chuyện, có thể bàn việc được rồi, bố mẹ rất vui. Tối nay, để bố bảo mẹ nấu vài món ngon, chúng ta hãy cùng nhau ăn một bữa để chúc mừng nào.

Lưu Thành Gia nói, rất cảm động, giọng điệu hơi run rẩy.

Trước đây Lưu Vĩ Hồng không ra gì, Lâm Mỹ Như lúc nào cũng hiện nỗi sầu lo trên khuôn mặt, còn Lưu Thành Gia thì chôn chặt sự lo lắng dưới đáy lòng. Đứa con trai như vậy, có người cha nào mà thờ ơ cho được.

Giờ đây đã có hi vọng rồi, không chịu thua kém, chín chắn như Lưu Thành Gia cũng nên chúc mừng chứ.

Lâm Mỹ Như lập tức tiếp lời nói:

- Ông này, thật là keo kiệt. Ở nhà ăn gì chứ, đi ra ăn ngoài, tiệm lớn Trường Thành, tôi mời! Hôm nay tôi sẽ xin nghỉ làm một ngày.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Mẹ, ở nhà ăn ngon hơn, nếu mẹ thấy mệt, để con gọi điện thoại kêu họ mang đồ ăn đến.

Lưu Thành Gia cười nói:

- Được rồi, tôi không keo kiệt, cứ theo ý mẹ mày đi khách sạn Trường Thành, đợi gọi điện cho Hoa Anh về cùng đi.

- Điều này đúng đấy, chúng ta cũng nên xa hoa một chút.

Lâm Mỹ Như cười.

Việc này đương nhiên chỉ là đùa, khách sạn Trường Thành là khách sạn cao cấp nhất ở thủ đô, thế nhưng đối với con dâu của Lưu Thành Gia nói thì không phải là một việc gì lạ cả.

Lưu Vĩ Hồng cười nói;

- Mẹ, con có một đề nghị…

- Con nói đi.

Lâm Mỹ Như ngừng tay, chú ý nghe con trai nói.

- Mẹ à, mấy ngày này mẹ cũng nên tăng cường cùng với mấy người bạn thân đi dạo phố, sẽ không lâu nữa, chúng ta không cùng sống ở đây nữa.

Lâm Mỹ Như nói:

- Không phải là đi tổng cục chính trị sao? Vẫn ở Bắc Kinh mà, vội làm gì, ngày nào đó không được à.

Lưu Vĩ Hồng cười, nói:

- Điều đó thì không nhất định, nói không chừng, mẹ sẽ nhanh chóng thành phu nhân tướng quân. Ba của chúng ta có khả năng sẽ làm Quân đoàn trưởng của quân đoàn nào đó.

- Thật sao?

Lâm Mỹ Như lập tức giật mình, có chút không dám tin.

Lưu Thành Gia cũng không hề trách cứ con trai thiếu kiên nhẫn, hơi dè dặt nói:

- Vĩ Hồng nói như vậy trước mặt lão gia, lão gia không phản đối!

Lâm Mỹ Như lập tức hết sức vui mừng.

Chỉ cần ông cụ không phản đối thì chuyện này căn bản là đã xong rồi.

Nhà họ Lưu trong phiên cờ chính trị này đã giành được thắng lợi hoàn toàn, đương nhiên sẽ có một vài điều tốt đẹp đến với Lưu Thành Gia. Không có bài văn của Lưu Vĩ Hồng thì không biết sẽ có kết quả thế nào.

- Chúc mừng, chúc mừng, phải vui vẻ chúc mừng mới được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status