Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi

Chương 211: Sau biệt ly (1)


Rượu mạnh chậm rãi tác dụng, trong thân thể như một dòng nước ấm tán loạn, thân thể hơi nóng, giày cao gót dẫm trên đất đã bắt đầu không vưng. Người phụ nữ cố gắng ổn định thân hình, lại dùng tay sửa tóc, lúc này mới gõ cửa.

Cửa nhanh chóng bị người từ trong mở ra.

Cô còn không còn kịp nữa thấy rõ, thân thể căng thẳng, đã bị người dùng sức dẫn kéo vào lồng ngực rắn chắc, ngay sau đó nghe được "Phanh" một tiếng đóng cửa, trên môi, đã bị ấm áp chặn lại. *

Mùi rượu thoáng chốc tràn ngập, thân thể cô mềm nhũn, lưỡi đối phương nhẹ nạy ra, đã đẩy hàm răng cắn chặt của cô ra, đầu lưỡi linh hoạt ngay sau đó suồng sã tứ phía hơi thở mùi đàn hương tràn vào trong miệng, mang theo đầy sự trêu chọc cùng tà tứ cùng với cô dây dưa. Giống như là bởi vì uống rượu, động tác của hắn sóng cuồng tận xương, đầu lưỡi ở trong miệng cô xâm nhập thật sâu, vừa cạn thối lui mang theo ám hiệu nào đó.

Thân thể người phụ nữ đã xụi lơ, tay gắt gao vịn bả vai bền chắc, trong bụng một luồng nhiệt lưu tràn qua, cô có chút khó nhịn lại đem thân thể của mình đưa lên, chủ động ma sát trên vật cứng rắn nóng rực trên thân thể người đàn ông.

Cặp mắt người đàn ông đột nhiên mở ra, trong mắt nhẹ nhàng cười, ngay sau đó mang theo cô rơi vào ghế sa lon mềm mại.

Người phụ nữ lúc này đã mê say, khẽ híp mắt, sắc mặt đỏ hồng, nằm trên ghế sa lon, liền hướng về phía thân thể của hắn bắt đầu vuốt ve.

Hắn nhẹ giọng cười một tiếng, đặt mình trong ở giữa hai chân của cô, người phụ nữ liền tự động dùng chân đem hông của hắn vòng chặt.

Đến thời điểm cuối cùng, trong mắt tà tứ của người đàn ông vẫn như cũ trầm tĩnh, đối với người phụ nữ phía dưới cười hỏi, "Thế nào, muốn?"

Bốn chữ, người phụ nữ vốn đã động tình như bị người dìm đầu xuống một bồn nước lạnh lẽo, tình dục trong nháy mắt đã rút đi hơn phân nửa, cô đột nhiên mở mắt ra, khi nhìn rõ người đàn ông trên người mình thì trong mắt một cỗ tức giận hung hăng xẹt qua, ngay sau đó liền dang tay.

Trên cổ tay lại đau xót, bị người đàn ông cầm thật chặt, "Thế nào? Chưa từng thử qua làm sao sẽ biết không hài lòng? Giận dữ này, nên có sớm một chút chứ? Nghê tiểu thư."

Người phụ nữ nằm trên ghế sa lon, chính là Nghê tranh.

Cô tâm tình không thuận, một mình tới quầy rượu mua say, người bán rượu nói thời gian cho cô biết để cho cô đi tới phòng tìm Dịch Tân. Cô nghĩ, không người nào dám giả mạo người nọ, cũng không nghi có khác, liền lên. Tâm tình kích động lại kích động, vậy mà, hắn vừa mở cửa cứ như vậy nhiệt tình vội vàng.

Cô lấy được tin tức, biết Tân Hoành đã rời anh đi. Cô cho là, bây giờ anh không có phụ nữ, cho nên. . .

Cô cũng đã tiếp thu rồi, vậy mà, ham muốn dâng cao, lại đột nhiên nghe được giọng nói xa lạ.

Cô giận dữ, hung hăng nhìn chằm chằm người tới, "Anh đã biết thân phận của tôi, anh còn dám vô lễ với tôi?!"

Người đàn ông nghe, cười một tiếng, lại vẫn buông tay của cô ra.

Nghê Tranh như cởi được gông cùm xiềng xiếc, nhanh chóng lui về phía sau, ngồi dậy, lại cực nhanh sửa sang lại y phục.

Người đàn ông nâng lên nụ cười tà ác, "Thân phận gì? Dịch thiếu phu nhân?"

Nghê tranh hừ lạnh.

"Nếu như cô thật là Dịch thiếu phu nhân, sẽ không nhận ra chồng của mình?"

Nghê tranh bị chặn, hung hăng trừng hắn.

"Tôi đây là cố ý bỏ qua cô, nếu không, chỉ sợ hôm nay chính là tôi cùng cô, cô còn không biết người đàn ông đi vào là người nào."

"Anh!" Nghê tranh nghe lời nói càn rỡ của hắn, không khỏi giận dữ, giơ tay lên định hướng trên mặt hắn đánh.

Tay lại một lần nữa bị người cầm, lần này, đối phương hình như không nhịn được, hung hăng vung, đem tay cô cũng vung ra. Âm thanh đông lạnh, "Không cần tại thời điểm mình muốn cầu xin bất mãn ở trước mặt tôi giả bộ thánh khiết. Dịch Tân không thích người giả bộ, tôi không thích, nếu như cô coi trọng là người đàn ông không bình thường, vậy thì phải làm chút bài tập cho mình, không nên nghĩ dùng quyến rũ đàn ông bình thường tới quyến rũ chúng ta."

"Anh biết Dịch Tân, anh còn dám đối với tôi như vậy!" Nghê Tranh cả giận nói.

Người đàn ông cười một tiếng, đưa ngón tay xinh đẹp nâng cằm của cô, cô hung hăng mở tay của hắn ra, lại nghe hắn nói, "Tôi là Dịch Phong Nghiêu."

Tay trong không trung trong nháy mắt cứng ngắc, thoáng qua, vẫn là rơi xuống trên tay của hắn.

Hắn cười một tiếng, buông cô ra, "Tôi nhìn trúng cô."

Nghê Tranh nghiêng đầu, lạnh nhạt nói, "Nghiêu thiếu, cười giỡn lần thứ nhất trong một buổi tối là đủ rồi."

Dịch Phong Nghiêu nhún nhún vai, chỉ nói, "Tôi cùng Dịch Tân cùng tới đây, vào cửa liền nhìn thấy mỹ nữ mua say, gợi lên hứng thú của tôi. Dịch Tân nói, không sao."

"Anh ấy thật sự như vậy nói?" Giọng nói của Nghê Tranh không tự chủ nóng nảy.

Dịch Phong Nghiêu cười một tiếng, "Cô cảm thấy, nếu như hắn ta đối với cô còn có cái ý gì, tôi dám đối với cô như vậy sao?"

Lúc đó, Dịch Tân đã đem rượu toàn bộ uống sạch, cùng Nguyên Thâm ra khỏi quầy rượu, Nguyên Thâm nói: "Tân thiếu, chờ, tôi đi lấy xe."

Lời Nguyên Thâm vừa nói dứt, trước mắt bóng dáng thoáng một cái, hắn vốn là người phản ứng cực nhanh, lúc này nhanh chóng đưa tay, vừa lúc đem tiếp được thân thể của Dịch Tân ngã xuống.

Dịch Tân nhắm hai mắt, đã bất tỉnh.

Nguyên Thâm liền gấp gáp, "Tân thiếu, Tân thiếu!"

Tân Hoành nhìn tờ báo xong, chọn một phen, trong đầu lướt qua lý lịch sơ lược, ngày thứ hai thì có hai phỏng vấn.

Bản thân cô tư lịch cực tốt, yêu cầu cũng không cao, yêu cầu duy nhất chỉ là đối phương sáng chín chiều năm, để cho cô một ngày có thời gian làm việc cố định, ngồi ở trong phòng làm việc. Có thể không cần có nhiều thời giờ để suy nghĩ lung tung như vậy.

Đại diện xuất hiện sớm một chút, đầu tiên, là một công ty mậu dịch mô hình nhỏ, văn chức phiên dịch.

Tuyển quản lý trực tiếp là quản, nhìn lý lịch sơ lược của cô, hỏi, "Tân tiểu thư điều kiện tốt như vậy, tại sao không làm tuyên truyền?"

Tân Hoành nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Bởi vì không muốn làm."

Trên mặt quản lý cương lại, lại hỏi, "Kết hôn sao?"

Tân Hoành lại nghĩ một chút, nhìn quản lý, nói: "Có ông xã rồi."

Quản lý trên mặt khẽ thất vọng, "Vậy dạng này cũng không thật tốt quá." Lại hỏi, "Có đứa bé sao?"

Tân Hoành lắc đầu.

"Ừ, cuối cùng là vạn hạnh trong bất hạnh." Quản lý gật đầu, "Như vậy thì có nhiều thời gian hơn chuyên chú làm việc."

Tân Hoành đột nhiên đứng dậy, nhẹ giọng nói, "Tôi đột nhiên cảm thấy công việc này không thích hợp với tôi, xin lỗi, quấy rầy."

Vì vậy, buổi phỏng vấn đầu tiên, Tân Hoành đem công ty pass rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status