Quân hôn: Tổng giám đốc thô bạo của tôi

Chương 230: Bồi thường thịt


Edit: TranGemy

Cô sững sờ, ngẩn ra hỏi anh: “Có ý gì?”

Anh dù bận nhưng vẫn ung dung, đặt hai tay ra sau gáy, lười biếng nói: “Để em tới bồi thường cho anh.”

Thiếu chút nữa thì cô nghẹn thở, anh cần phải nói rõ ràng như vậy sao?...

Cô cắn chặt răng, nhắm mắt lại, thấy chết không sợ: “Đến đây đi!”

Trong bóng tối anh cũng có thể cảm nhận được biểu tình như tráng sĩ bi tráng ra trận của cô, cười thầm trong lòng, nhưng giọng nói ngoài miệng vẫn lạnh nhạt như cũ: “Em lên.”

“Hả?”

“Là em muốn bồi thường, dĩ nhiên là em phải chủ động rồi. Trước kia là em hưởng thụ, lần này, đổi lại là em lấy lòng anh.” Anh nói không nhanh không chậm.

Tân Hoành chỉ cảm thấy như máu toàn thân chảy ngược, vừa xấu hổ vừa tức giận, rồi lại thấy may mắn vì lúc này trong phòng không bật đèn.

Không muốn để anh thấy dáng vẻ cô quẫn bách, cô nắm chặt tay thành nắm đấm, cắn răng lật người một cái, dạng chân ngồi lên thắt lưng của anh.

Ngay sau đó nghe thấy anh rên lên.

Cô cho là động tác của mình quá mạnh, làm anh bị đau, cuống quít muốn bò xuống thì tay anh lại hung hăng nắm lấy eo cô, khàn giọng nói: “Không cho trốn, tiếp tục.”

Cách lớp vải áo ngủ mỏng manh, cô chỉ cảm thấy bàn tay to ấm áp của anh càng nóng rực hơn, lòng cô thì như bị cái gì trêu trọc, thân thể đã vô lực, nếu không phải eo còn bị anh khống chế, lúc này quả thật cô rất muốn trốn.

Chuyện giữa cô và anh, cô chưa từng chủ động thế này, những khi Dịch Tân chủ động đã khiến cô rất xấu hổ rồi, thỉnh thoảng cô thử trêu chọc anh một chút lại ngay lập tức biết ngay thế nào là làm bậy thì không thể sống, lần này lại muốn cô làm thế nào đây.....

Cô ngồi trên người anh, nhưng lại chậm chạp không có động tĩnh gì, người đàn ông phía dưới dường như không có bao nhiêu kiên nhẫn. Tay dùng sức một chút, nâng cô thể cô lên, cô lại cho rằng anh muốn tha cho cô, lập tức phối hợp động tác để chuyển vị trí cho anh.

Nào ngờ, cô vừa muốn rời đi, đột nhiên hai bàn tay đặt ngang hông cô lại dùng sức, áp cô trở lại trên người anh một lần nữa.

Thân thể đột nhiên bị mở ra, kích thích phía dưới gần như làm cô không chịu nổi, cô thét chói tai, anh cũng thấp giọng gầm nhẹ một tiếng.

Cô hoàn toàn không còn hơi sức nữa, nằm bò sấp trên thân thể anh, chỉ có thể kịch liệt thở gấp, cố gắng phục hồi nhịp thở.

Tay anh luồn vào trong, gạt áo ngủ cô ra, chạm vào tấm lưng trần của cô, vuốt dọc một đường xuống phía dưới.

Chỉ chốc lát sau, cả người cô đã bị anh trêu chọc cho run lẩy bẩy. Thế mà anh còn không chịu bỏ qua, ở bên trong cơ thể cô nhưng không có động tác gì, chỉ dùng tay vuốt ve khắp người cô, ngược lại càng làm cô khó chịu hơn nữa.

Rốt cuộc, cô cũng không chịu được nữa, giọng mềm nhũn khẩn cầu: “Xin anh đấy, anh tới đi.”

Anh cười một tiếng khàn đục bên tai cô, lật người đè cô xuống dưới, chỉ mở miệng nói một tiếng: “Tốt.” Giọng nói khàn khàn khiến người ta lạc hồn.

Thì ra anh vẫn luôn nhẫn nại, anh chính là chịu đựng để cô mở miệng cầu xin anh trước! Trong lòng Tân Hoành giận dữ nghĩ, nhưng cũng chỉ là thoảng qua, sự chú ý của cô nhanh chóng bị anh đoạt mất.

Động tác của anh vừa nhanh vừa kịch liệt, hình như đã phải nhẫn nại rất lâu, lúc này một khi bắt đầu, lập tức không thể khống chế lại được, anh muốn hoàn toàn phát tiết, cả người Tân Hoành nhũn ra.

Suốt đêm, rõ ràng cô chỉ cảm thấy cả người vô lực đến hỏng mất rồi, nhưng lại có thể hết mình phối hợp với anh, hoàn toàn làm theo những gì anh muốn.

Sau đó, cô bị anh hành hạ cả một đêm, đến sáng sớm, khi ánh sáng chiếu vào sàn nhà, cô mới nhớ ra sáng nay phải đi làm, mới tỉnh táo lại đôi chút.

Đúng lúc này, cô nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cả người run một cái.

Vẫn bị người đàn ông kia ôm chặt, anh cảm nhận được động tác của cô nhưng cũng không dừng lại, chỉ hỏi: “Sao thế?”

Cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, rốt cuộc cũng xác định được là mình không hoa mắt, cô kêu to: “Dịch Tân, anh ôm em đến phòng khách làm gì!”

Anh, không biết anh đã ôm cô đến phòng khách từ lúc nào! Rốt cuộc khi nào thì anh thừa dịp cô thần chí mơ hồ mà lừa gạt đến đây?

Anh hơi ngừng lại, tà ác cười một tiếng: “Bây giờ mới phát hiện ra à?”

Cô hung hăng trừng anh, nhưng đột nhiên anh lại dùng sức, làm cô cong người bám lấy anh.

Anh gầm nhẹ, lại khàn giọng nói: “Phòng kia nhỏ quá, nơi này rộng rãi hơn. Hơn nữa, hôm qua anh cũng nói với em rồi, anh thích ở trên ghế sa lon hơn.”

Cô cúi đầu, rướn người về phía trước cắn lên vai anh.

Anh kêu rên, lại ôm cô đứng dậy: “Được rồi, được rồi. Chúng ta trở về phòng.”

Cô cáu kỉnh suy nghĩ, lúc này mới dịu dịu xuống.

Anh ôm cô đi về phía phòng ngủ, nhưng cuối cùng lại trực tiếp đi vào phòng tắm. Tân Hoành vừa nhìn thấy tình huống trước mắt, đột nhiên trong lòng dội lên dự cảm không lành, lập tức gào thét.

Dịch Tân cười ác ý.

Đến khi hai người đi ra lần nữa, Tân Hoành đã gần như rơi vào hôn mê.

Dịch Tân đặt cô lên trên giường, đến hơi sức đắp chăn cô cũng không có, mắt vẫn nhắm nghiền. Anh cười yêu chiều, giúp cô kéo chăn, lại hôn lên trán cô, rồi mới thỏa mãn mặc quần áo vào.

Nhanh chóng sửa sang lại, anh quay đầu nhìn cô vẫn im lìm ngủ trên giường, môi nâng lên một nụ cười hả hê.

Đột nhiên Tân Hoành giật mình, mở mắt lần nữa thì người đàn ông kia đã không còn ở đây.

Lại nghĩ tới hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, chỉ là cô.....

Cô với tay cầm đồng hồ ở đầu giường xem, 12 giờ.

Hít sâu nhắm mắt lại, quấn chăn lên người, cô xuống giường tìm điện thoại, tắt máy.

Nhất định là người đàn ông kia cố ý!

Tân Hoành đang tức giận suy nghĩ thì đúng lúc này nghe thấy tiếng mở cửa, rốt cuộc cũng không nhịn được mà phát tiết.

Cô bước nhanh ra khỏi phòng, quả nhiên trông thấy tên cầm thú kia áo mũ chỉnh tề vừa từ ngoài trở về. Cô khẽ híp mắt lại, căm tức nhìn anh.

Anh nhìn cô, đôi mắt chợt thâm trầm xuống.

Người cô chỉ bọc một lớp chăn mỏng, cổ lộ ra một khoảng lớn, thậm chí còn nhìn thấy những dấu hôn anh lưu lại trên da thịt trắng noãn trước ngực cô. Lòng anh vừa động, không nhịn được lại nghĩ tới, lúc này dưới cái chăn kia cô không mặc gì cả.....

Ánh mắt của anh bám chặt lấy cô, mang theo vẻ chiếm hữu và xâm lược, dù cô chậm hiểu cũng cảm thấy được sự nguy hiểm, cả người run lên, trách móc: “Anh là đồ cầm thú.”

Nói xong, đã nhanh chân chạy về phòng ngủ, lại tức giận đóng mạnh cửa.

--- ------ ------ ------ ------ ------

Chương mới đã về bản ^^. Dnay sắp Tết đang bận ơi là bận nhưng vẫn tranh thủ, còn phải chạy trước để Tết đi chơi vẫn có truyện post, hihi.

Mai miền Bắc lại rét, các bạn miền Bắc nhớ giữ ấm và theo dõi truyện đều nhé ^^!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status