Quan môn

Chương 1007: Lòng người không đủ


-Chín giờ tối, khách sạn Đông Sơn.

Phó bí thư thành ủy Lý Văn Hải đã chờ trong một gian phòng trên tầng một từ sớm.

Hiện tại hắn ở trong thành phố Đông Sơn cũng được xem là danh nhân, quản lý khách sạn cùng người phụ trách đại sảnh nghe nói đều chạy tới xin chỉ thị công tác.

Lý Văn Hải có tâm sự nên chỉ nói vài câu đã đuổi họ rời đi, chỉ yêu cầu một bình trà ngồi nơi đó chậm rãi uống.

Long Chính Tiết đã đáp ứng gặp mặt hắn, điều này đối với hắn là một cổ vũ rất lớn, hắn cảm giác nếu như mình có thể đáp vào Long Chính Tiết, đối với sự nghiệp ngày sau sẽ có trợ giúp rất lớn.

Dù sao hiện tại Long Chính Tiết là quyền chủ tịch tỉnh, tuổi còn khá trẻ, còn có được hai mươi năm phát triển hoàng kim, nếu hắn đáp được lên đường này thì không cần lo lắng tương lai, thậm chí còn có thể kéo đội ngũ bản thổ biến thành lực lượng trung kiên tồn tại.

Lý Văn Hải ngồi một lát đã có vài người đi ngang nhìn thấy hắn, liền đi qua chào hỏi, tuy trong miệng hắn đáp lời nhưng trong lòng đã mất kiên nhẫn.

Nếu như không có việc gì lớn cần làm thì chính hắn cũng không bài xích hành vi nịnh nọt lãnh đạo như vậy, nhưng hôm nay hắn cần gặp mặt Long Chính Tiết, dĩ nhiên đối với lời nịnh bợ của thủ hạ hắn không hề có chút hứng thú.

Cũng may đợi thêm hơn mười phút, có một phục vụ viên đã đi tới thấp giọng nói ra:

- Lý bí thư, Long chủ tịch mời ngài đến phòng gặp mặt!

- Được!

Lý Văn Hải nghe xong lập tức đứng dậy, trong nội tâm có chút hưng phấn. Nhưng hắn kịp thời phản ứng, mình đã biểu lộ thái độ quá khẩn trương, vì vậy liền thu liễm một chút, tỏ vẻ:

- Mời dẫn đường!

Lúc này Lý Văn Hải chỉ một lòng suy nghĩ khi gặp mặt Long Chính Tiết nên từ phương hướng nào bắt tay vào mới dễ nói chuyện, để cho Long chủ tịch nhận thức được tác dụng trọng yếu của hắn.

Giả sử như được Long chủ tịch ủng hộ, như vậy cục diện của Lý Văn Hải tại Đông Sơn sẽ mạnh hơn hiện tại rất nhiều, cho dù rơi vào Diệp Khai chèn ép hắn cũng có lòng tin tiếp tục chống đỡ, dù sao hắn là lực lượng bản thổ, vẫn có thể tụ tập được chút nhân khí.

Phục vụ viên gõ nhẹ cửa phòng, nghe được bên trong cho phép liền mở cửa ra, nhường lối vào cho Lý Văn Hải.

Lý Văn Hải thu liễm tâm thần, nghiêm túc đi vào.

Long Chính Tiết đang ngồi trên sô pha, Đổng Siêu Toàn ngồi bên cạnh, ngoài ra còn có một người trung niên thật lạ mặt, không biết có lai lịch như thế nào?

- Chào Long chủ tịch!

Lý Văn Hải có chút khom người chào hỏi Long Chính Tiết.

Tuy Đổng Siêu Toàn cũng là cán bộ cấp phó sảnh, nhưng quyền lực thực tế thì không thể so sánh, người trung niên kia tuy không biết rõ chi tiết, nhưng nhìn bộ dáng còn kém hơn Đổng Siêu Toàn một bậc, có lẽ cũng không phải là nhân vật gì lớn, vì vậy Lý Văn Hải không để ý tới.

- Chào đồng chí Văn Hải, đến ngồi xuống nói chuyện ah!

Trên mặt Long Chính Tiết không chút biểu lộ, chỉ chỉ một vị trí gần mình mời hắn ngồi xuống.

Lý Văn Hải cảm tạ, sau đó ngồi xuống, còn đang suy nghĩ phải nói lời gì thì Long Chính Tiết đã mở miệng.

- Đồng chí Văn Hải, anh cũng nhận thức đồng chí Siêu Toàn, vị này thì chắc anh chưa gặp qua rồi.

Long Chính Tiết chỉ vào người trung niên kia nói với Lý Văn Hải.

- Thật sự là không biết…

Lý Văn Hải gật nhẹ đầu, nghi hoặc nhìn Long Chính Tiết, không biết người kia rốt cục có lai lịch gì mà Long Chính Tiết phải cố tình giới thiệu với hắn.

- Ha ha, vị này chính là đồng chí Mã Phi Minh, nguyên công tác tại thủ đô, lần này xuống thành phố Đông Sơn đảm nhiệm chức bộ trưởng Ban mặt trận tổ quốc, về sau hai người là đồng sự rồi.

Long Chính Tiết giới thiệu với Lý Văn Hải.

- Ah?

Lý Văn Hải nghe xong không khỏi có chút giật mình.

Trên thực tế đối với vấn đề chọn lựa bộ trưởng Ban mặt trận tổ quốc, hiện tại còn chưa có kết luận, ý kiến của cán bộ Đông Sơn là chọn lựa cán bộ bản địa đưa lên, như vậy là phù hợp với lợi ích của mọi người nhất, dù sao lại trực tiếp nhảy dù thêm một người chẳng những sẽ làm mất danh ngạch thăng chức của cán bộ địa phương, đồng thời sẽ cấu thành ảnh hưởng không xác định.

Bởi vậy cho dù là bản thổ phái cũng tốt, hay là nhảy dù phái như Diệp Khai cũng thế, đều không hi vọng gây thêm hỗn loạn cho Đông Sơn.

Nhưng lần này Long Chính Tiết lại rõ ràng lôi ra một vị nhảy dù phái đảm nhiệm chức bộ trưởng Ban mặt trận tổ quốc, thật sự làm Lý Văn Hải có cảm giác ngoài ý muốn, xem ra vị trí của Long Chính Tiết đã bắt đầu vững chắc hơn trong tỉnh, bằng không mà nói tuyệt đối không khả năng nhúng tay tới vấn đề nhân sự cán bộ của thành phố địa cấp trong tỉnh.

- Nguyên lai là đồng chí Mã Phi Minh…hoan nghênh đến Đông Sơn công tác, về sau chúng ta là đồng sự rồi…

Trong khoảnh khắc Lý Hải cũng không biết nên nói gì cho phải, thật sự bị Long Chính Tiết ra tay như vậy làm cho hắn có chút trở tay không kịp.

Nhưng tình huống hiện tại hắn cũng không có quyền gì lên tiếng.

Nếu như có tư cách nói ra ý kiến phản đối cũng chỉ có Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai đi?

- Về sau còn nhờ Lý phó bí thư giúp đỡ.

Mã Phi Minh tỏ vẻ.

Tâm tình của Long Chính Tiết tựa hồ khá hơn trước một chút, gật đầu nói với hai người:

- Về sau cũng không phải người ngoài, trong công tác cần nhiều trợ giúp, có vấn đề lẫn nhau phê bình, như vậy mới có lợi cho việc khai triển công tác.

Sau đó Long Chính Tiết có chút cảm khái nói:

- Thành phố Đông Sơn phát triển mới tiến lên con đường của xe tốc hành, thời gian tương lai cũng là giai đoạn phát triển nhanh nhất, hi vọng mọi người đồng tâm hiệp lực đem công việc của Đông Sơn làm cho tốt!

Hai người đồng thanh xác nhận, nhưng trong nội tâm nghĩ thế nào thì không được biết.

- Thành phố Đông Sơn tuy đang cố gắng, nhưng vẫn cần chủ tịch chú ý, chỉ phương hướng tốt cho chúng tôi.

Lý Văn Hải nói ra.

- Ân, việc này thì không cần phải nói.

Long Chính Tiết gật đầu:

- Trước đó tôi đã giới thiệu chủ tịch tập đoàn Vạn Hòa Cù Hữu Nghĩa tới đây, chính là vì tỏ vẻ ủng hộ Đông Sơn, về sau tôi sẽ tiếp tục chú ý công tác của các vị. Nếu như gặp phải vấn đề gì khó khăn, trong tỉnh sẽ là hậu thuẫn kiên cường cho các vị thôi!

Lý Văn Hải nghe được lời nói của Long Chính Tiết trong nội tâm yên ổn hơn không ít.

Từ trên ý nghĩa này mà nói thông đạo thông trên tỉnh xem như đã được mở ra, nhưng Long Chính Tiết có thể ủng hộ được bao nhiêu thì thật khó nói, còn cần liên hệ nhiều hơn mới có thể nhìn ra được.

Nhưng Lý Văn Hải cũng tinh tường Long Chính Tiết mâu thuẫn với Diệp Khai, mà vị trí của mình tại Đông Sơn hiển nhiên phi thường trọng yếu, cho nên Long Chính Tiết cần mình đến cân đối ảnh hưởng mà Diệp Khai mang tới, nhất là hạng mục của tập đoàn Vạn Hòa, tuyệt đối không thể ly khai những người như mình phối hợp ủng hộ.

Cho nên trong giai đoạn hiện tại, Long Chính Tiết đối với công tác của Lý Hải nhất định đại lực ủng hộ, điều này thì không cần hoài nghi.

Vấn đề hôm nay Long Chính Tiết đột nhiên nhét tới Mã Phi Minh, người này hẳn được hắn tin tưởng, cho nên sự tình ngày sau sẽ phát triển thế nào thật sự khó nói.

Trong lòng Lý Văn Hải không ngừng xoay chuyển, lo lắng mình làm sao mới giữ được địa vị tại Đông Sơn, cùng địa vị trong lòng Long Chính Tiết?

Nếu như nói để Mã Phi Minh phát triển thì không còn sự tình gì của hắn nữa rồi, đây là khẳng định.

- Không được, tuyệt đối không thể để cho Mã Phi Minh hỗn tốt trong Đông Sơn!

Rốt cục Lý Văn Hải hạ quyết tâm.

Đối với chuyện này Lý Văn Hải ngược lại có chút nắm chắc, dù sao hiện tại tuy Mã Phi Minh đảm nhiệm bộ trưởng Ban mặt trận tổ quốc, nhưng còn chưa nhập vào hội thường ủy, vì danh ngạch kia đã bị Đặng Kim Hữu chiếm cứ mất rồi.

Từ sau khi Trương Thiếu Kiệt bị kéo xuống, danh ngạch ủy viên thường ủy đã giao qua cho Đặng Kim Hữu.

Hiện tại Mã Phi Minh đến, tạm thời còn chưa nhập thường ủy vì không còn danh ngạch, cho nên dù hắn có thể dự thính nhưng không có quyền bỏ phiếu, điều này chế ước quyền lực của Mã Phi Minh rất lớn.

Bộ trưởng Ban mặt trận tổ quốc không có quyền bỏ phiếu, trong lòng mọi người có được bao nhiêu địa vị?

Cho dù mọi người biết rõ hắn là người của Long Chính Tiết, chưa chắc chịu cho hắn vài phần mặt mũi, dù sao không đủ thực lực.

Long Chính Tiết ngược lại không thể ngờ trong lòng Lý Văn Hải đã có sự đề phòng Mã Phi Minh, hắn chỉ cảm thấy Mã Phi Minh đến Đông Sơn còn được Lý Văn Hải phối hợp, như vậy có thể tranh được nửa giang sơn tại Đông Sơn.

Đối với hiện trạng của Đông Sơn hắn hiểu rõ tinh tường, cường thế nhất chính là Diệp Khai, mà mâu thuẫn giữa hắn cùng Diệp Khai không cách nào điều hòa, tình huống Mộc Uyển Dung hắn cũng hiểu rõ một ít, biết là cán bộ được bộ trưởng trung tổ bộ Niếp Vân Phi chiếu cố, nghĩ tới gốc rễ cũng không tầm thường, về phần Giang Hiểu Mai cũng không phải kẻ hiền lành.

Ở trong một cục diện phức tạp như vậy, muốn thăng lực ảnh hưởng của chính mình cũng chỉ có thể đền bù từ số lượng, nếu như trong thường ủy có thêm người của mình thì sự tình sẽ dễ làm hơn rất nhiều.

Ít nhất chuyện một người đỉnh ba phiếu như Diệp Khai tuyệt đối sẽ không tiếp tục xảy ra.

- Mọi người uống một chén!

Tâm tình không tệ, Long Chính Tiết giơ chén rượu lên nói với mọi người.

- Cạn ly!

- Cạn ly!

Mọi người đều giơ cao chén rượu, uống một hơi cạn sạch, trên mặt lộ ra dáng tươi cười phi thường chân thành, nhưng trong nội tâm rốt cục nghĩ như thế nào thì không được biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status