Quan môn

Chương 1072: Một Con Bài Khác


Phản ứng của mặt sẹo không thể nói là không nhanh nhưng động tác của Lý Kiều Ba còn nhanh hơn.

Lý Kiều Ba rắp tâm từ đầu, hơn nữa xuất thân từ bộ đội đặc chủng nên năng lực tự nhiên không thể nghi ngờ.

Đợi đến khi bọn họ có phản ứng thì Lý Kiều Ba đã nghiến răng bắn được đạn ra.

Mặt sẹo ném ra là một thùng giấy rách, tuy rằng không ngăn được đạn nhưng lại thành công chặn tầm mắt Lý Kiều Ba.

Chỉ là Lý Kiều Ba cũng không phải người bình thường, hắn đã sớm tập trung vào vị trí của Diệp Khai, dù bị bịt mắt cũng không thể hắn bắn chính xác.

“Không!” Mặt sẹo có chút tuyệt vọng hô lên.

Nếu Diệp Khai chết vậy thì tình thế lập tức thay đổi, ở trong tay bọn họ không còn điều kiện tiên quyết để đàm phán. Những người đang tấn công căn bản là không cần có cái gì cố kỵ.

Cho dù là vì Diệp Khai báo thù, bọn họ cũng phải đem Thiên hạt tiểu tổ nhân chém tận giết tuyệt, dù sao Diệp Khai không phải người thường, ngoại trừ là quan viên cao cấp thì còn là người thừa kế của lão Diệp gia quyền thế ngập trời.

“Đi tìm chết đi!” Lý Kiều Ba bắn xong thì bị Thiên hạt tiểu tổ đánh ngã trên mặt đất.

Chẳng qua mục đích đã đạt tới, Lý Kiều Ba không khỏi cười lên điên cuồng.

“Tiện nhân!” Hầu tử nổi giận đùng đùng đánh một quyền vào giữa cằm của Lý Kiều Ba khiến máu tứa đầm đìa, hai cái răng cũng văng ra.

“Phốc......” Lý Kiều Ba phun ra một búng máu lẫn một cái răng, nói,“Các ngươi đều chôn cùng! Một người cũng đừng muốn sống đi ra ngoài!”

Sắc mặt của đám Thiên hạt tiểu tổ đều khó coi, Lý Kiều Ba nói đúng, Diệp Khai vừa chết thì mọi người đều không có đường sống. Chỉ là không biết Lý Kiều Ba cùng Diệp Khai có thâm cừu đại hận gì mà trăm phương ngàn kế muốn đẩy hắn vào chỗ chết?

Mặt sẹo sắc mặt xám ngoét, chuyện này là do hắn sơ suất , sớm biết rằng Lý Kiều Ba cùng Diệp Khai có thù riêng lại không ngăn hắn ra tay, hiện tại nói cái gì đều chậm.

Bên ngoài đã bắt đầu tiến công, cũng không biết bị phong tỏa thông đạo hay không?

Nhưng dù có thoát ra thì trên mặt đất cũng đều bị vây kín, bọn họ vẫn phải đối mặt với đả kích của quân đội.

Lúc này quả thật không đường để đi.

“Di, Diệp Khai đâu?” Hạt tử đột nhiên có chút khiếp sợ hô.

“Cái gì?!” Mọi người nghe Hạt tử la lên thì đều nhìn về chiếc lồng sắt treo ở không trung.

Bởi vì ánh sáng mập mờ nên mọi người nhìn không quá rõ, lại bị khói thuốc súng bao phủ nên trở ngại tầm mắt.

Dù vậy, mọi người cũng có thể thấy rất rõ ràng, Diệp Khai đáng lẽ bị bắn thảm giờ lại biến mất không thấy .

“Gặp quỷ?! Có chuyện gì i?!”

Mặt sẹo thấy thế, không khỏi hết hồn đứng lên.

Chuyện như vậy là lần đầu tiên hắn gặp được, thật sự rất quỷ dị .

Thật giống như ma thuật sư chơi trò trốn tìm, ở thời khắc nguy hiểm nhất , Diệp Khai thành công thoát khỏi lồng sắt trói buộc, biến mất vô tung !

Điều này sao có thể?!

“Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng này!” Bị đặt ở thượng

Lý Kiều Ba bị quật ngã xuống đất thấy một màn quỷ dị như vậy, không khỏi tim mật lạnh toát.

Diệp Khai là nhân vật lợi hại, về điểm này, mọi người đều rất rõ ràng, nhất là Lý Kiều Ba làm con cháu lão Trần gia càng rõ ràng hơn điểm này, cho nên hắn chống lại Diệp Khai vẫn rất cẩn thận.

Một loạt động tác vừa rồi đều diễn ra đột nhiên, Diệp Khai căn bản không có cơ hội phản ứng, như thế nào khả năng tránh thoát? Hơn nữa, lồng sắt cũng không phải là bình thường, Lý Kiều Ba đã từng kiểm tra kỹ, chung quanh đều được hàn chắc, dù dùng cưa kim loại cũng phải mất một hồi.

Dưới mắt mọi người, Diệp Khai như thế nào chạy đi ?Tuyệt đối không có khả năng!

Hạt tử không tin tà, tiến lên quan sát lồng sắt thì thấy có hai song sắt đã bị uốn cong, lộ ra một cái lỗ lớn đủ để một người trưởng thành chui qua. Diệp Khai chắc là từ lỗ hổng này từ bên trong nhảy xuống , không biết đi nơi nào.

“Hắn sao có thể làm được ?!” Hạt tử có chút khó có thể tin.

Mặt sẹo đi qua nhìn, sắc mặt khó coi ,“ Đây không giống như dùng công cụ tạo thành, hơn nữa lúc chúng ta bắt Diệp Khai thì trên người hắn cũng không có công cụ gì trợ lực, đây giống như bị tay bẻ ra ......”

“Điều này sao có thể?” Hạt tử rất khó tin tưởng phán đoán của mặt sẹo, thanh thép to như vậy sao có thể dùng tay để bẻ?

Hơn nữa bọn họ còn đứng sờ sờ ở đây, sao có thể để Diệp Khai không lộ ra một chút dấu vết.

Đáng sợ, lúc này mặt sẹo cùng đám Hạt tử mới ý thức được đã gặp phải một nhân vật phiền toái cỡ nào.

“Hiện tại làm sao bây giờ?”

Hầu tử ở một bên hỏi.

Thiên hạt tiểu tổ đều chấn động, trong không gian phong bế như vậy, bọn họ tuyệt không có ưu thế đáng nói, con tin duy nhất là Diệp Khai đã chạy mất, thực sự là nhà dột còn thêm mưa, vận khí suy đến cực điểm.

“Còn có thể làm sao bây giờ? Chỉ có hành sự tùy theo hoàn cảnh ......” Mặt sẹo lúc này cũng không có thượng sách.

Diệp Khai còn trên tay thì còn có cơ hội đàm phán, nhưng lợi thế duy nhất đã không còn, ọn họ không còn có gì dựa vào, nếu muốn toàn mạng cũng chỉ có đầu hàng.

Chỉ là mặt xám mày tro đầu hàng thì cái gì sẽ chờ đợi bọn họ, điểm này mặt sẹo cũng không có một chút nắm chắc.

“Hầu tử, trói hắn lại.”

Mặt sẹo bỗng nhiên nói với Hầu tử.

Mọi người ngẩn ra, chỉ thấy mặt sẹo lấy tay chỉ vào Lý Kiều Ba, không khỏi có chút nghi hoặc.

Nếu Diệp Khai không chạy, như vậy Lý Kiều Ba quả thật là một quả bom hẹn giờ, bởi vì hắn một lòng muốn giết chết Diệp Khai. Nhưng Diệp Khai đã thoát, vậy Lý Kiều Ba cũng có gì uy hiếp, hoặc nói thêm thì hiện tại mọi người nếu muốn chạy đi còn cần Lý Kiều Ba giúp.

Dù sao, hiểu biết của Lý Kiều Ba đối với căn cứ này vượt xa bọn họ.

Nhưng mặt sẹo làm lão đại, lời hắn nói cũng phải phục tùng , vì thế mọi người lại trói nghiến Lý Kiều Ba.

“Hiện tại chúng ta có thể còn sống đi ra ngoà hay không i, cũng chỉ có dựa vào hắn .” Mặt sẹo trầm giọng nói.

“Vì cái gì?” Hạt tử nghe xong, có chút kỳ quái hỏi ngược lại.

Nếu nói lấy Diệp Khai làm con tin thì còn có uy hiếp nhất định với bên ngoài, Hạt tử có thể lý giải, bởi vì Diệp Khai quả thật là đại nhân vật, nhưng Lý Kiều Ba thì tính là gì. Chẳng lẽ nói bên ngoài vì hắn mà bỏ qua sử dụng vũ khí sát thương đại quy mô?

Hạt tử không nghĩ ra đạo lý, cô ta cảm thấy đây là chuyện không có khả năng.

“Các ngươi biết vị Lý tiên sinh này có thân phận gì sao?” Mặt sẹo không đáp hỏi ngược lại.

“Quốc tịch Mĩ, chẳng lẽ hắn không phải CIA phái lại đây hiệp trợ chúng ta sao?” Hạt tử nói.

Đám người Hầu tử cũng nghi hoặc, tình huống bọn họ biết cũng chỉ như Hạt tử, cho dù là Lý Kiều Ba là người của CIA thì bên đại lục cũng sẽ không có cái gì cố kỵ. Ai bảo bọn họ ý đồ bắt cóc đại quan, đã chết cũng sẽ chết , chẳng lẽ nói Mĩ quốc còn dám thừa nhận chuyện này là có bọn họ ở sau lưng duy trì sao?

Lại càng không muốn nói, trông cậy vào Mĩ quốc vì Lý Kiều Ba mà đưa ra kháng nghị, thậm chí n gửi thông điệp goại giao , chuyện này tuyệt đối không có khả năng.

Chuyện như vậy, Mĩ quốc e là tránh không kịp, sao còn phô ra? Đó là hành vi không lý trí.

Hơn nữa, mọi người trong lòng rất rõ ràng, không chỉ có Mĩ quốc sẽ không xuất đầu, cho dù là bên Đài đảo cũng sẽ không thừa nhận việc này có liên quan hệ , đây là tối kỵ.

Bọn họ tuyệt đối không thể công khai, đây là thiết luật.

“Vị Lý tiên sinh này không chỉ có là đại lão bản ở Mĩ quốc, nhân viên tạm thời của CIA ......” Mặt sẹo nhìn Lý Kiều Ba nói,“Trước khi hắn đi Mĩ quốc từng là một sĩ quan cấp tá của bộ đội đặc chủng. Mà thân phận thật của hắn lại càng kinh người, là thế hệ thứ ba của lão Trần gia từng ngang hàng với lão Diệp gia , con tư sinh của một nhân vật đời thứ hai trong đó!”

“Cái gì?!” Nghe được tin tức như thế, Thiên hạt tiểu tổ đều dị thường kinh ngạc. Bọn họ như thế nào cũng không có nghĩ đến, còn có ẩn tình như thế.

“Nói một câu khác, Lý tiên sinh trên thực tế cũng là chỗ duy nhất mà lão Trần gia trông cậy vào .” Mặt sẹo bổ sung,“Có một người như vậy trong tay, tôi nghĩ Diệp Khai sẽ đáp ứng một số điều kiện hợp lý của chúng ta.”

Lý Kiều Ba nghe mặt sẹo nói, trên mặt lộ ra một tia tàn nhẫn, chỉ là hắn đã bị trói chặc, quả thật cũng không có năng lực phản kháng, đành hung hăng trừng mắt mà thôi.

Sau đó, thanh âm đóng cọc bên ngoài đột nhiên ngừng lại, toàn bộ căn cứ lại trở nên vô cùng yên tĩnh.

Bên ngoài có tiếng loa khuếch đại vào, chính là giọng của Diệp Khai,“Mặt sẹo, buông vũ khí, đầu hàng đi, tôi cho các ngươi ba mươi giây suy nghĩ, nếu không tôi không ngại sử dụng vũ khí sát thương đại quy mô đối phó các ngươi.”

Mọi người nghe xong, trong lòng trầm xuống, Diệp Khai quả nhiên đã chạy thoát.

“Diệp tiên sinh, trên tay chúng tôi còn có một người!” Mặt sẹo cắn răng một cái, lớn tiếng hô, thanh âm quanh quẩn trong lòng đất
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status