Quan môn

Chương 193: Ý đồ mưu sát hàng loạt


Bay qua quân khu tỉnh Giang Trung chỉ khoảng mười phút thời gian, phi cơ trực thăng võ trang đáp xuống sân bay quân khu trong tỉnh, trên mặt đất đã có nhân viên y tế đang chờ đợi sẵn sàng.

Một nhóm người đem hai gã sát thủ mang xuống, người thì cắm ống người thì treo bình, lại đeo dưỡng khí, bề bộn bận rộn, mà ba người Diệp Khai cũng được các bác sĩ tiến hành kiểm tra.

Tư lệnh quân khu Vệ Chiêu Thành vốn đang dự họp trong tỉnh, sau khi nhận được tin tức lập tức chạy trở về, một mặt nghiêm khắc chỉ thị phong tỏa việc này, đem hai gã sát thủ đưa tới bệnh viện quân khu cấp cứu, một mặt sắp xếp cảnh vệ cấm bất luận kẻ nào tiếp xúc cùng hai gã sát thủ.

Bệnh viện quân khu tỉnh Giang Trung cũng là quân y viện lớn nổi danh, các phương tiện máy móc đều là cao cấp, những vị lãnh đạo trong tỉnh nếu bị bệnh cũng ưa thích tới nơi này trị liệu tĩnh dưỡng, bởi vì nơi này chỉ chữa trị cho người trong quân đội hoặc thân thích của họ, không mở cho bên ngoài, cho nên người bệnh tương đối ít, nơi ở cũng được thanh tĩnh hơn.

Tuy Diệp Khai không bị thương nặng, nhưng người trong bệnh viện nhìn thấy ba người đều có vết thương trên người nên không dám qua loa, an bài kiểm tra phi thường cẩn thận, từ tây y tới trung y, đủ loại quá trình đều được kiểm tra cẩn thận.

Dù sao đây là nhiệm vụ do chính thiếu tướng Vệ Chiêu Thành của quân khu tỉnh tự mình an bài, bên bệnh viện hoàn toàn không dám sơ sẩy.

Viện trưởng cũng tự mình đến xem bọn họ, nghe bác sĩ báo cáo biết không có gì trở ngại, lúc này mới thấy yên long, hơn nữa còn dặn bọn họ không nên gấp gáp, trước tiên nên nằm viện quan sát vài ngày nhìn xem nếu quả thật không có vấn đề gì thì mới tính tiếp.

Lúc này Lê Nhị đứng ra nói chuyện, thân phận công khai của hắn ở bên ngoài là một phó tổng quản lý của một công ty bảo an tại thủ đô, thân phận này cũng thật đáng được cân nhắc.

Dù sao có thể ở tại thủ đô mở ra công ty bảo an, còn là nhân vật có được giấy phép dùng súng, bối cảnh của hắn tuyệt đối sẽ không đơn giản.

Viện trưởng cũng có thể đoán được, hai người Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch đều xuất thân từ hệ thống quân đội, chỉ là rốt cục thuộc về thế lực phương nào thì không thể biết được, nhưng đây cũng không phải chuyện mà hắn nên quan tâm, hắn chỉ cần bảo đảm an toàn sinh mạng cho ba người là tốt hơn, đến lúc đó có thể trả lời với tư lệnh Vệ Chiêu Thành của quân khu tỉnh.

Diệp Khai nằm trên giường bệnh một lút, cảm thấy thân thể mệt mỏi nhịn không được đã ngủ thiếp đi.

Sự kiện kinh hồn phát sinh trên đường đi tuy không hơn một giờ nhưng ngay cả pháo cối cùng phi cơ trực thăng võ trang đều đem ra hết, tình thế vô cùng mạo hiểm, nói là một trận chiến đấu cũng không đủ hình dung, mặc dù Diệp Khai còn chưa bị sợ tới mức tiểu trong quần, nhưng ai gặp phải loại tràng diện ám sát như vậy tinh thần cũng sẽ khẩn trương cao độ, lúc này rốt cục an tâm trở lại, công năng bảo hộ thân thể bắt đầu tạo nên tác dụng, rất tự nhiên liền lâm vào ngủ say.

Trong lúc đang ngủ mơ, Diệp Khai tựa hồ cảm nhận được trong thân thể có một cỗ dòng nước ấm dọc theo một tuyến đường đặc thù tuần hoàn trong người, vòng đi vòng lại, mà theo dòng nước ấm vận chuyển, thân thể hắn cũng càng ngày càng nhẹ, tựa hồ có loại cảm giác linh hoạt kỳ ảo xuất thế.

Đến cuối cùng cảm giác kia dần dần biến mất, Diệp Khai lại có cảm tưởng phải chăng mình đang nằm mộng.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, đôi mắt Diệp Khai đột nhiên mở ra, tựa hồ nghe được trong không khí truyền tới thanh âm, lại phát hiện lúc này sắc trời đã tối đen.

Cảm giác mỏi mệt khắp toàn thân hiện tại đã hoàn toàn quét sạch, thân thể đã khôi phục lại tới trạng thái tốt nhất.

Diệp Khai ngồi dậy, vừa muốn bước xuống giường lại phát hiện trên người còn quấn quanh một ít sợi dây dùng để giám sát cùng thăm dò thân thể, không cách nào bước xuống, quay đầu nhìn lên màn hình máy giám sát bên giường, huyết áp, mạch đập, hô hấp đều biểu hiện tham số, nhìn qua đã hoàn toàn bình thường.

Cúi đầu xem xét lại thân thể, chỉ thấy trên người mình không mặc quần áo, chỉ có tấm drap đắp trên người, thân thể rắn chắc vạm vỡ, mà làm cho hắn kinh ngạc nhất chính là chút ít vết thương va chạm trên người đã hoàn toàn mất hẳn.

- Rốt cục mình đã ngủ bao lâu?

Trong lòng Diệp Khai thầm nhủ.

Vết sẹo như vậy ít nhất phải một tuần lễ mới có thể biến mất đi?

Huống chi trên thân thể hắn còn có địa phương ngoại thương không nhẹ, cả tháng chưa chắc đã lành lại, nhất định cũng phải lưu lại vết sẹo không tan.

Hắn nhớ rõ bên ngoài cánh tay trái có một miệng vết thương dài chừng nửa tấc, lúc ấy mặc dù bác sĩ không khâu lại, chỉ dùng một loại băng dính cường lực chuyên dụng của quân đội dán lại mà thôi, nhưng lúc này nhìn tới không hề nhìn thấy chút xíu dấu vết nào, điều này hiển nhiên là có chút bất thường.

Rốt cục đã phát sinh chuyện gì? Trong nội tâm Diệp Khai cảm thấy bồn chồn, hắn quay đầu nhìn vào tấm gương bên cạnh, thấy bản thân mình hoàn toàn bình thường, cũng không xảy ra chuyện mượn xác hoàn hồn gì, lúc này mới cảm thấy yên lòng trở lại.

Còn đang cân nhắc, cửa phòng bệnh nhẹ nhàng đẩy ra, hai nữ quân y trẻ tuổi chậm rãi đi vào.

- Anh đã tỉnh!

Nhìn thấy Diệp Khai tỉnh lại, hai nàng đều cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

- Vừa mới tỉnh lại, tôi đã ngủ bao lâu?

Diệp Khai phủ lên tấm drap trải giường, hỏi ngược lại.

Trên người hắn hoàn toàn trần trụi, tự nhiên e ngại lộ thân thể bên ngoài.

- Cũng không ngủ được bao lâu, chỉ hơn một ngày mà thôi.

Một nữ quân y vừa cười vừa nói:

- Có thủ trưởng muốn tới thăm anh, chúng tôi phải kiểm tra cho anh một chút xem anh có thích hợp gặp khách hay không.

Diệp Khai để mặc cho hai nàng tùy ý kiểm tra thân thể mình, tựa hồ hai nữ quân y thật hứng thú sờ soạng thân thể hắn suốt mười phút lâu mới nhất trí xác định thân thể Diệp Khai đã rất tốt.

Bị hai nàng trêu chọc một lúc lâu như vậy, Diệp Khai cảm giác nửa thân dưới của mình như sắp đội lều đứng lên.

- Thân thể của cậu em này rất tốt a…

Một nữ quân y vừa cười vừa nói.

Diệp Khai mặc kệ hai nàng, trong ánh mắt của thầy thuốc trên cơ bản vốn không có phân biệt giới tính, nếu ngươi xem họ nói là thật, vậy ngươi chỉ gặp phải kết cục thiệt thòi.

Nhưng rất nhanh đã có hộ sĩ cầm quần áo đi vào, nhưng lại là quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, nhìn qua làm Diệp Khai có chút không thích ứng.

Mặc xong quần áo không bao lâu, chợt nghe ngoài hành lang truyền tới tiếng bước chân, nghe ra chí ít có khoảng mười mấy người.

Cửa phòng bệnh mở ra, chỉ thấy một vị tướng quân mặc quân trang đi vào, chừng bốn mươi tuổi, trên vai có một ngôi sao tỏa sáng, thật chói mắt, không cần suy đoán, vị này chính là tư lệnh quân khu tỉnh Giang Trung thiếu tướng Vệ Chiêu Thành.

Đi theo sát phía sau là nhóm người viện trưởng bệnh viện quân khu tỉnh, xem cấp bậc của bọn họ đa số là đại tá cùng thượng tá, trung tá đều chỉ là chân chạy, không đưa lên được mặt bàn.

- Chào Diệp công tử, thoạt nhìn tinh thần không tệ, không còn gì đáng ngại chứ?

Vệ Chiêu Thành mỉm cười nắm chặt tay Diệp Khai, cười hỏi.

- Đa tạ Vệ tư lệnh quan tâm, cũng may, làm các vị thêm phiền toái.

Diệp Khai biểu thị cảm tạ.

Nghiêm khắc mà nói, thiếu tướng Vệ Chiêu Thành cũng không tính là nhân mã phái hệ Diệp gia, nhưng cũng không thuộc hệ đối đầu, chỉ có thể xem là tiểu môn phiệt tử đệ không lớn quan hệ.

Nhưng trong những năm gần đây, tình huống bên trong quân đội cũng đã biến hóa rất lớn, học viện phái xâm nhập khá nghiêm trọng, điều này đối với những thế lực truyền thống trong quân mà nói là một uy hiếp vô cùng nghiêm trọng, những môn phiệt thế lực gia tộc làm chủ trong quân dần dần bị suy thoái, mà tiền đồ của những tử đệ tiểu môn phiệt như Vệ Chiêu Thành thật đáng sầu lo.

Chính vì thế ngược lại là thúc đẩy quyết tâm của những tử đệ tiểu môn phiệt như Vệ Chiêu Thành luôn hướng những đại chính hào môn như Diệp gia dựa vào, đây cũng là một thu hoạch ngoài ý liệu.

Chính bởi vì như thế, cho nên khi biết được cháu trai trực hệ của Diệp gia bị tập kích ngay trong cảnh nội tỉnh Giang Trung, thiếu tướng Vệ Chiêu Thành phi thường xem trọng, chẳng những an bài nhân viên truy tìm lùng bắt những đầu mối sát thủ, đồng thời cũng an bài phục vụ chữa bệnh tốt nhất cho nhóm người Diệp Khai.

Tỏ ý như vậy đối với Diệp gia mà nói xem như là tín hiệu phi thường thân mật.

Diệp Khai cũng muốn nói chuyện với Vệ Chiêu Thành tướng quân một chút, nhưng người đi theo hắn quá nhiều, nói chuyện ở nơi này cũng bất tiện, hơn nữa Diệp Khai cũng biết sức nặng của mình còn chưa đủ, ít nhất ở trong mắt người bên ngoài, hắn vẫn chỉ là đời thứ ba còn đến trường của Diệp gia, không có địa vị trọng yếu trong gia tộc, cho nên còn chưa tính là nhân vật.

Nhóm người Vệ Chiêu Thành cũng không dừng lại trong phòng bệnh quá lâu, sau khi bọn họ rời đi hơn một giờ, Chú Lê lại từ thủ đô chạy tới.

- Sao Chú Lê lại tới đây?

Diệp Khai cảm giác có chút ngoài ý muốn, hôm nay Chú Lê đã là người phụ trách hệ thống quân tình, công việc quấn thân, hắn có thể từ trong thủ đô chạy tới Giang Trung đủ thấy rõ gia đình xem trọng việc Diệp Khai bị tập kích như thế nào, có lẽ đã thăng lên cấp bậc nghiêm trọng chưa từng có từ trước tới nay.

- Sự kiện ám sát lần này thật quá kỳ quặc, khả năng liên lụy tới nhân vật trọng yếu, chú tới trấn áp mà thôi.

Chú Lê cũng không hề giấu diếm, trực tiếp nói ra nguyên nhân mình đích thân chạy tới.

- Là nhân vật của quân đội động tay sao? Mục đích vì sao?

Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.

- Hiện tại còn rất khó nói, nhưng lần này những người bị tập kích cũng không chỉ có một mình cháu mà thôi.

Chú Lê thận trọng nói:

- Cháu trai của Hứa chủ tịch bên chính hiệp Hứa Sĩ Cơ, vừa mới tốt nghiệp đại học, chuẩn bị tiến vào Giang Trung nhậm chức, khi đi du lịch Hoàng Sơn đã bị người loạn đao phân thây, tràng diện vô cùng thê thảm, mà đệ tử trực hệ của hai vị ủy viên Cục chính trị trung ương khác cũng đã gặp phải ám sát, hai chết một trọng thương, người trọng thương xem như hoàn toàn tàn phế!

Diệp Khai nghe xong lập tức cảm thấy chấn kinh, thoạt nhìn đây là một loạt sự kiện mưu sát đã được mưu đồ từ rất lâu.

- Rốt cục là người nào phải làm như vậy?

Diệp Khai cảm thấy kỳ quái không sao tưởng tượng nổi.

Tựa hồ ở trong ấn tượng của hắn, còn chưa bao giờ nghe nói xuất hiện qua chuyện như vậy, mặc dù nói cục diện chính trị trong nước phong vân biến hóa, các đại gia tộc luôn gió nổi mây phun, có hưng thịnh, có suy sụp, nhưng đều không có đại thù sinh tử, sẽ rất ít xuất hiện tình trạng vận dụng ám sát lăng lệ ác liệt như thế đối với con cháu các đại gia tộc hào môn.

Rất hiển nhiên, sự tình lần này hành động của đối phương đã vượt qua khỏi để tuyến của toàn bộ các đại tộc thế gia trung ương.

- Bên Trần gia cùng Phùng gia đều đã chứng thực rồi sao?

Diệp Khai sờ sờ cằm dò hỏi Chú Lê.

- Không phải bọn họ làm.

Chú Lê phi thường dứt khoát hồi đáp.

- Vậy lại là ai đây?

Trong nội tâm Diệp Khai cũng bắt đầu cân nhắc.

- Tạm thời còn chưa có bất kỳ manh mối nào.

Chú Lê đáp.

- Không phải đã bắt được hai tên còn sống sao?

Diệp Khai lại hỏi.

- Đã chết rồi!

Chú Lê lại nói.

- A?

Diệp Khai nghe xong, miệng há to, trong nội tâm lập tức bay lên lửa giận!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status