Quan môn

Chương 217: Chuyện Này Thật Không Dễ Làm


-Tụi mày thật có can đảm…?

Sắc mặt Đàm Diệu Tổ trắng nhợt.

Hắn dựa dẫm đơn giản chính là đại chiêu bài của chú hắn là phó chủ nhiệm văn phòng trung ương Đàm Thắng Kiệt, thế nhưng lúc này người ta căn bản không thèm nhìn tới cái gì mà thân phận bảo tiêu cảnh vệ trung ương của hắn, trực tiếp đánh a Tứ gãy tay chân ném ra ngoài, nghe được tiếng kêu thảm thiết kia cũng đã có thể biết không có kết cục gì tốt, chẳng lẽ bọn họ thật có can đảm đánh gãy tay chân của cảnh vệ trung ương sao?

Cảnh vệ trung ương có thân phận gì? Cận vệ Trung Nam Hải! Là đại nội cao thủ chuyên bảo vệ an toàn của người lãnh đạo quốc gia!

Thế nhưng đối phương rõ ràng không hề có một chút cố kỵ, nói đánh là đánh, vô cùng gọn gàng dứt khoát.

Trong nội tâm Đàm Diệu Tổ cũng cảm thấy có chút bồn chồn, bình thường a Tứ thường nói mình lợi hại thế nào thế nào, một người đánh mười người không nói chơi, như thế nào tới thời điểm thực sự động thủ lại bất lực như thế?

Chẳng lẽ chú của mình Đàm Thắng Kiệt đưa cảnh vệ trung ương ình lại là đồ giả mạo hay sao?

Thế nhưng giấy chứng nhận của a Tứ là thực sự, tuyệt đối không thể giả mạo, xác thực là từ bên trong Cục cảnh sát trung ương đi ra, hắn từng kiểm chứng qua, tuyệt đối không hề làm giả!

Nói như vậy bảo tiêu của đối phương mới thực sự là cao thủ hay sao?

Nghĩ đến vừa rồi hai bảo tiêu ra tay lập tức rút súng chĩa tới, nghĩ tới cũng không phải là loại người lương thiện gì.

Tuy a Tứ cũng có súng lục, nhưng còn chưa kịp rút súng đã bị người chĩa súng vào đầu!

-Có thứ gì mà không dám!

Diệp Kiến Hoan hừ lạnh một tiếng:

-Tiểu tử ngươi nghe cho rõ đây, ở thủ đô, không phải người nào mày cũng có thể trêu chọc tới!

Diệp Khai nở nụ cười, không nghĩ tới Diệp Kiến Hoan lại đem nguyên lời nói của Đàm Diệu Tổ mắng trở lại.

Diệp Kiến Hoan nhìn thấy bảo tiêu a Tứ của Đàm Diệu Tổ bị Diệp Khai cho người kéo ra ngoài hành hung, trong lòng cũng thật hả giận.

Gần đây Đàm Diệu Tổ hoành hành trong thủ đô rất phô trương, ỷ vào việc chú hắn là người tâm phúc của đồng chí Giang Thành, rất có tư thái nhà giàu mới hổi, đã sớm làm các thái tử gia trong thủ đô khó chịu, chỉ là mọi người am hiểu sâu thái độ sinh hoạt tại thủ đô, không muốn vì một chút việc nhỏ mà đối nghịch cùng Đàm Diệu Tổ.

Mà Diệp Kiến Hoan cũng bởi vì ít xuất hiện cho nên mới không thèm để ý tới Đàm Diệu Tổ, trên thực tế hắn đã sớm muốn thu thập tiểu tử kia từ lâu.

Hôm nay Diệp Khai sai sử thủ hạ động thủ, đem bảo tiêu của Đàm Diệu Tổ trực tiếp đánh phế, tự nhiên làm lòng hắn khoái trá.

Diệp Kiến Hoan hiện tại cũng cảm thấy thật sảng khoái, không khỏi mượn lấy khí thế của Diệp Khai giáo huấn Đàm Diệu Tổ một phen, cho hắn biết muốn ở trong thủ đô hỗn lăn lộn không phải là chuyện dễ dàng, người ta không để ý tới ngươi là vì người ta không thèm, một khi chọc giận người ta, chính là ngày ngươi kết thúc.

-Tụi mày ngay cả cảnh vệ trung ương mà cũng dám đánh!

Sắc mặt Đàm Diệu Tổ sầm xuống:

-Tụi mày có biết đây là hành vi phạm tội gì không?

-Bà mụ nó…

Diệp Khai trực tiếp vung tay tát vào mặt Đàm Diệu Tổ một bạt tai, đánh cho hắn tối tăm mặt mày, suýt chút nữa còn xoay tròn một vòng tại chỗ.

-Mày…mày dám đánh tao? Chú của tao sẽ…

Đàm Diệu Tổ từ khi đi vào thủ đô, còn chưa từng gặp qua loại chuyện như vậy, lập tức có chút sợ ngây người.

Đàm thiếu gia hắn từ Minh Châu đi tới thủ đô, có lúc nào mà không phải được người nịnh bợ lấy, được người khoa trương thổi phồng, một đám quan viên lẫn phú thương nhao nhao đi theo sau mông hắn chỉ lo sợ nịnh bợ không đủ làm cho hắn cảm thấy không được hài lòng.

Thế nhưng mà…hôm nay rõ ràng còn có người dám bạt tai hắn?

Làm sao có thể nhẫn nhịn?

-Tao quản mày là người nào!

Diệp Khai lại quất ngược một bạt tai trở về, hùng hùng hổ hổ nói:

-Sân bãi này là do lão tử mở, có bản lĩnh thì mày đóng cửa đi, nếu không thì đừng có đứng trước mặt lão tử mà lải nhải, mày cho rằng mày là ai đây? Ân? Mày là Vân thủ tướng? Hay là Hứa chủ tịch? Hay là thủ trưởng số một? Ở trước mặt lão tử còn vờ vịt làm sói vẫy đuôi, mà còn non lắm!

-Mày…mày…mày điên rồi…có gan thì mày cứ đợi đi…

Đàm Diệu Tổ hoàn toàn bị đánh thành hồ đồ, những người đi theo sau hắn đứng ngoài cửa hiện tại đã sớm bị người của Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch lôi đi, ép tới hai bên vách tường, cũng mặc kệ ngươi là công tử gia hay là nha nội quan lại đều gặp chung một đãi ngộ.

Tuy Đàm Diệu Tổ hung hăng càn quấy, nhưng cũng biết hiện tại người ta thế lực lớn, cường long còn không thể áp được địa đầu xà, chớ nói chi chính hắn hiện tại đang ở trong hoàn cảnh xấu tuyệt đối, hắn chỉ nghĩ tới trước tiên chạy về lại đi tìm viện binh.

Trong thủ đô, tại Cục công an thành phố có một vị Lâm phó cục trưởng có quan hệ rất tốt với chú hắn Đàm Thắng Kiệt, có thể gọi hắn dẫn người tới tìm lại mặt mũi.

Bọn hắn không phải nói nơi này là do bọn hắn mở cửa hay sao, chạy được hòa thượng cũng không chạy được miếu thờ! Cũng không sợ bọn hắn bỏ chạy tới chân trời đi!

-Cảnh vệ trung ương lại dễ bị khi dễ như vậy hay sao? Chờ bị kiện đi! Chỉ sợ tới lúc đó cảnh vệ trung ương trực tiếp tới bắt tụi mày rồi!

Đàm Diệu Tổ nghĩ thầm.

Tuy công phu của a Tứ không xong, nhưng hắn thật sự là cảnh vệ trung ương, với tính cách luôn bao che khuyết điểm của Cục cảnh sát trung ương đại nội, bọn họ nhất định sẽ lấy lại mặt mũi, đến lúc đó chỉ cần Đàm thiếu gia hắn thêm mắm thêm muối, như vậy đủ rồi, không cần phải kinh động tới chú hắn Đàm Thắng Kiệt cũng có thể làm xong mọi chuyện thỏa đáng!

Trong lòng Đàm Diệu Tổ run sợ thối lui ra khỏi cửa Đế Hào, nhìn thoáng qua biển hiệu bên trên, lại chỉ vào nhân viên bảo an nói:

-Tụi mày cứ chờ đóng cửa đi! Tụi mày đừng nghĩ còn hi vọng thoát được!

-Cút! Mày có tin tao lập tức xé nát cẩu mõm của mày hay không?

Bảo an cũng không phải người lương thiện, người từng chơi qua chiến trường gặp qua máu, há lại dễ dàng bị người hù sợ hay sao?

Mấy bảo an làm bộ như muốn bước tới đánh Đàm Diệu Tổ, làm hắn hoảng sợ tới mức bỏ chạy ra xa.

A Tứ nằm trên mặt đất rên rỉ, sắc mặt cực kỳ thống khổ, hai tay lẫn hai chân đều bị người đánh gãy, thân thể không ngừng run lên, hàm răng cắn chặt cố hết sức không rên to.

Đàm Diệu Tổ nhìn thoáng qua a Tứ, vốn có ý định cùng mang hắn chạy đi, nhưng chợt nghĩ lại tại sao phải mang đi đây? Để lại chỗ này không phải làm chứng cớ? Đến lúc đó cảnh sát tới, không phải nhìn vào liền biết đúng hay sai sao?

Vì vậy Đàm Diệu Tổ cũng mặc kệ a Tứ, quay đầu chui tọt vào trong xe, bỏ chạy nhanh như chớp.

Các nhân viên bảo an đứng ngoài cửa nhìn thấy, không khỏi hừ một tiếng nói:

-Cái quái gì! Thứ như vậy còn muốn lăn lộn trong vòng luẩn quẩn tại thủ đô sao, thực đem mình xem là thái tử? Nhân vật ngưu bức như Diệp nhị thiếu, vốn cũng rất ít đê điều rồi!

Ngay lập tức bảo an đi vào đem sự tình ngoài cửa báo lại cho Diệp Khai cùng Diệp Kiến Hoan.

-Thứ người như vậy không lên được mặt bàn, Đàm Thắng Kiệt xem như là kẻ kiêu hùng, tâm kế thâm trầm, không nghĩ tới bị đứa cháu đem thanh doanh của hắn làm bại hoại, hắc hắc!

Diệp Khai lắc đầu, hoàn toàn không cho là đúng.

Diệp Kiến Hoan ngẫm nghĩ lại nói với nhân viên bảo an:

-Bọn hắn bất nhân nhưng chúng ta không thể bất nghĩa, tìm người băng bó cho tên cảnh vệ trung ương kia một chút, gọi chiếc xe cứu thương tới, có lẽ tiếp lại xương cốt một chút thì về sau ở nhà còn miễn cưỡng sinh hoạt được.

Lê Nhị ứng tiếng, lại nhìn thấy Diệp Khai cũng không phản đối, sai người đi làm.

Nhưng Lê Nhị cũng nói:

-Các huynh đệ dùng là Toái Cốt Pháp, đoán chừng người này về sau là phế đi!

Diệp Khai nghe xong cũng không nói gì thêm, chỉ bảo:

-Đó là hắn không may, đi ra hỗn luôn cần phải trả, đã dám đi làm nanh vuốt cho người thì phải biết được có ngày bị người rút hết móng vuốt, đập nát hàm răng. Tài nghệ không bằng người, chỉ có nhận mệnh. Mọi người cũng phải đề phòng ngày hôm nay, cho nên tốt nhất đừng nên vô duyên vô cớ gây chuyện, lỡ như xảy ra việc gì cũng phải có giác ngộ mà hi sinh!

Lê Nhị hồi đáp:

-Minh bạch, trước kia chúng tôi đã biết rõ vấn đề này, hiện tại cũng là như thế.

Thân là đặc công bí mật của Bộ tình báo, nhóm người Lê Đại đều hiểu rất rõ điểm này, cũng biết hiện tại sinh hoạt phong quang kỳ thật là dùng phong hiểm cực lớn mà tiến hành trao đổi, chỉ có điều con người Diệp Khai làm người đủ trượng nghĩa, cho được giá cả hậu đãi, hơn nữa bình thường cũng không yêu cầu bọn họ đi làm chuyện gì nguy hiểm.

Thế nhưng một khi phát sinh chuyện gì gây nguy hiểm cho an toàn sinh mệnh của Diệp Khai, nhóm người Lê Đại nhất định sẽ phấn đấu quên mình mà đi cứu hắn, bởi đó không chỉ là vì đạo đức chức nghiệp, mà còn vì lòng nhiệt tình chân thành của Diệp Khai đối đãi với bọn họ, xem bọn họ như người một nhà.

A Tứ rất nhanh đã bị người đưa tới, các nhân viên bảo an đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, biết đánh người cũng biết cứu người, mấy lão binh tay chân nhanh nhẹn nối lại xương cốt cho hắn cùng buộc lại cố định, chỉ vài phút thời gian đã xong xuôi.

-Cảm ơn, nguyên lai đều là huynh đệ cùng hệ thống sao?

A Tứ xem xét thủ pháp, đã biết rõ thân phận của người ta.

Một bảo an có chút đồng tình nói:

-Huynh đệ, số mệnh của anh không tốt, đi theo chủ tử không ra gì!

-Đều là mạng thôi, cấp trên bảo chúng tôi làm gì thì làm đó…

A Tứ cười khổ nói, chỉ là đôi tay lẫn đôi chân đau đớn khó nhịn, trên người có chút lạnh lẽo.

-Cho huynh đệ kia uống vài hớp rượu, ấm áp thân thể.

Diệp Khai nhìn thấy lại phân phó Lê Nhị.

Lê Nhị gật đầu, lập tức cầm một bình rượu trắng lâu năm mang tới, vịn đầu a Tứ cho hắn uống vài hớp, sau đó cầm thảm bao lấy thân thể hắn.

Khí trời đúng là khá lạnh, vừa rồi a Tứ bị đánh gãy tay chân còn bị ném ra ngoài mặt đất mặc dù chỉ chừng mười phút nhưng thực sự là bị đông lạnh không nhẹ, bây giờ uống vài hớp rượu mạnh mới cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, cảm giác say dâng lên, thân thể cũng giảm bớt được cảm giác đau đớn.

Lúc này Đàm Diệu Tổ cũng đã chạy ra ngoài, bắt đầu gọi điện thoại cho Lâm phó cục trưởng Cục công an thành phố.

-Lâm thúc, cháu ở câu lạc bộ Đế Hào bị người đánh!

Đàm Diệu Tổ nói ra.

-Người nào lá gan lớn như vậy? Báo cảnh ah!

Lâm phó cục trưởng kinh ngạc nói.

-Đối phương giống như rất có thế lực, cháu đoán chừng là đồn cảnh sát không được việc, đối phương còn thả ra lời nói chờ cháu tìm người tới đóng cửa!

Đàm Diệu Tổ nói với Lâm phó cục trưởng.

-Người nào kiêu ngạo như vậy, đánh người còn dám khiêu khích cảnh sát?

Lâm phó cục trưởng nghe xong lập tức lời lẽ chính nghĩa trách mắng.

-Cụ thể là người nào thì cháu không biết, nhưng bọn hắn nói Đế Hào là do bọn hắn mở ra.

Đàm Diệu Tổ nói tiếp:

-Lâm thúc, đám người kia thật là quá kiêu ngạo rồi, đánh gãy tay chân của hộ vệ cháu, hiện tại còn ném ở cửa Đế Hào kia! Chú mau phái người tới đi!

-Khoan khoan đợi một chút…

Lâm phó cục trưởng nghe xong chợt nhớ ra chuyện gì đó:

-Cháu nói là, bọn hắn đem người ném ngoài cửa Đế Hào sao?

-Đúng vậy, hộ vệ của cháu là cảnh vệ trung ương, bọn hắn dám làm như vậy thật quá coi rẻ quốc pháp rồi! Nhất định phải nghiêm trị!

Đàm Diệu Tổ hổn hển nói.

-Đánh cháu chính là người nào, có phải là họ Diệp hay không?

Lâm phó cục trưởng bỗng nhiên cảm thấy có chút khẩn trương hỏi thăm.

-Cháu không biết, nhưng người ở chung một chỗ với hắn là lão bản công ty giải trí, hình như là họ Diệp đấy, người đánh cháu gọi hắn là đại ca…

Đàm Diệu Tổ nghĩ lại, thật đúng là không biết tên của đối phương, gãi gãi đầu mới nhớ tới một chút tin tức, vội vàng nói.

-Đàm thiếu, chuyện này không dễ làm nha…

Ngữ khí của Lâm phó cục trưởng lập tức biến thành khó xử.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status