Quan môn

Chương 226: Đàm Thắng Kiệt Quyết Đoán


- Cháu ăn no rảnh rỗi, đi gây Diệp Khai làm cái gì?!

Đàm Thắng Kiệt chỉ vào cháu trai Đàm Diệu Tổ, hầm hầm mắng:

- Chẳng lẽ cháu cho là mình ở kinh thành thật sự là một nhân vật rồi hả?! So về Diệp Khai, cháu không bằng cái rắm!

Đối với chuyện thằng cháu vừa gây ra, Đàm Thắng Kiệt vừa sợ vừa giận.

Sáng hôm nay, Diệp gia Nhị lão gia tử đột nhiên nêu lên nghi vấn trong hội nghị cục chính trị, vì cái gì cục cận vệ trung ương lại làm bảo tiêu tư nhân? Hơn nữa còn đánh người tại chỗ tiêu khiển, gây mất trật tự trị an?

Nhị lão gia tử vừa nói xong, lập tức làm cả hội nghị chấn động, đám thường vụ cũng ngạc nhiên không biết Nhị lão gia tử chỉ chính là gì. Đồng chí Giang Thành cũng cảm thấy rất giật mình, dù sao cục cận vệ trung ương trên danh nghĩa là do ông trực tiếp lãnh đạo, nói là cận vệ tùy tùng đại nội cũng đúng.

Cục cận vệ trung ương đột nhiên làm chuyện như vậy, đồng chí Giang Thành dĩ nhiên xấu mặt.

Chứng cứ của Nhị lão gia tử vô cùng xác thực, không chỉ có có tư liệu cụ thể của a Tứ mà còn ghi chép của cục cận vệ trung ương phụng mệnh dẫn theo Diệp Khai tối qua, có thể nói là bằng chứng như núi, không được phép có người phản bác.

Rất xảo diệu chính là, theo quy tắc thì cục trưởng cục cận vệ trung ương là do phó chủ nhiệm văn phòng trung ương đảng kiêm nhiệm thì cục trưởng cục cận vệ trung ương hiện giờ chính là Đàm Thắng Kiệt, lần này thì có việc vui rồi.

Nhị lão gia tử chỉ là đem những tài liệu này ném ra, sau đó không cần nói, đã có mấy vị ủy viên cục chính trị có ý kiến, nói cục cận vệ trung ương làm việc quá là không phải, ảnh hưởng nghiêm trọng thanh danh của cục, cũng tạo ảnh hưởng xấu cho trung ương, phải thật sự chỉnh đốn một phen.

Mấy vị thường vụ không nói gì nhưng Hứa Vĩnh Niên bất mãn, cho rằng cục trưởng cục cận vệ trung ương Đàm Thắng Kiệt hành sự bất lực, không có tư cách tiếp tục chủ trì cục cận vệ trung ương.

- Vấn đề này rõ ràng nha......

Hứa Vĩnh Niên nói:

- Người phạm tội nhi đúng là cháu trai Đàm Thắng Kiệt, ai dám nói không liên quan tới hắn? Chính mình thân là cục trưởng cục cận vệ trung ương, lợi khí quốc gia lại thành cận vệ tư. Hành vi như thế thì ai còn có thể tin hắn làm tốt chuyện của cục cận vệ trung ương? Tôi rất hoài nghi vấn đề lập trường của đồng chí này!

Hứa Vĩnh Niên chất vấn rất chính xác, chỉ trích cũng rất nặng.

Kỳ thật Đàm Thắng Kiệt cũng không phải không có nền tảng, lão gia tử của hắn cũng từng làm đến quan to cấp tỉnh, lực ảnh hưởng cũng không nhỏ, có thể coi hồng nhị đại, nhưng Hứa Vĩnh Niên không hề nể mặt như thế khiến rất nhiều người khiếp sợ.

Trong lòng Diệp lão gia tử rất rõ ràng, lão Hứa vốn có oán khí nên lúc này xổ ra.

Lúc Diệp Khai gặp chuyện ở Giang Trung thì cháu trai của lão Hứa cũng bị giết ở Hoàng Sơn, cho tới bây giờ còn chưa bắt được hung thủ. Tuy theo đề nghị của Diệp Khai, Nhị lão gia tử đem việc này chĩa sang Đài đảo nhưng trước lúc hung phạm sa lưới thì trong lòng Hứa Vĩnh Niên không thể nào bình tĩnh.

Cho nên lúc này Đàm Thắng Kiệt cho cục cận vệ trung ương trở thành bảo tiêu của cháu hắn khiến Hứa Vĩnh Niên cực kỳ bất mãn.

Nếu là lúc trước cháu ông ta cũng có cục cận vệ trung ương bảo hộ thì làm sao phải táng mạng Hoàng Sơn?

- Lão Hứa, xin bớt giận.

Diệp lão gia tử khoát tay ngăn Hứa Vĩnh Niên:

- Việc này dù đồng chí Đàm Thắng Kiệt có chút trách nhiệm, nhưng cũng chưa chắc chính là hắn an bài nhân thủ.

Diệp lão gia tử nói chuyện khách quan, dù trong cục đúng là không thiếu người nịnh nọt nhưng chuyện này thật sự chưa hẳn là Đàm Thắng Kiệt chính mình an bài. Hắn thân là cục trưởng cục cận vệ trung ương, cán bộ cấp Bộ, không có khả năng thiển cận đến thế.

Thủ tướng Vân cũng nói:

- Lợi khí quốc gia không thể thành tư nhân, cục cận vệ trung ương phải chấn chỉnh.

Đồng chí Giang Thành khá khó xử, dù sao Đàm Thắng Kiệt là người của ông, ra chuyện như vậy, một chút trách nhiệm cũng không gánh thì không thể nào nói nổi. Chuyện hắn tương lai tiếp nhận chủ nhiệm văn phòng trung ương dù sao cũng phải qua thảo luận.

Dùng người không khách quan không phải là không thể được, nhưng điều kiện tối thiểu phải đủ, cũng không bị người lên án vấn đề lớn, bằng không mà nói sẽ rất đau đầu.

- Dù sao cũng là lần đầu, lưu lại cho người một cơ hội sửa trị.

Diệp lão gia tử đưa ra ý kiến xử lý.

Thủ tướng Vân cùng đồng chí Cổ Kiến Nhung đều tỏ vẻ đồng ý, Hứa Vĩnh Niên dù miễn cưỡng nhưng dù sao cũng phải nể mặt đồng chí Giang Thành, không cần phải bởi vì một chuyện nhỏ khiến cho không thể khai mở.

- Vậy cứ như thế tốt rồi.

Đồng chí Giang Thành gật đầu, việc này coi như qua, bất quá ông còn nói thêm:

- Chuyện của đồng chí Đàm Thắng Kiệt bên văn phòng quá nhiều, bên cục cận vệ trung ương khó tránh khỏi sẽ có sơ hở, tôi thấy vẫn nên đổi lại người chủ trì cục cận vệ trung ương.

Mọi người tự nhiên không có điều gì dị nghị.

Mọi người nghiên cứu một lát rồi quyết định đề bạt phó cục trưởng Tướng quân Lâm Uy thăng nhiệm cục trưởng, đồng thời kiêm nhiệm thêm cả phó chủ nhiệm văn phòng trung ương, xem như không đổi quy củ. Nhưng Tướng quân Lâm Uy tuy kiêm nhiệm phó chủ nhiệm nhưng ngoài chuyện của cục cận vệ trung ương thì không xử lý thêm chuyện gì của văn phòng trung ương.

Về điểm này, Diệp lão gia tử cũng rõ, đây là đồng chí Giang Thành giao đãi với lão Diệp gia, dù sao tư lịch Đàm Thắng Kiệt hơi mỏng, ép không được đám lão đầu của cục cận vệ trung ương, dứt khoát lui ra ngoài vẫn tốtt, về phần Tướng quân Lâm Uy đó là bộ hạ cũ của Diệp lão gia tử, đề bạt hắn coi như là chiếu cố mặt mũi Diệp lão gia tử.

Dù sao cũng là cháu trai Đàm Thắng Kiệt đi trêu chọc cháu trai Diệp lão gia tử, người ta không so đo trách nhiệm lãnh đạo cũng đã rất nể tình, chuyện nhượng bộ vẫn phải làm.

Đàm Thắng Kiệt sau khi nhận được tin tức, tự nhiên là phiền muộn vô cùng.

Mặc dù nói hắn có danh nghĩa lãnh đạo đối với cục cận vệ trung ương nhưng trên thực tế tiếp xúc không nhiều, rút lui cũng không sao nhưng dù sao cũng là mất mặt, tạo ảnh hưởng không tốt cho việc hắn tiếp nhận chủ nhiệm văn phòng trung ương sau này.

Nhất là Đàm Diệu Tổ vì chuyện này mà đắc tội cháu trai lão Diệp gia, còn bắt người vào đại nội. Chuyện này truyền ra khiến hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng, chính mình tại sao có thể có cháu trai ngu xuản như vậy?

Lão Đàm gia dầu gì cũng là thế gia chính trị, tuy chưa là đại nhân vật lãnh đạo quốc gia nhưng cũng không phải tiểu môn, tự dưng nhảy ra một đứa cháu trai không biết quy củ như vậy thật khiến người phẫn nộ.

Bởi vậy Đàm Thắng Kiệt sau khi trở về, liền gọi cháu trai Đàm Diệu Tổ qua giáo huấn một trận.

- Chẳng phải là một thằng nhóc thôi sao.

Đàm Diệu Tổ bị giáo huấn một chầu, còn có chút không phục.

- Cái gì mà thằng nhóc?

Đàm Thắng Kiệt hận không thể đánh cho hắn một trận:

- Người ta là đã được cả đồng chí Phương Hòa cùng đồng chí Sở Phong đồng thời tán thưởng kiệt xuất trong hồng tam đại, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng! Huống hồ trong nhà người ta có hai ông lẫn cha đều ở trong cục chính trị, Diệp lão gia tử còn là thường vụ, trong ba người này dù là ai đến trước mặt chú thì chú đều phải ngoan ngoãn cúi đầu! Cháu nhắm trúng được thằng nhãi như vậy sao?!

- Lúc ấy cháu đâu biết nhà hắn lợi hại như vậy.

Đàm Diệu Tổ lầm bầm.

Trong mắt hắn, chú mình bây giờ là tâm phúc của đồng chí Giang Thành, sắp tiếp nhận chức chủ nhiệm văn phòng trung ương, tương lai cũng vào cục chính trị. Bản thân mình chống lại Diệp Khai cũng không hề chênh lệch nhưng giờ nhìn chú mình gào thét mới biết mình vẫn không thể so với người ta!

- Vì cháu mà chú phải bỏ đi cả cục cận vệ trung ương!

Đàm Thắng Kiệt thở dài nói:

- Như thế này để chú gọi cho cha cháu, cháu nên quay trở lại Minh Châu đi thôi, Kinh Thành nước quá sâu, thật sự là không thích hợp cho cháu sống ở đây, về sau còn không biết sẽ chọc cho đến trên đầu người nào đâu!

Đàm Thắng Kiệt rất rõ ràng, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu là lão Diệp gia không thuận, thêm vào Hứa Vĩnh Niên chủ tịch bất mãn với cục cận vệ trung ương thì trực tiếp hạ hắn cũng được. Chỉ là lão quan hệ giữa Diệp gia cùng đồng chí Giang Thành cũng tốt, song phương lại là ở vào thời kì hợp tác cho nên mới phải vén một góc lưới cho hắn.

Mà đồng chí Giang Thành đem vị trí cục trưởng cục cận vệ trung ương giao ra cũng là một cách biểu lộ thiện ý với lão Diệp gia.

Trong mắt đồng chí Giang Thành, hiển nhiên sức nặng lão Diệp gia trọng yếu hơn nhiều so với một quân sư phụ tá như mình.

Hiện tại Đàm Thắng Kiệt chỉ hy vọng mình có thể thuận lợi sống qua trận này, tương lai trở thành chủ nhiệm văn phòng trung ương, bình an nhập cục cũng đủ hài lòng, thành bại nhất thời không cần tính đến.

Đương nhiên, oán niệm lớn nhất của hắn vẫn là thằng cháu Đàm Diệu Tổ. Nếu không có nó thì mình cũng không phạm phải sai lầm như vậy vào thời kỳ nhạy cảm, thiếu chút nữa lật thuyền!

Đàm Diệu Tổ nghe xong vạn phần không muốn:

- Chú, cháu đâu có phạm việc gì lớn, có gì sau này cháu thành thật một chút là được rồi? Chú làm gì mà muốn đuổi cháu đi? Nếu cháu trở về Minh Châu chẳng phải cha cháu đánh cháu gãy chân!

- Giờ chú còn muốn cắt chân cháu luôn đây! Cháu cho rằng Diệp Khai không có bổn sự đánh gãy chân cháu? Người ta chỉ đánh a Tứ, trừng phạt qua cháu là nhìn vào mặt mũi chú, hoặc là nói nhìn mặt mũi đồng chí Giang Thành! Cũng chỉ có đồ ngu như cháu mới cho rằng mình là vô địch thiên hạ trong kinh thành rồi! Thật sự là ngu không ai bằng!

Đàm Thắng Kiệt có chút căm tức nói.

Đối với cháu trai không ra gì này, Đàm Thắng Kiệt thật là có chút hữu tâm vô lực, bùn nhão bôi không đến trên tường, gỗ mục không thể điêu, chính là chỉ Đàm Diệu Tổ ah!

Vì suy nghĩ đại cục, Đàm Thắng Kiệt cảm giác mình phải đem cháu trai Đàm Diệu Tổ chạy về Minh Châu đi, đây cũng là một tín hiệu nói với lão Diệp gia, Đàm Diệu Tổ đã bởi vì việc này nhận lấy trừng phạt xứng đáng, lão Đàm gia nhận thua.

Nếu như không thể nói như vậy, lão Diệp gia dựa vào cái gì cho rằng ngươi là thật tâm ăn năn nữa nha?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status