Quan môn

Chương 263: Tự Mình Làm Chủ


- Loại chuyện này, chúng ta với tư cách gia trưởng không tiện mở miệng a?

Diệp Tử Bình nhìn thoáng qua Diệp Khai ngồi ở bên cạnh, cười nói với Niếp Vân Phi trong điện thoại:

- Niếp trưởng ban chấp chưởng ban tổ chức trung ương, loại chuyện này như thế nào làm khó ngài?

Niếp Vân Phi chấp chưởng ban tổ chức trung ương đã hơn bốn năm, với tư cách chưởng quản mũ quan quan viên thiên hạ, kỳ thật quyền tự chủ cũng không phải rất lớn, nhưng về phương diện đề nghị cùng chấp hành có lực ảnh hưởn hết sức quan trọngg.

Những thứ khác không nói, ban tổ chức trung ương chưa hẳn có năng lực trực tiếp đề bạt ngươi đi lên, nhưng là trên tài liệu của ngươi làm một chút tay chân, nên tấn chức tấn chức không được, nên đề bạt không cách nào đề bạt, đây cũng là chuyện rất dễ dàng.

Khi tiến hành khảo sát, tác dụng của ban tổ chức trung ương là không thể thay thế, ý kiến của bọn họ cũng đại biểu ý kiến tổ chức, là quyền uy nhất, mặc dù lãnh đạo bên trên cũng không phản đối.

Chính là bởi vì như thế, địa vị Niếp Vân Phi trong các uỷ viên cục chính trị là cực kỳ trọng yếu.

Dù vậy, hắnẫn cảm thấy có chút bó tay bó chân về xử lý vấn đề Diệp Khai nhậm chức, dù sao chuyện này được khắp nơi chú mục, lại có đồng chí Giang Thành an bài, đồng thời còn cần cân nhắc cảm thụ bên lão Diệp gia, thật sự là khó làm ah!

Điểm tối trọng yếu nhất là nếu như tuổi của Diệp Khai lớn hơn mười tám tuổi thì hắn cũng cũng không cần đau đầu như vậy.

Thật sự là mười tám tuổi, muốn đề bạt đến vị trí tương đương cấp Phó Ban phải làm sao bây giờ?

Theo kinh nghiệm nhiều năm làm công tác tổ chức của Niếp Vân Phi cũng không có gặp qua chuyện như vậy, mặc dù là dưới Văn cách năm đó cũng là hiếm thấy, bởi vì lúc đó sinh hoạt tổ chức trên cơ bản đã lộn xộn, không thể có tư cách tham chiếu.

Cho nên đối với chuyện Diệp Tử Bình từ chối, Niếp Vân Phi biểu thị ra không thể tiếp nhận:

- Tử Bình lão đệ, chuyện điên cuồng như vậy, khiến cho tôi cũng không biết nên làm sao bây giờ, cậu là cha của đồng chí Diệp Khai, dù sao cũng phải cho ý kiến a? Nếu không phải thuận tiện, như vậy cái nhìn của Diệp lão cũng được. Giống như bây giờ, tôi thật là không có đường nào ah, vạn nhất xử lý không khéo sẽ khiến tất cả mọi người sẽ cảm thấy không thoải mái.

Hắn cứ bám lấy Diệp Tử Bình, dù sao chuyện này xác thực xử lý không tốt, ban tổ chức trung ương tuy dễ làm hơn tổ chức địa phương nhưng lúc liên quan đến con cháu lãnh đạo đồng dạng sẽ phi thường đau đầu, như thế nào chiếu cố thích hợp cần phải chừng mực.

Cấp Phó Ban của Diệp Khai tuy là thông qua hội nghị cục chính trị nhưng mà an bài một cái dạng chức vụ gì cũng rất khó nói. thường vụ Phó Chủ tịch thành phố Địa cấp, bí thư khu ủy cùng khu trưởng tân khu đều là cấp Phó Ban, ủy viên tỉnh ủy cũng là Phó Trưởng Ban, cũng không thể để cho Diệp Khai đi làm a?

Đổi một câu nói, mặc dù là đem Diệp Khai bỏ vào vị trí như vậy cũng chưa chắc là có thể làm thuận lợi.

Làm như vậy không khác thả một con dê đen vào bầy cừu trắng, sẽ bị vây công, khả năng bị cắn chết cơ hồ đạt đến một trăm phần trăm.

Diệp Tử Bình đối với chức vụ Diệp Khai cũng có một ít cân nhắc, bất quá lại bất tiện nói với Niếp Vân Phi, nhìn lão gia tử, hy vọng có thể được chỉ điểm.

Diệp lão gia tử không nói gì, chỉ là chỉ chỉ Diệp Khai, ý tứ rất rõ ràng, để cho Diệp Khai chính mình quyết định.

Diệp Tử Bình lại nhìn Diệp Khai, thấy hắn rõ ràng khẽ gật đầu, hiển nhiên là đã tính trước, vì vậy nói với Niếp Vân Phi trong điện thoại:

- Như vậy đi, Niếp trưởng ban, Diệp Khai ngay bên tôi đây, để nó nói ý nghĩ của mình như thế nào?

- Như vậy ah, đương nhiên tốt.

Niếp Vân Phi nghe xong, lập tức sững sờ nhưng nói ngay:

- Nghe ý kiến người trong cuộc, đối với hoàn thiện công tác chúng ta rất có lợi đấy.

Diệp Tử Bình cười ha hả, đưa điện thoại cho Diệp Khai.

- Bác Niếp, bác khỏe chứ, cháu là Diệp Khai.

Diệp Khai tiếp điện thoại.

- Ha ha, Tiểu Khai ah, chào cháu.

Niếp Vân Phi nghe xong, lập tức vừa cười vừa nói:

- Chuyện của cháu lại để cho bác Niếp này đau đầu, về công tác cháu có ý kiến gì không, nói ra nghe một chút.

Kỳ thật trong lòng của hắn vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, trong kinh truyền bá không ít chuyện của Diệp Khai, nhưng đại đa số đều hắn chính là đệ nhất ăn chơi thiếu gia trong kinh, hoành hành ương ngạnh, một lời không hợp sẽ đá văng khỏi Đế Hào.

Nhất là một hồi trước, còn truyền ra tin một cận vệ trung ương bị người của Diệp Khai cắt đứt gân chân, vì chuyệ này mà phó chủ nhiệm văn phòng trung ương Đàm Thắng Kiệt bay chức cục trưởng.

Cho nên Niếp Vân Phi cảm thấy trong lão Diệp gia tuy có ba đại nhân vật nhưng đứa cháu Diệp Khai này có chút mất tiêu chuẩn, mặc dù nói tuổi trẻ bồng bột nhưng gia phong lão Diệp gia không nên hồ đồ như vạy.

Thế nhưng thật không ngờ, hôm nay Diệp Khai trong mắt hắn còn bồng bột lại thông qua được hội nghị cục chính trị, trở thành cán bộ cấp Phó Ban, điều này thật sự khiến hắn vắng họp cảm thấy giật mình. Không biết Diệp Khai làm ra chuyện kinh thiên động địa gì mà có được đãi ngộ như vậy?

Về sau hắn hiểu rõ, mới càng hoảng sợ, trong lòng tự nhủ Diệp Khai quả nhiên lợi hại, ngay cả địa chấn đều có thể chế tạo, cứ thế đánh sập cả một dãy núi ở Giang Trung, đả thông đường núi, khó trách đồng chí Hồng Chính hứa cho hắn một cấp Phó Ban, mà nghe nói đồng chí Phương Hòa thậm chí cảm thấy cấp cho hắn một vị trí cấp trưởng Ban vị trí cũng không đủ.

Đối với người trẻ tuổi cấp yêu nghiệt này, Niếp Vân Phi tự nhiên không thể xem thường.

Chỉ là vấn đề tuổi tác, xác thực có chút khảo nghiệm chỉ số thông minh người, làm thế nào an bài cho Diệp Khai một chức vụ hợp lý, cũng sẽ không khiến cho phía dưới bắn ngược, thật đúng là rất khó làm.

Hôm nay đã có Diệp Khai nghe điện thoại, Niếp Vân Phi cũng rất muốn biết, Diệp Khai nghĩ thế nào giải quyết nan đề này?

- Bác Niếp, vì không để cho mọi người thêm quá nhiều phiền toái, cháu cảm thấy vẫn nên về lại Giang Trung cho thỏa đáng.

Diệp Khai nói.

- Ah, nói xem.

Niếp Vân Phi hỏi.

Hắn còn tưởng rằng cách nghĩ của lão Diệp gia hẳn là đem Diệp Khai trực tiếp rớt xuống trung ương, đảm nhiệm một cán bộ cấp Phó Ban, tích góp từng tí tư lịch, lịch lãm rèn luyện một phen, sau đó lại mưu cầu cơ hội phóng ra ngoài, nhưng bây giờ nghe Diệp Khai vừa nói như vậy, tựa hồ chính hắn cũng không nguyện ý đi lộ tuyến thông thường như vậy.

Ở lại địa phương mà nói, chức vị như vậy thì càng không dễ tìm, dù sao địa phương vị trí cấp Phó Ban rất có hạn, có thể nói là một củ cải trắng, ở đâu có hơn chức quan nhàn tản?

- Chúng ta có thể mở rộng quy mô Thánh Vương thôn thành một tân khu.

Diệp Khai điểm ra mấu chốt.

- Nha......

Niếp Vân Phi nghe xong, suy nghĩ một chút:

- Biện pháp này ngược lại là cũng không tệ.

Hắn lập tức hiểu dụng ý Diệp Khai, không khỏi xem trọng hơn một chút đứa cháu này của lão Diệp gia.

- Ta đi với người hoàn toàn khác với người đến theo ta, đoạt vị trí người khác thì bị mọi người xa lánh, chẳng bằng chính mình tạo một địa bàn hoàn toàn mới, tự mình bồi dưỡng thế lực, tương lai lông cánh đầy đủ sẽ có lực lượng tiếp tục thượng vị.

Diệp Khai đưa ra cách giải quyết ác thực là chiếu cố lợi ích từ tập thể đến cá nhân, cũng sẽ không cho Niếp Vân Phi thêm quá nhiều phiền toái, cũng sẽ không ảnh hưởng tới tiến bộ của mình, có thể nói là cách giải quyết cực kỳ hợp lý.

- Bất quá, muốn thiết lập một cái tân khu, tựa hồ cũng không phải chuyện dễ, các phương diện cân đối cũng cần được thời gian nhất định.

Niếp Vân Phi đồng ý trên nguyên với Diệp Khai nhưng về cụ thể vẫn đưa ra một ít nghi vấn.

Thành lập tân khu cũng không phải là chuyện dễ, cần làm thông bên Chính phủ, không biết ý của thủ tướng Vân thế nào? Tóm lại chuyện này nếu giải quyết còn cần thời gian nhất định thao tác mới được.

Đương nhiên, bởi như vậy, nan đề của Niếp Vân Phi nhẹ nhõm giải quyết, hắn tự nhiên cao hứng.

Trên thực tế, hắn chỉ cần đưa ra phương án giải quyết, có thể thông qua bên đồng chí Giang Thành thì hắn coi như không có bao nhiêu quan hệ, về phần nói bên Chính phủ đau đầu thì kệ người ta.

Về tính khả thi mà nói thì đề nghị của Diệp Khai rất không tệ, đây cũng là biện pháp tốt nhất giải quyết vấn đề khó khăn này.

Cúp điện thoại, Diệp Khai thấy Diệp lão gia tử cùng Diệp Tử Bình đều nhìn xem hắn, hiển nhiên hứng thú thật lớn với cách giải quyết của Diệp Khai.

- Cháu đã sớm đã tính trước đối với chuyện này rồi hả?

Diệp lão gia tử hỏi.

Mặc dù nói ông có lòng tin với cháu trai nhưng tuổi nó còn nhỏ, khó tránh khỏi sẽ có sơ hở. Tuy nhiên Diệp Khai đưa ra phương án như vậy thật khiến cho Diệp lão gia tử cảm thấy có chút khen ngợi.

Với tình huống hiện tại Diệp Khai mà nói, đi tranh giành chém giết đảm nhiệm cán bộ cấp Phó Ban ở một địa phương đã thành hình, tuyệt đối không phải lựa chọn phù hợp, làm như vậy rất khó làm lòng người tâm phục khẩu phục, mặc dù là bỏ ra cố gắng gấp 10 lần cũng chưa chắc là có thể đạt được một phần thu hoạch, cho nên cách khác vẫn hơn.

Diệp Khai rất mẫn cảm bắt được chú ý các phương diện đối với hắn, hiệu quả phụ mang đến, lợi dụng tâm lý tất cả mọi người hi vọng thuận lợi giải quyết việc này, đưa ra đề nghị thành lập tân khu, có thể nói tang trúng chỗ hiểm cao tầng, lại để cho bọn họ không có lựa chọn nào tốt hơn

- Kỳ thật, trước đó cháu cũng không có nghĩ tới vấn đề này, chỉ là linh cơ khẽ động mà thôi.

Diệp Khai ngược lại khiêm tốn:

- Cháu đã mở ra cục diện Thánh Vương thôn, vì cái gì không đem chuyện này tiếp tục phát triển đem Thánh Vương thôn thành một tân khu phát triển từ nhỏ đến lớn không phải càng có thể nói rõ năng lực vận tác của cháu sao? Đến lúc đó cháu đem một tân khu cường đại bày ở trước mắt thế nhân, ai còn dám nói cháu không đủ tư cách ngồi ở cán bộ cấp Phó Ban?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status