Quan môn

Chương 328: Anh Chính Là Cây Gậy Lớn Kia


- Quân trang mượn?!

Diệp Khai nghe xong nghẹn lời.

Bộ quân trang này tuy ở lão Diệp gia thoạt nhìn không coi vào đâu, nhưng ngôi sao trên vai là hắn phải phí hết khá nhiều khí lực, kéo từ Russia mười hai tàu ngầm hạt nhân mới đổi về đấy.

Hơn nữa, lần này đi căn cứ đáy biển cũng là phong hiểm trùng trùng điệp điệp, cho tới bây giờ vẫn giữ bí mật, chưa dám nói với người trong nhà.

Cũng cũng chỉ có Diệp lão gia tử cùng Nhị lão gia tử biết rõ chuyện này mà thôi, thậm chí Lê thúc cùng Diệp Tử Bình cũng không quá rõ chi tiết.

Chuyến đi này, tuy không phải trên chiến trường nhưng thực sự hơn hẳn trên chiến trường, một ngôi sao thực biểu hiện không ra công tích vĩ đại của Diệp Khai, ít nhất tại vài chục năm nay, không có người nào so được với hắn.

Nghe nói vào năm bắt tay vào chế tạo vũ khí đạn đạo, để cho tiện công tác, thủ tướng đặc biệt phê chuẩn Tiền Học Sâm mang quân hàm trung tướng có lẽ đánh đồng với Diệp Khai hiện giờ, những người khác thật sự chưa nghe từng nói qua.

Vào năm đó, Tiền Học Sâm dùng thân phận thành viên đoàn đại biểu công nghiệp chính phủ nước cộng hoà phỏng vấn qua Soviet, từng có một lời đồn là Bộ quốc phòng Soviet quy định hỏa tiễn, đạn đạo cùng thiết bị kỹ thuật mũi nhọn khác thuộc Soviet được bảo mật tuyệt đối, thành viên bên trong đoàn đại biểu Trung Quốc chỉ có quan viên chánh phủ và sĩ quan cao cấp mới được xem.

Tiền Học Sâm là chuyên gia đạn đạo thâm niên nhất, đương nhiên muốn đi đi thăm những căn cứ bí mật kia của Soviet. Nhưng Tiền Học Sâm không có quân hàm, càng chưa nói tới quân hàm cao cấp. Thủ tướng biết chuyện này, đề nghị quân ủy lập tức trao quân hàm trung tướng cho Tiền Học Sâm.

Hơn nữa thủ tướng còn bảo trước đó Mĩ từng trao quân hàm thượng tá cho Tiền Học Sâm, qua chừng đó năm sao không trao cho hắn quân hàm tướng? Theo như chế độ cũng đủ cho hắn lên tướng.

Thái Tổ biết được việc này, cũng tỏ vẻ đồng ý, cho rằng Tiền Học Sâm ít nhất cũng phải trao trung tướng.

Vì vậy quân ủy rất nhanh ra quyết định, Tiền Học Sâm đeo quân hàm trung tướng xuất hiện tại Soviet.

Đối với việc này, Diệp Khai từng hỏi qua Nhị lão gia tử là thật hay không.

Nhị lão gia tử cũng không có chính diện trả lời, chỉ nói là bản thân và thân thuộc Tiền Học Sâm đều nói chỉ là lời đồn mà thôi.

Hơn nữa Nhị lão gia tử cũng vạch rõ một điểm, lúc ấy Tiền Học Sâm được Soviet đặc biệt chú ý vì biết học thức cùng lịch duyệt của ông, biết Tiền Học Sâm đã từng là thượng tá của không quân Mĩ tới thẩm vấn căn cứ và chuyên gia tên lửa đạn đạo của nước Đức, là chuyên gia hỏa tiễn đạn đạo duy nhất trong đoàn.

Vào lúc đó, đạn đạo Soviet còn ở vào giai đoạn phỏng chế đạn đạo nước Đức, Mĩ.

Chính bởi vì như vậy, vào lúc đi thăm căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo Soviet thì bên Soviet luôn mời Tiền Học Sâm đi đại học toạ đàm, hoặc là an bài gặp mặt cùng với nhà khoa học Soviet.

Bên Soviet giải thích với Tiền Học Sâm là hắn từng xem qua tên lửa đạn đạo ở nước Đức, Mĩ nên không cần đi thăm cơ sở đạn đạo ở đây.

Cho nên Tiền Học Sâm không đi thăm căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo Soviet cũng không phải bởi vì hắn không có quân hàm.

Nhưng Diệp Khai cân nhắc đến cân nhắc đi, cảm thấy chuyện này tựa hồ cũng không phải rất đáng tin cậy. Nhị lão gia tử nói chưa hẳn là lời nói thật, có lẽ liên quan đến quy tắc bảo mật.

Trong danh sách tướng lĩnh cũng không thấy tên Tiền Học Sâm.

Giống như quân hàm Thiếu tướng của Diệp Khai hiện tại kỳ thật cũng không tra được trong danh sách, nhưng bảo tổng tham mưu trưởng hay quân ủy chứng thực thì họ sẽ xác nhận là có.

Bản thân vị trí phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương của Diệp Khai cũng phi thường đặc thù đấy.

Mọi người đều biết, cục cảnh vệ trung ương luôn phụ trách an toàn cho thường vụ trung ương, nhưng phó cục trưởng Diệp Khai lại chuyên về tình báo Russia, cái này cũng lộ ra có chút không hợp nhau, tựa hồ vị trí này dành riêng cho hắn.

Vô luận như thế nào, bị người ở trước mặt chỉ vào nói đây là quân trang mượn, Diệp Khai vẫn cảm thấy phi thường khó chịu.

- Đồ cô mới là mượn đấy, cả nhà cô cũng đều là mượn.

Diệp Khai hùng hổ.

Cứ nghĩ Vương Lạc Đan chắc sẽ rất tức giận, nào ngờ nàng lại cười lên ha hả:

- Hay quá! Không nghĩ tới Diệp Nhị thiểu cũng có lúc không bình tĩnh, quá buồn cười rồi!

Sở Tĩnh Huyên liếc mắt, thấy vị thượng úy hải quân có chút bồng bột, không giống với con cháu cao môn tư lệnh hải quân.

- Tiểu đan nha đầu, cô còn nhận ra anh không?

Diệp Kiến Hoan đứng bên hỏi Vương Lạc Đan.

Vương Lạc Đan lắc đầu, nhìn Diệp Kiến Hoan tỏ vẻ không nhận biết.

- Lúc trước cô còn nhỏ, ở tại đại viện quân đội, anh còn bồng cô đấy.

Diệp Kiến Hoan nói khoác không biết ngượng.

-......

Vương Lạc Đan Đốn ra vẻ không tin:

- Làm sao có thể, anh lớn hơn em vài tuổi, làm sao có thể ôm chứ?

- Em không tin cũng được, về nhà hỏi ba mẹ đi, hỏi đại ca Vương Lạc Xuyên cũng được.

Diệp Kiến Hoan tùy tiện nói, tựa hồ chuyện này thật sự.

Vương Lạc Đan nghe hắn nói như vậy cũng có vài phần tin tưởng, bất quá chuyện này không tiện thừa nhận, nếu không khí thế thượng yếu đi vài phần, bối phận sẽ kịch liệt hạ thấp.

Diệp Khai cân nhắc, cảm thấy Diệp Kiến Hoan nói cũng có vài phần tin cậy, Vương Lạc Đan bất quá mới hai mươi ba, bốn tuổi, Diệp Kiến Hoan cũng đã 30. Năm đó Vương Lạc Đan còn nằm trong tã thì Diệp Kiến Hoan đã là học sinh tiểu học sáu bảy tuổi , ôm qua Vương Lạc Đan cũng không phải chuyện không thể nào.

Tuy để cho Vương Lạc Đan cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng Diệp Kiến Hoan vừa nói như vậy thì mọi người lập tức cảm thấy cự ly gần hơn rất nhiều.

Mấy người một lần nữa giới thiệu, Vương Lạc Đan lại hỏi chuyện quân trang của Diệp Khai.

- Diệp Nhị thiểu, anh sẽ không nhàm chán đến mượn đồ này tự sướng chứ? Chẳng lẽ đây là thật hay sao? Vương Lạc Đan tuy cảm thấy chuyện này có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng liên tưởng đến thân phận cán bộ cấp Phó Ban của Diệp Khai cùng nhiệm vụ lần này thì có chút hoài nghi ngôi sao này là thật.

Diệp Khai gật gật đầu, không nói gì.

- Không thể nào, lại là thật sự,......

Lần này, Vương Lạc Đan thật sự có một chút kinh ngạc.

Hiện tại tư lệnh hạm đội Đông Hải cũng chỉ là một thiếu tướng mà thôi.

- Tiểu quỷ, về sau thấy tôi phải hô thủ trưởng.

Diệp Khai nhìn nhìn quân hàm thượng úy của Vương Lạc Đan, lập tức đã cảm thấy lưng cứng ngắc rất nhiều, ngẩng đầu, kẻ cả vỗ tay nàng.

Sở Tĩnh Huyên cười nhìn bọn họ:

- Cảm giác chị tiểu Đan mặc đồ hải quân rất đẹp, tôn lên dáng người.

Thẩm Tuyết cũng đồng ý:

- Quân trang của Tiểu Khai dù cao nhưng lụng bụng, không có gì mỹ cảm, nếu như không vì có quân hàm hấp dẫn ánh mắt thì không khác dân công.

Diệp Khai nghe xong, lập tức cảm thấy phi thường phiền muộn:

- Cảm thấy em như dân công là một loại đãi ngộ ah.

Bất quá nói thật, Diệp Khai cũng thừa nhận hắn mặc quân trang có chút khuyết thiếu mỹ cảm, quân trang này là may sẵn nên mặc vào tương đối rộng.

Suy nghĩ một chút kỳ thật cũng là tất nhiên, có thể lên tới Tướng quân trên cơ bản đều là trung niên, eo to bụng mập cả rồi, quần áo không thể bó sát nên mặc rộng là phải.

Mấy người trong nhà nói một hồi, sau đó mà bắt đầu ăn cơm.

Đợi đến lúc ăn cơm xong, trời đã không còn sớm.

Sở Tĩnh Huyên theo lẽ thường thì phải về nhà, bất quá trước khi đi, nhìn Vương Lạc Đan, sau đó nhỏ giọng hỏi Diệp Khai:

- Nàng buổi tối cũng ở trong nhà anh?

Lời này có chút vấn đề ah.

Diệp Khai nhìn nhìn Sở Tĩnh Huyên, tựa hồ cảm thấy nàng có chút ghen, cẩn thận nói:

- Kỳ thật nàng là một nhân tài kỹ thuật, chuyên gia về tàu chiến, lần này đi Russia với tôi coi như nể mặt lão tử nàng cho cơ hội lịch lãm rèn luyện.

- Lịch lãm rèn luyện cũng không cần lịch lãm rèn luyện đến trong nhà anh a?

Sở Tĩnh Huyên vẫn cảm thấy không cách nào tiêu tan.

Bình thường thì cũng thôi đi, nhưng bây giờ toàn bộ nhà Diệp gia chỉ có một mình Diệp Khai ở, cô nam quả nữ như vậy, Sở Tĩnh Huyên rất hoài nghi quan hệ Diệp Khai cùng Vương Lạc Đan đơn thuần là chiến hữu hay không.

- Cô không biết là chuyện gì xảy ra sao......

Diệp Khai bất đắc dĩ đem chuyện Vương tư lệnh ủy thác kể lại:

- Là có chuyện như vậy, bởi vì nàng bảo bạn trai không đáng tin cậy, Vương tư lệnh viên không đồng ý, cho nên mượn nhiệm vụ lần này đánh gậy đánh uyên ương.

- Ah, anh chính là cái gậy lớn rồ......

Sở Tĩnh Huyên sau khi nghe, lúc này mới gật đầu nói nói.

- Ai nói không phải?

Diệp Khai gật đầu:

- Coi như xui xẻo, thế nhưng Vương tư lệnh thân thiết với Lê thúc, tôi cũng không thể không bán mặt mũi cho hắn.

- Nàng lớn bao nhiêu?

Sở Tĩnh Huyên đột nhiên hỏi.

- Nàng sao...... đâu hai mươi sáu, bảy tuổi, lão bà đi à nha......

Diệp Khai cũng cảm thấy có chút trái lương tâm.

Vì để cho Sở Tĩnh Huyên yên tâm, đành triệt để hạ thấp Vương Lạc Đan.

- Lớn như vậy nữa à, tranh thủ tìm bạn trai đi......

Sở Tĩnh Huyên ah xong một tiếng, sau đó ý tưởng đột phát:

- Xem nàng điều kiện cũng không kém, nhà của chúng tôi có mấy thân thích tựa hồ cũng không tệ, chi bằng giới thiệu cho nàng một chút như thế nào?

- Đại tiểu thư, bây giờ người ta vẫn còn giận nhà, ngài cũng đừng thêm phiền, tránh ra chuyện tôi không dọn được đâu.

Diệp Khai kiếm cơ thoái thác:

- Tôi chỉ cầu an an ổn ổn ứng phó rồi đem người đưa trở về, coi như là làm nhân tình này rồi.

Tĩnh Huyên khẽ gật đầu, chui vào trong xe, sau đó lại mở cửa sổ xe, nói với Diệp Khai:

- Không cho phép dây dưa, nếu không tôi sẽ trở mặt đấy. !
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status