Quan môn

Chương 686: Phải nhiều tiền hơn tôi


Đại trượng phu một ngày không thể không có quyền, tiểu trượng phu một ngày không thể không có tiền, nói chính là loại đạo lý này.
Đã không có quyền còn không có tiền, vậy thì không cần nói tới.
Cưu Sơn Mộc Phu có vẻ bề ngoài thế nào chỉ nhìn từ em gái hắn Cưu Sơn Do Kỉ Tử liền có thể thấy được.
Khi Cưu Sơn Do Kỉ Tử đi vào, mặc dù là ánh đèn lấp lóe, tối tăm mơ hồ, nhưng vẫn nghe được có một ít thiếu niên tấm tắc cảm khái, cô gái này thật xinh xắn nha, nhưng xem ra không giống người của quốc nội.
Diệp Khai nhìn thấy Cưu Sơn, không khỏi thất thần, suýt chút giẫm lên chân bạn nhảy, cũng may phản ứng của hắn linh mẫn, đã nhanh chóng tránh được, thay đổi tư thế tránh khỏi xấu hổ.
- Người nọ là ai, Diệp bí thư nhận thức sao?
Cô gái khiêu vũ cùng Diệp Khai lại phi thường mẫn cảm, vừa dùng bộ ngực đầy đặn đi cọ sát vào Diệp Khai, vừa tò mò hỏi.
- Cưu Sơn!
Diệp Khai ngắn gọn hồi đáp, nhưng trong nội tâm lại nói thầm, nhóm thiếu nữ hiện tại đúng là thật lớn gan.
- Cưu Sơn, nghe giống như người Nhật Bản.
Thiếu nữ vừa nói vừa cười, thanh âm lại phi thường dễ nghe.
- Đúng vậy, người Nhật Bản!
Diệp Khai kéo cánh tay thiếu nữ, xoay thêm hai vòng, sau đó càng lại gần hơn.
- Cùng Cưu Sơn trong Hồng Đăng Ký có phải có chút quan hệ thân thích hay không?
Thiếu nữ bỗng nhiên hỏi.
- Ha ha, việc này thì rất khó nói, có lẽ thật sự là thân thích cũng nói không chừng.
Diệp Khai cười đáp.
Một khúc nhạc kết thúc, Diệp Khai quay lại, nhưng trong tay lại có thêm một tờ giấy nhỏ.
Tuy vẫn còn vài thiếu nữ vây tới muốn mời hắn khiêu vũ, nhưng Diệp Khai lại kiên quyết từ chối.
Không phải vì nguyên nhân nào khác, chỉ là dụ hoặc bên trong thật quá lớn. Kỉ Thành Vân mời tới mấy cô gái này đều là thiếu nữ tuổi thanh xuân, dáng người nóng nảy. Mài tới cọ đi rất dễ dàng xấu mặt, Diệp Khai kiên quyết không bị mắc mưu rồi, nếu không làm không tốt đường đường bí thư Ban kỷ luật thanh tra sẽ bị làm xấu mặt.
- Diệp bí thư, tốt xấu cũng phải nhảy thêm vài bài chứ!
Kỉ Thành Vân ở một bên cổ động.
- Không nhảy không nhảy nữa.
Diệp Khai khoát khoát tay nói:
- Vốn chỉ tới xem náo nhiệt, tôi cùng Dư tổng có chuyện cần bàn, mọi người tùy tiện chơi thôi.
Đem người rảnh rỗi đuổi đi, hai người xem như mới được thanh tịnh một ít.
- Ha ha, con gái hiện tại…
Diệp Khai mở tờ giấy mà thiếu nữ khi nãy kín đáo đưa cho hắn, vừa nhìn số điện thoại không khỏi lắc đầu.
- Mị lực của Diệp đại bí thư quá lớn thôi, đi tới chỗ nào cũng thành tiêu điểm!
Chung Ly Dư vừa cười vừa nói.
- Loại chuyện này cũng không hiếm thấy.
Diệp Khai mỉm cười một tiếng nói:
- Trước kia thành ủy Minh Châu cũng tổ chức một buổi tiệc tối, đều xảy ra loại chuyện này, kết quả huyên náo thật lớn, cũng rơi rụng mất mấy người.
Tờ giấy này làm Diệp Khai nhớ tới sự kiện tại Minh Châu. Lúc ấy hắn lợi dụng chuyện này đã lừa được một vị sắp tiến vào ủy viên thường vụ thành ủy, có thể nói là khắc sâu ấn tượng.
Không nghĩ tới đi qua bên Long Thành cũng có những chuyện tương tự phát sinh, điều này chỉ có thể nói tư tưởng của mọi người hiện tại thật sự là cởi mở, các cô gái cũng khai mở hơn nhiều, biết rõ loại cơ hội nào nên tranh thủ nắm chắc.
Chỉ có điều Diệp Khai cũng không cho rằng đây là công việc tốt, chỉ có thể nói rõ hiện tại trong nội tâm mọi người tư tưởng lợi ích quá nghiêm trọng, đây cũng là tác dụng phụ khi kinh tế phát triển, mọi người tập trung tinh thần lấy tiền làm chuẩn, cười người nghèo chứ không cười kỹ nữ.
- Thật không, lại có chuyện như vậy?
Chung Ly Dư đối với chuyện xảy ra lúc ấy cũng không quá rõ ràng, liền hỏi.
Diệp Khai kể lại tình huống khi đó cho nàng nghe qua, nghe được mà Chung Ly Dư có chút giật mình, không nghĩ tới lại có những chuyện như vậy, thoạt nhìn trên quan trường xác thực rất không đơn thuần.
- Loại vật này bình thường anh xử lý như thế nào?
Chung Ly Dư chỉ chỉ vào tờ giấy nhỏ hỏi.
Diệp Khai không trả lời, cười cười, từ trong túi lấy ra gói thuốc lá, rút một điếu ngậm lên môi, sau đó lấy bật lửa châm lên rít vài hơi, dùng bật lửa đốt tờ giấy khiến nó hóa thành tro tàn.
- Anh làm như vậy đúng là tổn thương tấm lòng của cô gái nha!
Chung Ly Dư vừa cười vừa nói.
- Chỉ là thương tâm, đỡ hơn đã thương thân còn bị thương tâm!
Diệp Khai trả lời.
Đã bước lên cấp bậc như hắn, loại thiếu nữ nào mà tìm không được? Dạng thiếu nữ nào mà không lấy được tới tay? Người khác vì theo đuổi thiếu nữ mà phát sầu, hắn hiện tại chỉ buồn rầu không biết nên làm sao xử trí êm thấm.
Là quan viên cấp chính sảnh, hôm nay hắn đi đâu cũng bị rất nhiều người chú ý, nếu như trong chuyện tình ái lăng nhăng quá đáng, sẽ khó tránh khỏi làm người ác cảm, mọi thứ nên có chừng có mực, quá mức sẽ không tốt.
Cho nên đối với loại chuyện nhân duyên sương sớm Diệp Khai luôn cự tuyệt, nếu như thật sự không ngăn cản được thì chỉ phải kim ốc tàng kiều, cũng sẽ không mặc kệ người ta mà không quan tâm.
Nói dễ nghe chính là phải phụ trách nhiệm.
Chung Ly Dư ngồi nơi đó, diễm lệ vô song, xác thực hấp dẫn thật nhiều ánh mắt chú ý, nhưng khi nhìn thấy nhóm nữ bảo tiêu ngồi bên cạnh nàng, cùng bí thư Diệp Khai của Ban kỷ luật thanh tra ngồi cạnh bên, ngay lập tức cũng không có ai dám bước tới mời nàng ra khiêu vũ.
Đối mặt với một nữ tổng giám đốc trẻ tuổi như vậy, người bình thường sẽ luôn tự ti mặc cảm.
Nhưng chỉ ngồi được một lát sau, hai anh em Cưu Sơn Mộc Phu đã đi tới.
- Diệp tiên sinh, Chung Ly tiểu thư, chào hai vị!
Cưu Sơn Mộc Phu bắt chuyện chào hỏi, lại dùng cách chào thật sâu với hai người.
Diệp Khai ứng tiếng, trong nội tâm lại vô cùng hoài nghi, mỗi ngày họ đều cúi đầu sâu như vậy có thể nào không cảm thấy mệt hay sao?
- Chúng tôi là thành viên của Nhật Hoa hữu hảo hiệp hội, phải chăng có thể cùng hai vị ngồi xuống trao đổi?
Cưu Sơn Do Kỉ Tử cũng nhẹ nhàng cúc cung, sau đó dùng thanh âm thật ngọt ngào hỏi thăm.
- Mời ngồi!
Diệp Khai liếc nhìn Chung Ly Dư, không nghĩ ra được lý do gì để phản đối.
Dù sao trước đó hắn đã bị bí thư thành ủy Kim Trạch Khải dặn dò qua thật nhiều làn, nhất định phải hòa nhã đối đãi với người Nhật Bản đến giao lưu, không cần làm ra hành vi quá khích, cũng không nên làm ra hành vi không lễ phép.
Hôm nay người ta khách khí tìm tới muốn trao đổi câu thông, như vậy Diệp Khai cũng không nên cự tuyệt người ta, tránh khỏi bị người nắm lấy yếu điểm, nói là Diệp Khai kiêu ngạo tự đại, không coi ai ra gì, cho dù ở trước mặt bạn bè ngoại quốc cũng huênh hoang vô cùng, nói như vậy sẽ làm ảnh hưởng thanh danh của hắn.
- Thật có lỗi, tôi đã từng tìm hiểu qua chuyện của Diệp tiên sinh cùng Chung Ly tiểu thư, bởi vậy thân phận của các vị đối với tôi mà nói cũng không xa lạ gì.
Cưu Sơn Mộc Phu thật trực tiếp giải thích.
Diệp Khai nghe xong cảm thấy có chút kinh ngạc, không nghĩ tới người này nói chuyện thật ngay thẳng, rất dứt khoát, vì vậy cũng gật đầu nói:
- Không sao cả, tôi cũng hiểu rõ về Cưu Sơn tiên sinh cùng lệnh muội, các vị đều là người thật ưu tú.
Cưu Sơn Mộc Phu nghe xong, hai mắt tỏa sáng, không ngờ vị quan viên trẻ tuổi này cũng không hề có chút che giấu, liền sinh ra vài phần hảo cảm, hắn cười nói:
- Như vậy với tư cách là phần tử thanh niên trong hai nước Nhật Hoa, tôi nghĩ chúng ta sẽ có tiếng nói chung đấy.
- Hi vọng như thế đi!
Diệp Khai ngược lại cũng không ôm hi vọng quá lớn trong việc này, nhưng hắn vẫn thật cảm thấy hứng thú đối với Cưu Sơn Mộc Phu.
Dựa theo trạng thái phát triển hiện tại của Cưu Sơn Mộc Phu, hoặc là mười năm sau hắn sẽ trở thành thành viên rất có lực ảnh hưởng trong nội các Nhật Bản.
Theo góc độ lâu dài mà xem, lúc này cùng Cưu Sơn Mộc Phu liên hệ, lưu lại ấn tượng sâu sắc lẫn nhau, đối với xu hướng tương lai trong chính sách của Nhật Hoa cũng có khả năng tạo thành ảnh hưởng tương đối sâu sắc.
Bởi vậy Diệp Khai cũng không bài xích trò chuyện với Cưu Sơn, thậm chí cũng có hứng thú nhìn ngắm cô em gái chẳng khác gì búp bê của hắn một chút.
- Xin thứ cho tôi nói thẳng, tựa hồ Diệp tiên sinh rất có ấn tượng xấu đối với nhà đầu tư Tiểu Dã Tuấn Nam của quốc gia chúng tôi phải không?
Cưu Sơn Mộc Phu hỏi.
- Ha ha…
Diệp Khai cười cười, cũng không trực tiếp trả lời, lại nói:
- Vấn đề này tôi nghĩ Cưu Sơn tiên sinh cùng lệnh muội còn rõ ràng hơn tôi, tôi cùng Tiểu Dã tiên sinh chỉ có duyên phận gặp mặt vài lần, Cưu Sơn tiên sinh cùng lệnh muội chỉ sợ đã sớm nhận thức Tiểu Dã tiên sinh từ lâu, phải hiểu rõ ràng phẩm tính làm người của ông ấy.
Cưu Sơn Mộc Phu không ngờ Diệp Khai đem quả bóng da đẩy ngược sảng khoái như vậy, đã trực tiếp mềm mại đẩy trở về, nhưng hắn lại không nói ra được lời nào phản bác, nếu như muội lương tâm nói hắn cùng em gái mình không quen Tiểu Dã Tuấn Nam, đó mới gọi là trái lương tâm.
Cưu Sơn Do Kỉ Tử thấy anh trai cũng không lấy được quyền chủ động trong cuộc nói chuyện, không khỏi có chút kích động, chợt chen miệng nói:
- Chung Ly tiểu thư, Diệp tiên sinh là bạn bè rất thân của cô phải không?
- Ha ha, làm sao vậy?
Chung Ly Dư cười nhẹ một tiếng, hỏi ngược lại.
- Diệp tiên sinh tuổi trẻ suất khí, còn là quan lớn quý quốc, Chung Ly tiểu thư vẫn không kết hôn, có phải nguyên nhân vì Diệp tiên sinh hay không?
Cưu Sơn Do Kỉ Tử dùng ngữ khí có chút soi mói.
Nàng vừa nói ra lời này, liền làm Diệp Khai và Chung Ly Dư có chút không vui.
Diệp Khai vốn cũng rất chán ghét có người truy hỏi vấn đề riêng tư này, nhất là chuyện giữa hắn cùng Chung Ly Dư khá mẫn cảm, mặc dù trong vòng luẩn quẩn cũng có người suy đoán như vậy, nhưng không ai đi trực tiếp hỏi kiểu như thế.
Diệp Khai nghĩ thầm, lão tử là bí thư Ban kỷ luật thanh tra, loại vấn đề này chừng nào tới phiên người khác tới hạch hỏi đây?
- Ha ha, Cưu Sơn tiểu thư suy nghĩ nhiều.
Chung Ly Dư đối với việc này ứng phó rất tự nhiên:
- Chỉ là tiêu chuẩn kén chồng của tôi tương đối cao mà thôi.
- Xin hỏi Chung Ly tiểu thư kén chồng có tiêu chuẩn gì vậy?
Cưu Sơn Do Kỉ Tử có chút khiêu khích truy vấn:
- Anh của tôi cũng còn độc thân đấy, tại Nhật có rất nhiều cô gái ngưỡng mộ anh tôi.
Anh của cô có kết hôn hay không có quan hệ gì tới tôi đây?
Chung Ly Dư nhìn nàng, đáp:
- Tiêu chuẩn kén chồng của tôi kỳ thật rất đơn giản, chỉ có một, đó chính là phải nhiều tiền hơn tôi!
Diệp Khai vừa nghe Chung Ly Dư trả lời, liền cảm thấy buồn cười.
Không nghĩ tới Dư tổng muốn châm chích người cũng vô cùng có phong cách, rõ ràng lại đưa câu trả lời như vậy với Cưu Sơn Do Kỉ Tử.
Là người phụ trách căn cứ Hoa Đông Thần Vận, còn là người quản lý tài sản hải ngoại của Diệp Khai, tài sản dưới danh nghĩa của Chung Ly Dư ít nhất cũng có quy mô mấy chục tỷ đô la, mà tài chính đầu nhập Nhật Bản cùng Hong Kong cũng tuyệt đối là con số trên trời.
Loại tình huống này tin tưởng cho dù là Cưu Sơn Mộc Phu cũng nhất định hiểu rõ tinh tường nội tình, bằng không cũng không khả năng mới tới Hà Đông ngày đầu tiên lại liếc mắt liền nhận ra Diệp Khai cùng Chung Ly Dư, điều này nói rõ hắn đã từng hạ một phen công phu tìm hiểu thân phận của hai người.
Muốn so nhiều tiền hơn Chung Ly Dư, vậy cũng phải phí rất lớn khí lực rồi, cho dù hiện tại kể cả Bill Gates đứng đầu danh sách những người giàu có thế giới của Forbes cũng chỉ có được sáu tỷ đô la mà thôi, mà phần lớn đều là cổ phần công ty không phải tiền mặt lưu động, sao có thể đánh đồng với Chung Ly Dư?
Bởi vậy vừa nghe câu trả lời, Cưu Sơn Mộc Phu cùng Cưu Sơn Do Kỉ Tử đều có chút ngạc nhiên, sau đó mới kịp phản ứng, lại bị cô gái xinh đẹp nhưng giảo hoạt này châm chọc nữa rồi.
Tuy theo biểu hiện mà xem, câu trả lời này của Chung Ly Dư phi thường tục khí, một cô gái, lựa chọn người chồng chỉ có một tiêu chuẩn duy nhất, đó là tiền phải nhiều hơn nàng, đây không phải là câu trả lời vô cùng tục khí hay sao?
Thế nhưng câu trả lời này thốt từ miệng của Chung Ly Dư, không thể so sánh với mấy cô gái bình thường khác.
Tài sản có thể vượt qua Chung Ly Dư mới xem như đủ tiêu chuẩn xin cưới được nàng, tìm khắp toàn thế giới đại khái cũng tìm không được mấy người, cho dù có thể đào ra những người có tài sản khổng lồ không muốn lộ mặt, trên cơ bản đều là những lão đầu tử rồi, đến lúc đó Dư tổng khẳng định sẽ nói một câu, quá già cũng không đáng cho nàng suy nghĩ tới.
Rất hiển nhiên, đây cũng là một cách lấy cớ thật đơn giản, rất nhẹ nhàng đã ngăn chặn được bất kỳ người đàn ông nào hay là bất kỳ ai muốn đưa ra câu hỏi như vậy với nàng.
Đương nhiên, nếu quả thật có người ngu ngốc đi hỏi Chung Ly Dư cô có được bao nhiêu tiền, Chung Ly Dư nhất định sẽ cho hắn một cái liếc mắt, sau đó trả lời, ngay cả tôi có bao nhiêu tiền mà anh cũng không biết, còn có tư cách gì đến đàm luận những lời này với tôi đây?
Quả nhiên, chứng kiến vẻ mặt hờ hững của Chung Ly Dư, cùng vẻ mặt cố nén cười của Diệp Khai, thần sắc hai anh em Cưu Sơn đều thật khó xem.
- Dùng tiền tài đến cân nhắc tình yêu, tôi cho rằng đây là một loại khinh nhờn!
Dù sao Cưu Sơn Do Kỉ Tử còn trẻ tuổi nên kiến thức còn chưa đủ, bị một câu trả lời của Chung Ly Dư làm mắc nghẹn, nhưng không muốn mất lễ tiết, chỉ đành phiền muộn phản bác nhỏ một câu, nhưng không còn xu thế dọa người như trước đó.
- Khi đặt tiêu chuẩn cho chuyện hôn nhân, cũng đã là một loại khinh nhờn đối với tình yêu!
Chung Ly Dư khẽ mỉm cười nói, đối với những cô bé như thế này, thủ pháp ứng phó của nàng đã vô cùng lão luyện:
- Tình yêu mà kèm theo điều kiện, đã là không được thuần túy rồi!
Cưu Sơn Do Kỉ Tử nghe xong cảm thấy tựa hồ mình đã sơ sót điều gì đó, thế nhưng lại cảm giác cách nói của Chung Ly Dư cũng không hề sai lầm, không khỏi có chút nhụt chí, xem ra nàng đấu không lại cô gái giàu có này rồi.
Diệp Khai phi thường hài lòng với câu trả lời của Chung Ly Dư, chỉ nói vài câu đã đem thế công của đối phương hóa giải, hơn nữa còn làm cho Cưu Sơn Do Kỉ Tử phi thường phiền muộn, giống như giá trị quan về ái tình của nàng đã xuất hiện vấn đề.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status