Quan sách

Chương 1093: Hỗn loạn của Lý Thanh Hương


Tẩu Mã Hà của quận Hoàn Thành, lễ phục trang của Hoàn Thành long trọng được mở tại quận Tẩu Mã Hà.

Thương khách khắp nơi trên thế giới tập trung tại Tẩu Mã Hà, quận Tẩu Mã Hà cũng nhờ vậy mà được chú ý.

Đường phố mới vừa được xây dựng của Tẩu Mã Hà đã bắt đầu đưa vào sử dụng, hơn nữa bước đầu đã có tác dụng, thành quả xây dựng của Tẩu Mã Hà, có thể nói đã làm thay đổi cách nhìn nhận của mọi người đối với Hoàn Thành.

Từng ấy năm đến nay, ngành sản xuất của Hoàn Thành phát đạt, kinh tế mạnh mẽ, ảnh hưởng toàn quốc.

Nhưng ngược lại trị an xã hội của Hoàn Thành lại kém, cảnh quan kém, môi trường sống kém.

Đường phố Tẩu Mã Hà mà mọi người đang đi lại sạch sẽ, cảnh hoa hai bên đường rực rỡ, cây cao bóng cả, diện mạo của toàn thành phố có thể nói là hoàn toàn thay đổi rực rỡ hẳn lên.

Mà lần này lễ phục trang tổ chức tại quảng trường Tẩu Mã Hà cũng được trang trí tràn ngập đủ các loại màu sắc, tình nguyện viên đi trên đường làm công tác tình nguyện, khắp nơi trên toàn Hoàn Thành đều có một đặc điểm là thể hiện sự thân thiện, bao dung.

Trên lễ khai mạc lễ phục trang chính thức, Bí thư thành ủy Thanh Hương phát biểu với tình cảm mãnh liệt dào dạt, cô bày tỏ, Hoàn Thành đã dùng lịch sử chứng minh là thành phố thực hiện cải cách thành công nhất cả nước.

Mà thời kỳ mới của Hoàn Thành, cũng chắc chắn dùng việc này để chứng minh, là thành phố chuyển mình thăng cấp sớm nhất nước cộng hòa, bố cục công nghiệp hợp lý khoa học, là thành phố có sức cạnh tranh rất mạnh.

Lần này Thành ủy Hoàn Thành và chính quyền có lòng tin, có năng lực làm tốt công việc, đem sự phát triển của Hoàn Thành phát triển đến một lĩnh vực hoàn toàn mới.

Khai mạc lễ phục trang kết thúc, Lý Thanh Hương mời các thương nghiệp và lãnh đạo ủy ban cải cách đến hiện trường lễ phục trang thăm quan, cô ta rất hăng hái, hôm đó báo Hoàn Thành có thêm một cảnh là bí thư đang mỉm cười.

Mà trên giới truyền thông Lĩnh Nam, cũng đưa tin liên quan đến lễ phục trang, thậm chí nhật báo Tỉnh cũng đưa tin ngay trang đầu, ảnh chụp đại diện chính là Lý Thanh Hương đang mỉm cười thăm quan lễ phục trang.

Hình ảnh đó hoàn toàn bất đồng với những lời lẽ cay độc không lưu tình của cư dân mạng bình luận liên quan đến Hoàn Thành.

Hoàn Thành hiện nay phát triển rất tốt, thay đổi quá khứ suy tàn, nhân dân cho rằng đây không phải là công lao của Lý Thanh Hương.

Mà là bộ máy đảm nhiệm trước của Hoàn Thành đã cho cô ta nền tảng, cô ta chẳng qua chỉ là người đến đây hái đào vậy thôi.

Mà càng có ý kiến cho rằng, Trần Kinh đến Hoàn Thành không phải bởi vì Lý Thanh Hương lãnh đạm ứng đối mà hạ nhiệt độ.

Mấy ngày này Trần Kinh đều nghỉ, nhưng hắn ở khách sạn lại không nhàn rỗi chút nào.

Đồng nghiệp cũ của Hoàn Thành, cấp dưới gần như ngày nào cũng có người đến khách sạn thăm hỏi hắn.

Nhất là ở hiện trường lễ phục trang, nhân dân đã làm tấm biểu ngữ “Cảm ơn Bí thư Trần Kinh”.

Tấm biểu ngữ này nghe nói là do một thị trấn nào đó đã làm ra.

Khi đó Trần Kinh ở Tẩu Mã Hà giải quyết vấn đề mặt bằng rất thành công, đối với những hộ giải phóng mặt bằng tương đối tôn trọng họ, đồng thời cũng bồi thường cho họ khá nhiều.

Về sau Lý Thanh Hương lên nhậm chức, ý đồ cân bằng các Quận phát triển, trong đó trọng điểm là cô ta chuẩn bị can thiệp công tác giải phóng mặt bằng ở Tẩu Mã Hà.

Mà cách can thiệp này của cô ta, đã kích động phản ứng của nhân dân rất lớn.

Bí thư Quận ủy Lý Ủng Quân của Tẩu Mã Hà cầm hợp đồng giải phóng mặt bằng đến văn phòng của cô ta, giải thích cho cô ta từng hợp đồng giải phóng mặt bằng lúc đầu mà Trần Kinh đưa ra, thông tin Lý Ủng Quân đưa ra hoàn toàn là chính sách Trần Kinh để lại, trước mắt Tẩu Mã Hà không thể xóa bỏ.

Nếu không mâu thuẫn kích phát có thể sẽ rất sâu.

Không thể không nói, chuyện này khiến Lý Thanh Hương rất xấu hổ, sau cùng cô cũng không thể không thỏa hiệp.

Vất vả một ngày Lý Thanh Hương có chút mệt.

Trong phòng nghỉ Thành ủy, cô xoa huyệt thái dương, yên lặng nghe trưởng ban thư ký Quan Khai Thuận báo cáo.

Quan Khai Thuận cẩn thận quan sát, vẻ mặt có chút phức tạp nói:
- Bí thư, tổng thể lễ phục trang rất tốt, nhưng vẫn có một số dư luận bất đồng, tôi cảm thấy công tác tổ chức của chúng ta vẫn tồn tại vấn đề, tôi cho rằng việc này cần xử lý nghiêm túc.

Lý Thanh Hương lạnh lùng cười cười nói:
- Thế nào? Lão Quan, anh có chủ ý gì hay không?

Quan Khai Thuận ngẩn người, ngậm miệng không nói lời nào.

Hiện tại tình thế của Lý Thanh Hương hoàn toàn tốt, nhưng nhân dân và đại chúng lại cho rằng cô là người hái đào.

Mà ngay trong nội bộ cũng có rất nhiều người đều cho rằng như vậy.

Việc này vô hình chung biến thành chuyện đương nhiên có thể làm tốt, làm không tốt, áp lực phải chịu đựng càng lớn.

Nếu cô làm tốt, là nền tảng của tiền nhiệm để lại, nếu cô xảy ra vấn đề, người khác sẽ nói, nền tảng của Hoàn Thành tốt như vậy, Lý Thanh Hương cũng không làm được, đây chẳng phải là vấn đề về năng lực sao?

Phải nói tiền nhiệm trước của Lý Thanh Hương Nhạc Vân Tùng xảy ra vấn đề, Chủ tịch thành phố tiền nhiệm Khương Thiếu Không cũng không có gì tốt.

Nhưng trong tập thể lần trước, lại nòi ra một Trần Kinh.

Trần Kinh thích làm náo động, giỏi làm lung lạc lòng người, mà lại mạnh về thể hiện, tiếng tốt trong nhân gian rất rộng.

Hắn rời khỏi Tẩu Mã Hà, thậm chí có hàng ngàn người đến đưa tiễn, một phó Bí thư lại thực sự để lại cho Hoàn Thành dấu ấn về hắn, mà dấu ấn này hiện tại lại cứ quấn lấy Lý Thanh Hương, khiến cho cô cảm thấy rất áp lực.

Tình huống như thế, Quan Khai Thuận có thể có chủ ý gì hay?

Trầm mặc, trong phòng không khí lập tức trở nên ngột ngạt.

Một lúc lâu sau, Lý Thanh Hương bỗng nhiên nói:
- Đúng rồi, lão Quan, phía Trần Kinh gần đây có động tĩnh gì không?

Quan Khai Thuận lắc đầu nói :
- Không có động tĩnh gì, hắn chỉ ở trong khách sạn, ngày ngày xã giao, hắn con người này, năm đó ở Hoàn Thành cho Tiểu Ân nghỉ nhiều, có một số cán bộ bị hắn làm cho lung lạc rất ghê gớm, Trần Kinh vừa đến, bọn họ đều vội vã đến thăm.

Lý Ủng Quân còn muốn mời hắn thăm gia khai mạc lễ phục trang, đây chẳng phải là chẳng ra gì sao? Vẫn may hắn tự biết mình, cự tuyệt lời mời, nếu không…

Quan Khai Thuận lại thở dài một hơi.

Lý Thanh Hương lại một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Cô và Trần Kinh không xa lạ gì, năm đó khi Trần Kinh ở Hải Sơn đã không phải là một người dễ khống chế.

Hơn nữa một đặc điêm lớn nhất của Trần Kinh là không xuất bài theo thông thường, động tác của hắn thường xuất kỳ bất ý, làm cho người ta khó phòng bị.

Lần này….

Trần Kinh ở lại Hoàn Thành, không làm gì cả, hắn muốn làm gì? Lý Thanh Hương luôn cảm thấy trong lòng bất an, cô cứ có cảm giác có thể sắp có chuyện xảy ra…

Thư ký Uông Tiểu Hà nhẹ nhàng đẩy cửa vào, hạ giọng nói:
- Bí Thư, điện thoại của cô!

Lý Thanh Hương nhíu mày, có chút không kiên nhẫn nói:
- Tiểu Hà, cô không thể để tôi yên tĩnh một chút sao? Tôi đang nói chuyện với trưởng ban thư ký về vấn đề sắp xếp công việc tiếp theo.

Uông Tiểu Hà xấu hổ cắn cắn môi, nói:
- Là điện thoại của Hồng Cơ.

- Hồng Cơ?
Lý Thanh Hương đứng dậy, bước nhanh đến phòng làm việc của mình.

Cô đi được khoảng mười lăm phút, lần này quay về, sắc mặt của cô càng khó coi hơn gấp mười lần.

Quan Khai Thuận nhạy bén ý thức được, có thể có chuyện gì xảy ra, anh ta vội vàng đứng dậy nói:
- Bí Thư, sao rồi?

Lý Thanh Hương không ngồi, cô ta đi lại trong phòng, đưa tay ra định nói gì xong lại thôi, một lúc sau cô ta nói:
- Lâm Cảng xảy ra chuyện rồi, phó Chủ tịch thành phố Cam Phi Hoa có vấn đề, bị kỷ luật điều tra rồi, ban kỷ luật Trung Ương trực tiếp ra tay, ngay cả nhân vật số một của Lâm Cảng và chính quyền đều không biết gì, sự việc xảy ra hai ba ngày họ mới ý thức được vấn đề.

Hoàng Tiêu đã đến Tỉnh Ủy, chắc lần này anh ta gặp nạn rồi.

- Haizz! Tôi nên sớm nghĩ ra Trần Kinh sẽ không đơn giản từ Lâm Cảng đi, sao tôi lại sơ sót thế nhỉ?
Lý Thanh Hương tự trách bản thân.

Sắc mặt Quan Khai Thuận thay đổi, nhưng chợt anh ta trấn định nói:
- Bí thư, vậy thì chẳng có liên quan gì đến chúng ta? Lâm Cảng và Hoàn Thành là hai thành phố, họ xảy ra vấn đề sẽ ảnh hưởng đến công việc của chúng ta sao?

Lý Thanh Hương bỗng nhiên cao giọng nói:
- Anh thì hiểu gì? Trần Kinh đợi ở Lâm Cảng mười ngày, Lâm Cảng liền xuất hiện vấn đề lớn như vậy, còn có thể liên lụy đến lãnh đạo chủ chốt thậm chí là lãnh đạo cấp cao trong Tỉnh, bây giờ hắn lại đến Hoàn Thành? Người khác sẽ nhìn sự việc này thế nào?

Nhân ngôn đáng sợ anh có hiểu không?

Quan Khai Thuận sửng sốt, lập tức đứng dậy nói:
- Hỏng rồi, hỏng rồi, Trần Kinh ở Hoàn Thành vốn có một đám tín đồ, hắn đến Lâm Cảng một lần, bắt được cá lớn, hắn lập tức biến Hoàn Thành làm trận chiến thứ hay, đây… đây không phải là gây rối sao?

Anh ta dừng một chút nói:
- Bí thư, tôi liên lạc với Chủ tịch thành phố Khương một chút, tình hình Bắc Việt của ông ta giống chúng ta, lúc này, chúng ta phải nghĩ cách liên hợp, nếu không chúng ta sẽ bị động.

Lý Thanh Hương biến sắc, nổi giận đùng đùng nói:
- Liên hợp cái gì? Khương Thiếu Khôn làm mấy năm ở Hoàn Thành, sớm đã quay đầu đi rồi, anh tưởng ông ta vẫn là Khương Thiếu Khôn trước kia sao? Ông ta vừa nghe Trần Kinh tự mình dẫn đoàn đến Lĩnh Nam, ông ta đã sợ mất mật rồi.

Sớm đã phố hợp với đồng chí bên Ủy ban kỷ luật quân đội đem toàn bộ tình hình chuyển đổi doanh nghiệp chải vuốt rõ ràng rành mạch rồi.

Bây giờ anh đi tìm ông ta, ông ta có thể giúp gì cho anh? Nói cho anh biết cách phối hợp với lãnh đạo Trung ương sao?

Tâm trạng Lý Thanh Hương dường như thoáng cái trở nên tồi tệ.

Ban ngày cô còn hăng hái dạt dào, bây giờ lại biến thành cực kỳ kém, bản lĩnh lương thiện của phụ nữ trên người cô ta được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Cô suy sụp ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng khua tay nói:
- Trưởng ban thư ký, anh đi làm việc trước đi, tôi muốn yên tĩnh một chút!

Quan Khai Thuận rón rén đi ra cửa, nhẹ nhàng mở cửa.

Lý Thanh Hương suy sụp ngồi trên ghế sô pha, trong đầu cô lại vang lên lời cảnh cáo mấy ngày trước của Hạ Quân.

Hạ Quân cảnh cáo cô, bảo cô đừng đi lệch đường, đừng quên hết tất cả, khi đó cô còn cười nhạt, còn nhạo báng Hạ Quân nhát như chuột, mà việc này mới có mấy ngày?

Trần Kinh ở Lâm Cảng đằng đằng sát khí làm xong chuyện, lại nhảy sang Hoàn Thành.

Trần Diêm Vương, đại danh này khiến rất nhiều cán bộ ở Hoàn Thành nghe thấy ba chữ này trong lòng đều phát run.

Trần Kinh ở Hoàn Thành giết cán bộ còn ít? Thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn của hắn, đến nay còn làm lòng người sợ hãi.

Bây giờ hắn biến hóa nhanh chóng, đã thành lãnh đạo của ủy ban kỷ luật trung ương rồi, lại đến thăm Hoàn Thành, hơn nữa trước đó, đã đến Lâm Cảng xét xử đại án chi uy.

Cục diện của Hoàn Thành còn có thể giữ được sao?

Mà lúc này Quan Khai Thuận vừa ra khỏi cửa phòng nghỉ ngơi, khẩn cấp quay về gọi điện thoại cho Khương Thiếu Khôn.

Điện thoại kết nối, Quan Khai Thuận cho Khương Thiếu Khôn biết tình hình trước mắt, Khương Thiếu Khôn chỉ nhàn nhạt nói bốn chữ:
- Không có nhớ rõ!

Trong điện thoại nghe thấy âm thanh tít tít vì Khương Thiếu Khôn đã cúp máy, Quan Khai Thuận dụi dụi mắt, không nói ra được điều gì, nhuệ khí chán nản.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status