Quan sách

Chương 1206: Trước ngạo mạn sau cung kính!


Viện trưởng viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ và trẻ em Vương Kiếm đang ngồi bên ngoài uống trà, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Cục vệ sinh Mã cục, nói bí thư Trần đến viện bảo vệ sức khỏe bà mẹ trẻ em.

Gã giật mình không phải chuyện đùa, cuống quýt lái xe về.

Khi gã đến nơi làm việc, lại nhìn thấy phó viện trưởng Hàn Nhật Quỳ vội vã tới đón.

Gã vội hỏi:

- Lão Hàn, có chuyện gì vậy? Bí thư bây giờ đang ở đâu?

Hàn Nhật Quỳ buông tay nói:

- Bí thư đã đi rồi, anh ấy đến thăm bệnh nhân.

Gã lắc đầu nói:

- Chúng ta thật sơ sót, vợ của chủ nhiệm Phương sinh con trong viện chúng ta, những người bên dưới không ngờ lại không biết!

- Ai, chủ nhiệm Phương?

Vương Kiếm nghi ngờ nói.

Hàn Nhật Quỳ nói:

- Đúng chính là chủ nhiệm Phương Cương thư ký của bí thư, vợ sinh rồi, đang trong khoa sơ sinh, bí thư hôm nay đến là thăm vợ của anh ta.

Vương Kiếm hả một tiếng, bật một ngón tay chỉ lên trời, môi khẽ động, một lúc lâu sau không nói lên lời.

Gã dùng sức khua tay nói:

- Đi đi đi, chúng ta đến khoa sơ sinh, làm thế nào vậy, gần đây ai phân công quản lý khu nội trú? Sau lại sơ suất chủ quan như vậy?

Phòng 32 trong khoa sơ sinh, bí thư Trần đến nói chuyện một hồi, những người trong phòng kinh ngạc sững sờ.

Tiễn bí thư Trần xuống tận tầng dưới, mọi người mới quay trở lại.

Trên đường không ngờ không ai dám nói gì, đến cha vợ Tôn Sơn Phong vẫn nhất ngôn cửu đỉnh, thích nhất là thiêu tam giản tứ đối phương cũng mím chặt môi.

Trong lòng ông chỉ là nghĩ, con rể mình làm thế nào vậy, sao lại cố chấp thế, trước giờ chưa từng nghe nó nói làm việc bên cạnh bí thư Ủy ban nhân dân thành phố?

Ông không khỏi liếc nhìn con rể lớn Đỗ Hải của mình.

Đỗ Hải hiển nhiên còn chưa từ trong khiếp sợ hoàn hồn lại, thần sắc có chút hoảng hốt, dường như không thể tin vào cảnh vừa mới nhìn thấy.

Đám người trở lại phòng bệnh.

Cuối cùng vẫn là Đỗ Hải mở miệng nói trước, gã cười ha hả tiến đến bên người Phương Cương nói:

- Haiz, Cương à, đúng là không nhìn ra. Chú… chú làm thư ký cho bí thư Trần?

Phương Cương xấu hổ cười nói:

- Đúng vậy, em cũng vừa được điều tới không lâu!

Đỗ Hải dùng sức xoa tay nói:

- Ai nha, đúng là khó lường. Bí thư Trần của Kinh Giang là cán bộ có tiền đồ nhất, Cương à, chú sắp làm quan lớn rồi, có tiền đồ rồi!

Phương Cương nghe thấy vậy vui vẻ nói:

- Anh còn biết những thứ này? Tin vỉa hè ấy mà!

Đỗ Hải cười ha hả nói:

- Sao mà không biết? Anh nói với chú, công ty xây dựng Sở Dân chú biết chứ, chính là ông chủ lớn của bọn anh. Công trình của anh đều là do anh ta đưa cho anh. Anh ta chính là em vợ của bí thư Trần, người ta bây giờ có tiền, nhưng quy củ, danh tiếng rất tốt. Anh ấy nói với chúng ta rồi, bảo chúng ta làm việc phải có quy củ, nếu không có vấn đề gì, thì anh ấy không chống nổi đâu.

Gã ghé sát và Phương Cương nói:

- Anh ta nói lý với bọn anh, anh ta với bí thư Trần vì có chút quan hệ, cho nên về chuyện làm ăn phải cẩn thận thận trọng. Nếu không kinh doanh lỗ là chuyện nhỏ, liên lụy đến đường làm quan của bí thư Trần, đó mới là quan trọng!

Phương Cương cau mày nói:

- Anh nói đến là ai? Là Diêm Danh sao? Ôi, anh ấy còn hiểu những thứ này sao?

Hai mắt Đỗ Hải đột nhiên sáng ngời nói:

- Cương à, em còn biết tổng giám đốc Diêm sao? Anh nói mà bản lĩnh của chú không nhỏ. Quả nhiên khó lường, tổng giám đốc Diêm đó nói với anh rồi, sau này công trình của chúng ta ở Kinh Giang sẽ nhiều lên, chuyện này chú biết chứ?

Phương Cương mỉm cười nói:

- Được rồi, anh rể. Anh cũng đừng hi vọng em có thể nói giúp anh câu gì trước mặt tổng giám đốc Diêm. Diêm Danh cũng tìm em mấy lần, nhưng quy tắc của bí thư nghiêm ngặt, tìm em em cũng không giúp được anh ta chuyện gì, chuyện này anh vẫn cần phải khéo léo nhắc nhở anh ta. Anh ta chẳng phải hiểu đạo lý sao, anh nói với anh ta chắc anh ta sẽ hiểu.

Đỗ Hải sững người, kinh ngạc không nói lên lời.

Gã là chủ thầu nhỏ, bình thường trong tay có chút tiền, liền huênh hoang hò hét.

Phương Cương trước giờ gã vẫn không coi ra gì, hai anh em đồng hao bọn họ trước giờ đều là gã chiếm thế thượng vong trước mặt bố vợ.

Trong mắt gã, Phương Cương bề ngoài bình thường, nói chuyện không có trọng lượng, không giống bộ dạng nam nhi, bản thân yếu đuối, thật không biết em vợ như hoa như ngọc của mình, sao lại vừa ý một tên tiểu tử như này.

Nhưng lúc này, chính thức nói chuyện với Phương Cương, trong lòng gã trong chốc lát liền cảm thấy lạnh hết cả người.

Đỗ Hải lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, thấy nhiều người có quyền có thế. Những tên đó nói chuyện, ai cũng lời nói sắc bén,miệng nam mô bụng bồ dao găm, hầu hạ không tốt, thì có thể khiến mình vạn kiếp bất phục.

Còn bây giờ gã không ngờ từ người anh em đồng hao trước giờ mình không coi ra gì lại cảm nhận được loại khí chất này, gã sao có thể không biến sắc?

Chuyện làm quan gã không hiểu gì, nhưng gã đơn giản ngẫm nghĩ, đều có thể hiểu thư ký của bí thư Ủy ban nhân dân thành phố, có nghĩ là như nào.

Người ta làm việc lâu năm bên bí thư Ủy ban nhân dân thành phố, nhẹ bẫng một câu, là có thể quyết định vận mệnh cả đời của một người, mỉnh là một con thầu nhỏ, nó muốn bóp chết mình, khác gì đi chơi?

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng gã lại càng bất an hơn.

Mà đúng lúc này, cửa phòng bệnh lại mở ra.

Bác sĩ trực ban của phòng bệnh cùng đám người mau chóng bước vào, cô ngượng ngùng đi đến bên Phương Cương nói:

- Anh là chủ nhiệm Phương phải không, đây… vị này là viện trưởng Vương chúng tôi.

Phương Cương đứng dậy, viện trưởng Vương giơ hai tay ra nhanh chân bước đến nói:

- Chủ nhiệm Phương, thật xấu hổ quá, đều là chúng tôi làm việc không đến nơi đến chốn, không biết phu nhân của anh lại đến viện chúng tôi sinh nở, chậm trễ, chậm trễ! Vừa nãy tôi đã giao phó xuống dưới rồi, bảo lập tức sắp xếp phòng đặc biệt!

- Bên này có gì bất tiện, thì anh cứ nói.

Gã chỉ chỉ vào bác sĩ trực ban bên cạnh nói:

- Tiểu Lưu tôi đã nói cho cô ấy biết rồi, cô ấy là thanh niên trẻ tuổi thiết thực, làm việc cẩn thận, tôi bảo cô ấy chuyên môn phụ trách bên anh, gọi lúc nào có mặt lúc đó!

Phương Cương giơ tay ra bắt tay Vương Kiếm, nói:

- Viện trưởng Vương, đừng khách khí như vậy, anh cứ coi chúng tôi như người bình thường là được rồi, không cần quan trọng quá như vậy!

Vương Kiếm nói:

- Không làm quan trọng, thế nào là quan trọng? Nhưng điều kiện của phòng đặc biệt tốt hơn chút, bất luận là sản phụ hay em bé, đều có lợi cho họ. Trẻ con vừa mới sinh, phải đặc biệt để ý, anh ở trong viện, thì phải tuân thủ lời dặn của bác sĩ.

- Đương nhiên, cái này cũng là một điểm hồi báo sự quan tâm chăm sóc của viện bà mẹ trẻ em chúng tôi với lãnh đạo, anh đừng từ chối, chỉ là chút cẩn thận của viện chúng tôi!

Vương Kiếm lăn lộn trên quan trường bao năm, nói chuyện cẩn thận, gã nói đến phần này, Phương Cương còn có thể nói thế nào được.

Lập tức có một đám y tá qua khuân đồ giúp, giường trực tiếp được đẩy đi, trước sau chỉ đến 10 phút, hoàn cảnh lập tức thay đổi.

Phòng bệnh ở tầng 1, bên ngoài là vườn hoa, khí hậu hợp lòng người, chim hót hoa nở.

Còn gian phòng có ba phòng nhỏ, một gian lớn cho sản phụ, còn một gian chuyên chăm sóc cho trẻ sơ sinh.

Ngoài ra phòng khách và phòng đơn đều cho người chăm sóc ở.

Trong phòng lắp đặt tinh xảo xa hoa, gia dụng đầy đủ, còn có máy tính có thể lên mạng.

Đây hoàn toàn là tiêu chuẩn của khách sạn bốn sao rồi.

Vừa chuyển phòng, người nhà liền có thể ngồi xuống phòng khách nói chuyện.

Vương Kiếm từ đầu đến cuối đều bận rộng chỉ đạo, lại đến thận trọng hỏi han Phương Cương có hài lòng hay không.

Sau khi có được câu trả lời chắc chắn, gã mới khách khí rời khỏi, lúc gần đi còn không quên ân cần dặn dò mấy nhân viên y tế một lần.

Người hai nhà từ phòng thường chuyển đến phòng này, rõ ràng đều không thể nào thích ứng, nhất là vợ chồng Tôn Sơn Phong, luôn cảm thấy không tự nhiên, sắc mặt ông lão rất xấu hổ.

Không lâu trước đó ông còn quát mắng Phương Cương không có bản lĩnh, vẫn lăng lộn trong đơn vị nhà nước, làm thư ký quèn.

Nhưng bây giờ viện trưởng đích thân đến mở miệng một tiếng chủ nhiệm, thái độ nịnh bợ cung kính này, là thái độ với tiểu thư ký sao?

Hơn nữa, tiểu thư ký nào lại có bản lĩnh có thể kinh động đến bí thư Ủy ban nhân dân thành phố?

Sau đó lại nhìn hoàn cảnh phòng đặc biệt này, đây đâu phải là bệnh viện, quả thực giống như một khách sạn xa hoa.

Vừa rồi con gái lớn Phương Hà nói thầm, nói đây cũng không phải là nơi mà người có tiền có thể ở được, phải là lãnh đạo cấp cao mới có thể hưởng thụ.

Ngẫm lại cũng đúng, Tôn Sơn Phong năm đó phẫu thuật tim, trong bệnh viện Nhân Dân của tỉnh thành, lúc đó ông nhìn thấy khu chăm sóc đặc biệt chính là như này.

Ông còn bảo người nhà đi hỏi xem tốn bao nhiêu tiền mới có thể ở trong khu chăm sóc đặc biệt.

Nhưng bác sĩ của bệnh viện người ta chỉ mỉm cười, sau đó khách khí nói bên đó không còn chỗ.

Sau đó Tôn Sơn Phong nghe nói, mới biết mình quả thực quá đường đột rồi, khu chăm sóc đặc biệt đó phải là lãnh đạo được chánh xử trở lên mới có tư cách vào.

Bác sĩ và y tá trong đó không giống với bên ngoài, một lần kia, ông đã lĩnh hội được cái gì là người trên người.

Bây giờ quá kinh khủng rồi, con rẻ mình không ngờ được viện trưởng đích thân nịnh bợ cho đãi ngộ giám hộ đặc biệt.

Đây chẳng phải nói con rể mình cũng là một quan nhi đủ cấp bậc rồi sao?

- Khụ khụ!

Tôn Sơn Phong ho hai tiếng, ánh mắt liếc nhìn về phía Phương Cương, Phương Cương vội vàng đứng dậy.

Tôn Sơn Phong cũng đứng dậy hạ áp tay nói:

- Ngồi đi, Cương à, vừa nãy cha có la rầy một chút, đứa nhỏ này ra đời rồi, là một chuyện vui. Nhưng con là cán bộ lãnh đạo, cán bộ lãnh đạo có kỷ luật, không được tổ chức tiệc rượu. Cái này… Quy tắc này vẫn phải tuân thủ, tuân theo kỷ luật tổ chức mà!

Ông cười ha hả nói:

- Hơn nữa, con cháu nhà chúng ta ra đời, cũng không cần phải phô trương thế kia. Lúc trước cho thường nói với các con, đời người, quan trọng vẫn là trong lòng có bản lĩnh. Những thứ phô trương kia, chỉ là đẹp vẻ bề ngoài, đó chỉ là đẹp mặt, không có giá trị gì.

- Con cái sau này trưởng thành tốt, có tiền đồ hay không, cũng không phải do chúng ta tổ chức tiệc rượu có náo nhiệt hay không.

Ông quay đầu về phía Đỗ Hải nói:

- Hải à, chuyện này con trước tiên đừng liên hệ vội. Chúng ta vẫn phải tuân theo ý của thằng Cương này, chúng ta không thể vì chút quan niệm phong kiến, quan niệm truyền thống mà cản trở thằng Cương! Cha cả đời làm thầy giáo nhân dân, cũng coi như cả đời phục vụ cho Đảng và nhân dân rồi, từ lúc nào lại làm chuyện cản trở người khác? Lúc trước khi cha vẫn đi làm chưa từng làm như vậy, sau khi về hưu rồi lại càng không nên làm, có đúng không?

Phương Cương kinh ngạc không nói thành lời, gã nhìn sang Tề Tề đang nằm trên giường.

Tôn Tề dí dỏm nháy mắt với gã, từ trong chăn giơ một tay ra, khều khều ngón tay cái.

Phương Cương mặt ửng đỏ, hai vợ chồng son nhìn nhau cười, tất cả đều không nói.

Vợ chồng son nhiều năm như vậy, luôn bị vợ chồng chị đè đầu, xem ra sau này cục diện chắc sẽ thay đổi rồi.

Bọn họ cũng không yêu cầu cao hơn vợ chồng chị gái một cái đầu, nhưng tranh giành đối xử công bằng cũng không quá đáng chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status