Quan sách

Chương 1252: Chuẩn bị động thủ!


Lại nói về Trần Kinh

Từ khi Ủy ban kỷ luật tới, sắc mặt của hắn luôn u ám.

Hắn tức giận không phải là vì Phùng Nhân Tài có ý kiến mà là vì vấn đề nội bộ của Kinh Giang.

Nếu như thuận buồm xuôi gió thì tất cả các vấn đề sẽ được che dấu nhưng một khi rơi vào nghịch cảnh thì sẽ bại lộ ra hết.

Lái xe lão Hà vừa nhìn thấy bí thư sắc mặt không tốt, liền mím môi, không dám lên tiếng.

Xe tới đại viện Ủy ban kỷ luật, lão Hà liền mất phương hướng không biết là Trần Kinh muốn về Kinh Giang hay là muốn về nhà.

Ông ta lái xe chầm chậm, dè dặt nói:

- Bí thư, Liễu chủ tịch vào thành phố rồi, có phải ngài không…

Trần Kinh hừ một tiếng, nói:

- Anh gọi điện cho trưởng ban thư ký nói với ông ta là nhanh chóng liên hệ với Liễu Tân Lâm, và bảo ông ta tới… anh tùy ý chọn một địa điểm, tôi ngồi đợi ông ta.

Tại quán cà phê Violet

Liễu Tân Lâm tới rất vội vàng, thẳng bước tới cửa phòng, anh ta liền nhận ra sắc mặt không tốt của Trần Kinh.

Anh ta thận trọng bước tới bên Trần Kinh, hạ thấp giọng nói:

- Bí thư, anh vội vàng tìm tôi tới, có phải là công việc của chúng ta lại có sơ xuất không?

Trần Kinh nhìn chằm chằm Liễu Tân Lâm, một hồi sau, hắn mới chỉ ghế sofa nói

- Ngồi xuống đi! Sai sót trong công việc vẫn còn tồn tại, nhưng tôi cho rằng sơ suất lớn nhất vẫn là vấn đề của cá nhân anh. Tôi hỏi anh, giữa anh và Lạc Hồng Diễm đã xảy ra chuyện gì?

Liễu Tân Lâm sửng sốt, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, kinh ngạc đến nỗi một chữ cũng không nói nên lời.

Anh ta mấy lần mấp máy môi, nhưng cuối cùng vẫn là cúi đầu.

Trần Kinh hừ nhẹ, cầm tách trà để xuống bàn, nói:

- Người phụ nữ nào anh không tán tỉnh? Lại lại đi tán tỉnh cấp dưới của mình? Đã vậy người đó cũng là cán bộ lãnh đạo. Anh có biết anh đang chơi đùa với tiền đồ chính trị của mình không?

Hiện nay có rất nhiều cơ hội tốt? chỗ đứng của Kinh Giang rất nhiều, là thời điểm tốt để anh có thể phát triển tài hoa.

Vậy mà anh lại xảy ra sự tình như vậy vào lúc này, thậm chí còn kinh động đến ủy ban kỷ luật tỉnh đi điều tra, anh về nhà và suy nghĩ kỹ đi.

Liễu Tân Lâm mặt đỏ tía tai, rất lâu sau nói:

- Bí thư, là tôi khốn kiếp! Lúc đó tôi là không kìm chế được nên mới để xảy ra chuyện như vậy, tôi… tôi đã phụ kỳ vọng của ngài.

Trần Kinh nhìn ông ta, Liễu Tân Lâm lại không dám nhìn Trần Kinh. Mắt mở he hé.

Trần Kinh nói:

- Sao vậy? Sao phải né tránh làm gì? Không dám nhìn tôi sao?

Liễu Tân Lâm ngẩng đầu, mím chặt môi, nét mặt ngượng ngùng.

Trần Kinh chậm rãi nói:

- Được rồi, chuyện này tôi chỉ nhắc nhở anh vậy thôi. Sau này anh muốn làm cán bộ cao cấp, lí trí không khống chế được tình cảm, thì cái gọi là tiền đồ, có vẻ quá dư thừa.

Hắn nói tiếp:

- Vẫn còn một vấn đề nữa tôi tìm anh để xác nhận một chút, đó là vấn đề nhà xưởng của tập đoàn Vạn Hải mời thầu, anh có can dự?

Liễu Tân Lâm mặt biến sắc nói:

- Bí thư, sự việc lúc đó là như thế này, bên Sở Thành Vĩnh Cố mời người phụ trách hạng mục bên Vạn Hải ăn cơm. Tôi lúc đó sợ mất thể diện nên đã cùng họ đi ăn.

Nhưng tôi tuyệt đối không thể hiện thái độ, cũng không can dự vào lưu trình mời thầu cụ thể của bên họ.

Trần Kinh đột nhiên đập bàn một cái, đứng dậy, tức giận nói:

- Lại còn phải để anh thể hiện thái độ sao? Đó là hoàn cảnh nào? Đó là hoàn cảnh ảnh hưởng tới trình tự mời thầu thông thường. lẽ nào anh không hiểu vấn đề nhạy cảm trong tình huống đó sao?

Tôi nói anh, Liễu Tân Lâm, anh thật dũng cảm, đường đường là chủ tịch của 1 thành phố, vậy mà lại xuất hiện trong trường hợp nhạy cảm như vậy, dẫn tới vụ kinh doanh mờ ám. Anh có biết điều đó ảnh hưởng nghiêm trọng thế nào không hả?

Hơn nữa, hiện tại,anh cũng nhìn thấy rồi đó, Sở Thành Vĩnh Cố là công trình gì hả?

Công trình làm tới 1 nửa, họ liền kết toán chạy trốn, thiếu một khoản nợ cuối. Tất cả những thứ đó đều là mồ hôi nước mắt của nông dân.

Nếu tập đoàn Vạn Hải đem sự việc này báo cáo cho bộ phận kiểm tra kỷ luật, anh có nghĩ tới hậu quả không?

Trần Kinh gần như là giậm chân quát to, kích động tới cực điểm.

Liễu Tân Lâm khốn kiếp, quá khốn kiếp, cơn tức giận trong lòng Trần Kinh thật sự là không kìm chế nổi.

Cán bộ trong Kinh Giang, những người có khả năng làm không phải là nhiều, Liễu Tân Lâm vốn là một người mà Trần Kinh rất tin tưởng, ủy thác nhiệm vụ lớn cho ông ta.

Nhưng Trần Kinh thế nào cũng không ngờ tới, lại phát sinh vấn đề về chính bản thân Liễu Tân Lâm, tính cảnh giác quá thấp, nhiều lần phạm phải sai lầm, đối với thân phận của mình lại không cẩn thận!

Một Liễu Tân Lâm không tính làm gì, nhưng vì Liễu Tân Lâm phá hỏng toàn bộ cục diện tốt đẹp của Kinh Giang, đó là điều mà Trần Kinh tuyệt đối không thể tha thứ.

Trần Kinh trải qua rất nhiều việc, từ cơ sở mà từng bước từng bước tới vị trí như hiện nay, phải nói ở vị trí nào hắn cũng toàn tâm toàn lực dốc sức, nhất là ở Kinh Giang.

Hắn rất quý trọng và lưu tâm tới những gì mà Kinh Giang có hiện nay. Trong lòng hắn Kinh giang như một người con.

Nếu như có ai phá hủy sự nghiệp phát triển của Kinh Giang, hắn nhất định lưu tâm.

Mà lần này, vấn đề lại nảy sinh từ bản thân Liễu Tân Lâm, hắn càng khó tha thứ.

Sau một hồi bị mắng xối xả, Liễu Tân Lâm vội vàng rời khỏi quán cà phê.

Anh ta chán nản vô cùng, khi xuống tới bãi đỗ xe, lại đụng phải Tiêu Hàm đang vội vàng đi ra từ Kinh Giang.

Ông ta vội vàng bước tới. Tiêu Hàm nói:

- Sao vậy, chủ tịch Liễu? Có phải công việc lại có điều gì mới?

Liễu Tân Lâm lúng túng lắc đầu. Một lúc lâu sau nói:

- Không phải, cái đó…bí thư hiện tại tâm tình không tốt, cái đó..

Tiêu Hàm nhíu mày, hạ thấp giọng nói:

- Sao thế? Bị bí thư mắng hả?

Liễu Tân Lâm lúng túng gật đầu, nói:

- Đúng vậy, là tôi phạm phải sai lầm.

Anh ta chậm rãi lắc đầu, tinh thần càng thể hiện sự suy sụp.

Tiêu Hàm vỗ nhẹ vai Liễu Tân Tâm nói: “không vấn đề gì đâu. Bí thư mắng là chuyện tốt đó. Anh bận việc gì thì làm đi nhá, tôi đi xem tình hình thế nào..”

Liễu Tân Lâm rời đi rồi, tức giận trong lòng Trần Kinh cũng dần dần nguôi ngoai.

Hắn bỗng nhiên ý thức được, nội bộ của Kinh Giang vẫn còn nhiều vấn đề sâu xa chưa giải quyết tốt, chưa giải quyết tới nơi tới chốn.

Cũng chính bởi vậy mà Kinh Giang mới bị kẻ khác lợi dụng khe hở để công kích.

Trần Kinh không phải là một sớm một chiều mà đã quy hoạch xong con đường phát triển của Kinh Giang, quá trình khôi phục Kinh Giang là một quá trình gian nan, cần phải tác chiến lâu dài.

Tình hình Kinh Giang hiện nay mặc dù đã có khởi sắc, tình thế biến chuyển tốt. Nhưng ở mặt khác, hiện nay Kinh giang cũng giống như một đứa trẻ còn nhỏ, chưa trải qua sóng gió.

Phát triển từ từ, không thể thả lỏng, gặp đúng thời điểm thì phải duy trì cảnh giác cao độ.

Nghĩ tới đó, sắc mặt của Trần Kinh càng lúc càng u ám.

Bất kể là huynh đệ Hầu Thị cũng được, hay là Lôi Minh Phong cũng rất được, Trần Kinh chưa từng nghĩ sẽ va chạm với bọn họ.

Nhưng hiện nay, người khác đã đụng đến Kinh giang, thông tin từ phía bên Thang Dịch Dương cho thấy, gần đây có một số con thiêu thân nhằm vào Kinh Giang nhưng rốt cuộc mũi nhọn đều hướng về Lôi Minh Phong và huynh đệ Hầu Thi, còn có một đám tụ tập lại thành đạo quân ô hợp.

Hừ nhẹ 1 tiếng, trong lòng Trần Kinh đã có quyết định.



Lại là 1 ngày vất vả, Trần Kinh trở về nhà, xương cốt đều rã rời.

Mở cửa phòng, Trần Kinh lập tức giật mình.

Trong phòng từ ngoài vào trong, mọi thứ đều thay đổi.

Phòng ốc được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ.

ở phòng khách lúc trước có chậu cây mây sắp chết, hiện nay một hạt biến thành hai cây, sức sống tràn trề.

Dép để ngoài cửa được sắp xếp chỉnh tề, giá để dép cũ đã được thay mới.

Trần Kinh hơi nhíu mày, hít 1 hơi thật sâu, trong không khí có mùi thơm thoang thoảng, rất dễ chịu, làm cho người ta có chút mê say.

Trần Kinh mỉm cười, lắc lắc đầu, đổi đôi dép lê.

Hắn ném cặp lên ghế sô pha, rồi ngồi xuống, công việc của Kinh Giang lại hiện lên trước mắt.

Trần Kinh hiện tại đã vạch ra kế hoạch hai bước, một mặt Kinh Giang tuyên bố phát triển Lãng Châu, mời thầu công khai, khiến cho Kim Lộ bỏ đất của Lãng Châu xuống.

Hạng mục Ngọc Sơn Sở Thành, Trần Kinh tùy ý có thể cắt đứt, cắt đứt Ngọc Sơn, thì dự án Lãng Châu toàn diện khởi động.

Tài chính của Kinh Giang có thể vì hạng mục này tăng thu nhập hơn 100 triệu.

Có khoản thu nhập này, Trần Kinh có thể toàn lực giải quyết vấn đề sự nghiệp. Dự án bến tàu Tẩu Mã Phố, Trần Kinh có thể lập tức đến Ủy ban Cải cách và phát triển quốc gia xin phê chuẩn.

Bến tàu Tẩu Mã Phố vì liên quan tới xưởng tàu Kinh Giang, bến Vọng Thiên Môn trước đây phải làm quân dụng. Vì vậy phê duyệt của dự án này, căn bản không khó khăn lắm.

Không chỉ có thể, Kinh Giang còn có thể có được tài chính quốc gia, bến Tẩu Mã Phố, Trần Kinh có thể quy mô quy hoạch gấp ba, xây dựng bến Tẩu Mã Phố, sẽ trở thành hạng mục lớn nhất tỉnh.

Bởi vậy, không những có thể giải quyết tốt vấn đề sự nghiệp mà còn có thể đưa Kinh Giang trở thành đầu mối giao thông Nam Bộ then chốt.

Nếu như Lôi Minh Phong động thủ trước, Trần Kinh cũng không để ý và hắn quyết trí đấu một phen.

Dự án Ngọc Sơn làm không thành, dự án bến tàu Tẩu Mã Phố, Trần Kinh không để ông ta làm, hai vấn đề này liên quan tới mất mát của Sở Thành dự án phát triển toàn khu vực, đủ làm cho Lôi Minh Phong điêu đứng.

Mặt khác, Trần Kinh chuẩn bị phản bác đối với các loại tin đồn gần đây nhất của dư luận.

Trần Kinh đã làm rõ cái gọi là bối cảnh doanh nghiệp Ngũ Gia rút vốn, Trần Kinh có thể tùy ý động thủ với họ, kiểm tra tư chất và bối cảnh của công ty họ, chỉ cần nắm được bằng chứng phạm pháp, vi phạm quy định của bọn họ, việc Trần Kinh giải quyết bọn họ có thể nói là dễ như trở bàn tay.

Về vấn đề xây dựngVĩnh Cố Sở Thành, Chiêm Vĩnh Cố hiện đang trốn ở Hồng Kong.

Hồng Kong đối với nhiều người mà nói là thiên đường để lánh nạn, nhưng riêng với Trần Kinh, nếu người hắn đã nhắm vào trốn ở Hông Kong, căn bản không phải là vấn đề.

Trần Kinh có khả năng tóm Chiêm Vĩnh Cố về nội địa, tới lúc đó không cần Kinh Giang ra mặt, Sở Bắc sẽ lột da Chiêm Vĩnh Cố.

Huynh đệ Hầu Thị chẳng phải khá giỏi sao? Hai người này một khi buôn bán lời lãi, liền nói năng lộn xộn, ngang ngược cản rỡ.

Trần Kinh đã nhịn bọn họ nhiều rồi, hiện tại nếu bọn họ dám làm trầm trọng hơn, Trần Kinh cũng đã không nương tay rồi.

Trần Kinh nghĩ kỹ hết thảy, tay hắn cầm điện thoại di chuyển tới số điện thoại, cuối cùng dừng lại trên tên của bí thư Ngũ.

Hắn do dự một hồi, sau đó lại bỏ điện thoại xuống.

Có một số sự việc có lẽchỉ làm chứ không nên nói, không phải là vấn đề Trần Kinh để mắt tới, hơn nữa vị của Ngũ Đại Minh quá then chốt, Trần Kinh không muốn vì nguyên nhân như vậy khiến cho kế hoạch của mình trở nên phức tạp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status