Quan sách

Chương 129: Mất hứng không vui


- Xin chào!
Hai chữ ngắn ngủi, Trần Kinh nghe thấy có hơi hoảng hốt, tâm tư của hắn đang đắm chìm trong dung mạo đối phương, chưa phục hồi tinh thần.

Người phụ nữ trước mặt hắn, mặc một chiếc váy hoa trắng điểm hồng, thân hình thon thả trong chiếc váy dài, vô cùng yểu điệu xinh đẹp.

Cô dường như mới tắm xong, tóc tùy ý thả xuống vai, lại mềm mại như thác nước, nhìn khuôn mặt người phụ nữ, mũi rất cao, trên mặt không son phấn, cũng trắng nõn tự nhiên, môi đỏ sẫm gợi cảm, nhất là đôi mắt của cô rất to, rất linh động, làm người ta nhìn cảm thấy rất thông minh.

Cô như vậy chân thành đi tới, khuôn mặt hàm chứa nụ cười thản nhiên, dường như cười đến chuyên nghiệp, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, rất đúng mực!

- Cô là phóng viên từ tỉnh đến?
Trần Kinh sờ trán, cô và tưởng tượng của hắn cách nhau quá xa.

Trong tưởng tượng của Trần Kinh, phóng viên mà loại chương trình tệ hại kia phái tới, nhất định là rất giỏi giang sắc bén, nhưng trước mặt một cô gái ăn mặc thời trang, phong hoa tuyệt đại, làm sao có thể giống giỏi giang sắc bén?

- Tôi họ Phương, tên là Phương Uyển Kỳ, anh là Trần Kinh?
Người phụ nữ nói câu thứ hai.

Trần Kinh rốt cuộc trở về với hiện tại, hắn đứng dậy, hướng đối phương nói:
- Tôi tên Trần Kinh, chào phóng viên Phương, rất vinh hạnh được gặp cô!

Ánh mắt Phương Uyển Kỳ do dự nhìn Trần Kinh, thật lâu sau, cô khẽ cười nói:
- Tôi biết anh, anh là một cây bút tốt, nhất là bài báo về cải cách doanh nghiệp nhà nước Trung Quốc đang tự xói mòn, chẳng những văn chương tốt, mà đầu bút thu hút tâm người đọc, nhật báo Sở Giang còn nói bài báo của anh hơn rất nhiều cây bút của Tỉnh ủy nữa!

Phương Uyển Kỳ cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng đều, làm cho người ta có cảm giác thoải mái, rất có lực hấp dẫn.

Trần Kinh trầm ngâm một lát nói:
- Phương tiểu thư quá khen, bài báo tôi viết ra không ai dám đăng, sau tôi nhờ bạn tôi là Phạm Giang giúp, không nghĩ tới cô cũng xem qua bài báo này!

Phương Uyển Kỳ nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói:
- Trần Kinh, tâm tư anh rất nhiều, anh lại muốn nói tôi phải không? Không tồi, bài báo này của anh là do tôi đề cử, Phạm Giang đưa tôi bài báo này, tôi rất xem trọng, nên đưa đến nhật báo Sở Giang đăng lên!

Sắc mặt Trần Kinh không thay đổi, trong lòng có hơi xấu hổ, cảm nhận được Phương Uyển Kỳ thông minh còn có hơi điêu ngoa, trong lòng có hơi bồn chồn!

Hắn suy nghĩ, Phương Uyển Kỳ này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? Cô và Phạm Giang nếu quen biết, vì sao lại muốn hại công ty truyền thông Tam Giang? Hay là cô và Phạm Giang có cái quan hệ kia... sau đó...

Trần Kinh nhanh chóng lắc đầu, phủ định ý nghĩ của mình.

Hắn không cần có nhãn thuật, cũng có thể nhìn ra Phương Uyển Kỳ này không phú thì quý, Phậm Giang nếu có thể thân thiết với cô gái này, thì có lẽ mặt trời mọc đằng Tây rồi!

- Chương trình những chuyện kỳ lạ, anh có biết không?
Phương Uyển Kỳ nói.

Trần Kinh á khẩu không nói, Phương Uyển Kỳ cười ha ha, nói:
- Sao? Không phản đối sao? Tôi biết các người không thích tôi, tôi đến Lễ Hà như một người tự do, chưa đến đã có cái đuôi theo sau, tôi hỏi có phải Lễ Hà có cách tiếp khách như vậy sao?

- Còn có, chương trình những câu chuyện kỳ lạ của chúng ta vạch ra những vấn đề đó, tôi nghe thấy hồi âm, thấy các người nói chúng tôi soi mói! Tôi hiện tại đến đây để khảo sát thực tế, các người vì sao không có dũng khí để tôi cùng các người xem lại những gì có trong phim quảng cáo?

- Tôi muốn phỏng vấn, đây là quyền lợi của tôi, bất cứ kẻ nào ngăn cấm cũng không được! Tuy nhiên chúng tôi làm chương trình, xâm nhập cơ sở, đều là hy vọng của quần chúng, lão bách tình muốn xem chuyện này rốt cuộc ra sao, như vậy là phù hợp với sự thật rồi còn gì?

Phương Uyển Kỳ nói rất kích động, đến lúc này Trần Kinh mới hiểu mình sai rồi! Người không nhìn tướng mạo, Phương Uyển Kỳ này thật sự rất sắc sảo!

Trần Kinh có một loại cảm xúc, hắn nghĩ muốn nói cho Phương Uyển Kỳ, nếu cô nghĩ ngờ phim quảng cáo, trước hết cô nên nghi ngờ tất cả các tin tức quảng cáo phát trên đài truyền hình, tất cả sản phẩm quảng cáo đó đều có sự tán dương quá mức còn gì?

Hắn còn có một cảm xúc, hắn nghĩ muốn hỏi lại Phương Uyển Kỳ, cô là phóng viên đài truyền hình tỉnh, đài truyền hình tỉnh dưới sự quản lý của Ban tuyên giáo Tỉnh ủy, bọn họ soi mói bao nhiêu chuyện của Sở Giang, cải cách Sở Giang có biết bao nhiêu thành tích, không phải để đài truyền hình tỉnh tuyên truyền cổ vũ hay sao?

Nhưng cuối cùng, Trần Kinh để tất cả cảm xúc ấy trong lòng, hắn nhẹ nhàng cười, nói:
- Phóng viên Phương, tôi tự giới thiệu một chút! Tôi là Trần Kinh, trưởng phòng đương nhiệm Phòng kinh tế thương mại huyện Lễ Hà. Cô nói vấn đề vừa rồi, không phải trong phạm vi công việc của tôi, thật sự có hơi hổ thẹn! Tuy nhiên làm chủ nhà, tôi có thể đưa những vấn đề của cô phản ánh với người có trách nhiệm!

Phương Uyển Kỳ sửng sốt, mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm Trần Kinh, nói:
- Anh... Anh... Vậy anh tới gặp tôi làm gì?

Trần Kinh nhẹ nhàng cười, nói:
- Phóng viên Phương, nếu không lầm, gian phòng nghỉ này là tôi vào trước phải không?

Sắc mặt Phương Uyển Kỳ kiềm chế, Trần Kinh nói ra câu này, trong lòng có chút hối hận, cảm thấy không nên gây chuyện, lời này dễ chọc giận đối phương. Vào lúc này, chọc giận Phương Uyển Kỳ tuyệt đối là chuyện xấu, hậu quả khó có thể khống chế.

Nhưng Phương Uyển Kỳ không có tức giận, chẳng những không tức giận, ngược lại mỉm cười.

Cô cười rất đẹp, nhất là động tác cô vươn tay sửa sang tóc, tao nhã tự nhiên, hành động nữ tính này rất đẹp, một giây kia thể hiện rất nhiều.

- Khá thú vị!
Phương Uyển Kỳ cười, mắt híp lại nhìn Trần Kinh:
- Tôi lần đầu tiên thấy người có da mặt dày như vậy! Tuy nhiên không sao, tôi không thèm để ý!

Cô ngừng một lát, nói:
- Anh nói đúng! Anh không đại biểu được cho Lễ Hà, một khi đã vậy, hôm nay chúng ta sẽ không nói chuyện đó nữa!

- Nhưng có một chuyện, tôi cảm thấy kỳ lạ, nếu anh là trưởng phòng phòng kinh tế thương mại, sao thích thú đối với loại phim quảng cáo tán dương này? Lại viết dự thảo rất sắc bén, mất rất nhiều công sức nha!
Phương Uyển Kỳ nói, giọng điệu phóng khoáng.

Trần Kinh hơi nhíu mi, trong lòng âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông Phạm Giang, đầu heo này, chuyện gì cũng nói ra, sao lại mang chuyện viết dự thảo ra nói lung tung?

Trần Kinh trong lòng hiểu rõ, lúc Phương Uyển Kỳ nói những lời này, kỳ thật có ý uy hiếp. Cô tức giận Trần Kinh vừa rồi đem trách nhiệm trên đầu phủi sạch sẽ!

- Tít, tít!
Di động bên hông Trần Kinh vang lên, hắn lấy di động ra, vừa đọc tin nhắn, Phạm Giang viết:
- Cậu ở đâu? Tôi đã đến Lễ Hà, gặp nhé!

Trần Kinh thu điện thoại lại, Phương Uyển Kỳ mở miệng nói:
- Có chuyện anh cứ đi trước! Mục đích tôi đến Lễ Hà rất rõ ràng, nếu anh mặc kệ chuyện này, chúng ta không cần nói chuyện tiếp! Anh cứ đi đi!

Trần Kinh đẩy gọng kính mắt, hắn bỗng nhiên nghĩ tới câu nói : “Không vừa ý nửa câu cũng nhiều!”, xem ra hôm nay mình và Phương Uyển Kỳ nói chuyện có thể dùng câu nói này để hình dung!

- Được! Phóng viên Phương cứ tự nhiên!
Trần Kinh vuốt cằm nói, hắn biết chuyện cứ như vậy không thỏa đáng, nhưng hắn trong vẻ mặt cao ngạo này đi ra, hắn rõ ràng trước mặt một người phụ nữ, Phương Uyển Kỳ tuyệt đối là người phụ nữ từ nhỏ áo gấm ngọc thực, từ lúc sinh ra đến trưởng thành, đều bị người khác nắm trong lòng bàn tay.

Với người phụ nữ như vậy, giải thích cái gì cơ sở, cái gì khó khăn, bày ra sự khó xử, sau đó muốn chương trình của cô mở rộng tầm mắt, Trần Kinh cảm thấy quá khó khăn!

Hắn cảm thấy Phương Uyển Kỳ không phải người bình thường, không thể hiểu được người bình thường, người trong thế giới thường, dạy một tiểu cô nương hiểu chuyện là chuyện Trần Kinh không muốn làm, hắn cảm thấy mình sống không thẹn với lương tâm, vì sao phải đi cầu xin một người phụ nữ không hiểu chó má gì, hồn nhiên chỉ biết hành hiệp trượng nghĩa?

Vẫn là câu nói kia, không đảm đương nổi chuyện này, việc đã đến nước này, cứ thế nào thì thế ấy, Trần Kinh quyết định tất cả buông tay mặc kệ, trên thực tế hắn muốn lo cũng không được!

Trần Kinh đi rồi, lúc hắn đi ra, nhân viên phục vụ mang một bàn đầy đồ ăn lên.

Đồ ăn rất nhiều, rất phong phú, đều là những món ăn đặc sắc Lễ Hà tỏa ra mùi thơm mê người, chỉ có điều một bàn thức ăn phong phú như thế, chỉ có một mình Phương Uyển Kỳ.

Cô nhìn chẳm chằm cửa phòng ba bốn phút, cô cảm thấy có hơi buồn cười, rất buồn cười, buồn cười đến vớ vẩn!

Cô thực sự không đoán được Trần Kinh cứ như vậy đi luôn, đây chính là người đàn ông không có phong độ, không làm được chuyện gì, huống chi...

Phương Uyển Kỳ gắp một đũa đồ ăn, ăn một miếng cảm thấy vô vị, trong lòng cô có cảm giác vô cùng thất bại, trong đầu nghĩ đến hai từ “Không coi ai ra gì” và “Cậy tài khinh người”.

Trần Kinh để lại cho cô ấn tượng chính là không coi ai ra gì và cậy tài khinh người, người ngu ngốc như vậy sao có thể đảm nhiệm trưởng phòng kinh tế thương mại? Người có tính tình xấu như vậy, Huyện ủy Lễ Hà không ngờ lại trọng dụng? Bọn họ nghĩ gì? Đơn giản chỉ để mua chuộc danh tiếng thôi!

Phương Uyển Kỳ nghĩ đến đây, đối với cảm giác về quan chức Lễ Hà lại thấy gay go, cô từ trong túi lấy điện thoại nhấn một dãy số.

“Tu, tu!” vài tiếng, điện thoại có người nghe, đầu điện thoại bên kia truyền đến một thanh âm:
- Phương tổng, ngài tìm tôi? Tôi...

- Ít nói thôi Phạm Giang, tôi nói cho anh! Anh làm tôi rất thất vọng, người bạn được anh thổi lên trời kia, tôi đã gặp, anh căn bản là khoe khoang! Tôi hoài nghi lần trước bản thảo anh đưa tôi, có phải hắn viết hay không, quả thực tức chết người ta!
Phương Uyển Kỳ tức giận nói, giọng rất nghiêm khắc.

Phạm Giang nói:
- Sao vậy? Phương tổng, tiểu tử Trần Kinh kia có phải mạo phạm cô? Tôi tất nhiên giúp cô hết giận, giúp cô...

Phương Uyển Kỳ ngắt điện thoại, tâm trạng không tốt hơn, hơn nữa cô nhìn bàn thức ăn trước mặt, lại càng giận dữ.

Trước khi cô đến Lễ Hà, chính là muốn ăn một bữa tiệc lớn các món ăn đặc sản Lễ Hà, bây giờ phong vị bữa tiệc lớn trước mặt cô, nhưng cô sao có thể hưởng thụ đây?

- Thật là tức chết đi được!
Phương Uyển Kỳ cầm túi xách, đóng sầm cửa lại đi ra ngoài...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status