Quan sách

Chương 1299: Nỗi xấu hổ của Lục Ký Ngôn!


Trần Kinh cầm cặp công văn đi ra ngoài.

Phó trưởng ban thư ký Đường Chính Hoa tiến lại nói:

-Trưởng ban thư ký, vừa rồi Bí thư Tương Ủy ban Kỷ luật có gọi điện đến, nói chỗ tài liệu kia…

Trần Kinh ngẩn người nói:

-Tài liệu đâu ra? Còn ở chỗ tôi hay sao?

Đường Chính Hoa gật gật đầu, Trần Kinh trầm ngâm một chút nói:

-Đến đây lấy đưa Bí Thư đi, gần đây nhiều chuyện quá, may có anh nhắc nhở, bằng không…

Trần Kinh dặn dò Đường Chính Hoa xong, đi ra cửa, hắn đi đến bậc cầu thang đầu tiên, vừa định xuống lầu thì ngẩn người, cắn cắn môi, quay trở về.

-Tiểu Đường!

Đường Chính Hoa cả kinh, ngẩng đầu lên.

-Phần tài liệu kia ở đâu? Đúng rồi, anh tìm phần tài liệu về Đức Cao kia ra luôn đi!

Động tác của Đường Chính Hoa rất nhanh, hai phần hồ sơ tài liệu.

Một là tài liệu điều tra của Ủy ban Kỷ luật về vấn đề thay đổi chế độ của Công ty thủy sản Thiên Hà, Hành Châu, một là tài liệu tố cao Ân Lâm, Tô Hoa Bình và một số cán bộ lãnh đạo của Đức Cao vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.

-Ghim lại cho tôi!

Trần Kinh ghim chung hai tập tài liệu vào làm một.

Sau đó nhét tập tài liệu thật dày vào túi văn kiện, khoát tay nói:

-Thay một túi bảo mật cấp B! Đưa đến văn phòng của Bí thư!

Đường Chính Hoa nghi hoặc nhìn Trần Kinh, có chút khó hiểu.

Trần Kinh nhíu mày nói:

-Anh còn thần người ra đấy làm gì? Mau làm đi!

-Vâng, vâng!

Đường Chính Hoa chỉ cảm thấy dựng tóc gáy, anh ta cảm thấy ánh mắt vừa rồi của Trưởng ban thư ký rất đáng sợ, dường như có thể xuyên thủng sọ mình luôn vậy.

Thay một túi văn kiện khác, Trần Kinh suy nghĩ một chút, khóe miệng hơi cong lên, buông tài liệu xuống nói:

-Lập tức đưa qua, không được chậm trễ!

….

Văn phòng Lục Ký Ngôn.

Đây là lần đầu tiên Trần Kinh đối diện với Lục Ký Ngôn.

So với Từ Tự Thanh, Lục Ký Ngôn gầy hơn một chút, nhìn qua có vẻ ôn hòa, nhưng dường như không có sức hấp dẫn như Từ Tự Thanh.

Trần Kinh qua đây, biểu hiện của ông ta vô cùng nhiệt tình, nhưng Trần Kinh lại có cảm giác xa cách như cách nhau một bức tường vô hình vậy, khiến cho người ta cảm thấy không tự nhiên.

Đầu tiên Trần Kinh tỉ mỉ báo cáo lại tình hình Tổ lãnh đạo kinh tế Sở Nam cho Lục Ký Ngôn, Lục Ký Ngôn cầm một chiếc bút máy trên tay, lắng tai chăm chú nghe.

Ánh mắt của ông ta cũng không nhìn thẳng vào Trần Kinh ngồi đối diện mà nhìn sang một chậu lan bàn bên kia, vô cùng nhập tâm.

Trần Kinh có chút không hiểu, thật ra là Lục Ký Ngôn đang nhìn hoa lan mê mẩn hay là nhập tâm nghe mình báo cáo.

Trần Kinh báo cáo xong, qua một lúc lâu, ông ta mới tựa như giật mình bừng tỉnh, nói:

-Ồ, tốt lắm! Tỉnh ủy sắp xếp rất chu đáo, tôi hoàn toàn đồng ý! Bí thư Thiên Thạch làm đội trưởng khá thích hợp, ông ta làm Bí thư Hành Châu nhiều năm như vậy, hiểu rõ về Sở Nam, chúng ta đều phải học tập ông ta!

Trần Kinh nói:

-Vậy Chủ tịch Lục, anh có ý kiến gì về ứng cử viên của Tổ lãnh đạo hay không?

Lục Ký Ngôn nói:

-Sắp xếp của Tỉnh ủy vô cùng thỏa đáng, suy xét chu toàn, chọn người cụ thể, Bí thư Thiên Thạch là đội trưởng vậy cứ để ông ta chọn đi!

Trần Kinh bật cười không nói gì, lời nói của Lục Ký Ngôn nghe qua tưởng như ông ta rất rộng lượng, rất hiểu về quyết sách của Tỉnh ủy, nhưng Trần Kinh nghe vào lại cảm giác ông ta dường như cũng không nóng lòng về sự phát triển của Sở Nam.

Ông ta quan tâm cái gì chứ?

-Trưởng ban thư ký Trần, có một vấn đề tôi vẫn luôn muốn nhắc nhở Tỉnh ủy, chính là sự bổ nhiệm của rất nhiều lãnh đạo các đơn vị Chính phủ gần đây không ổn lắm. Quan hệ của chúng ta gặp phải vấn đề lớn trong việc phối hợp, không liên kết tốt với đại biểu Hội đồng nhân dân.

Đại biểu Hội đồng nhân dân chính là biểu hiện cho ý chí của nhân dân, nếu nhiều lần chúng ta bổ nhiệm đều không thông qua Hội đồng nhân dân, có phải khi chúng ta chọn lựa cán bộ sẽ xảy ra bất công hay không?

Lục Ký Ngôn bất ngờ nói, giọng điệu ôn hòa, tao nhã.

Trần Kinh nói:

-Chủ tịch Lục nói đúng trọng điểm, lần này danh sách tuyển chọn của chúng tôi có một số người không thông qua phía Hội đồng nhân dân. Một số lãnh đạo Tỉnh ủy đều đang suy xét, cá nhân tôi cũng vậy. Dù sao phối hợp liên kết là nhiệm vụ của tôi. Anh yên tâm, ý kiến này của anh tôi nhất định sẽ truyền đạt đến cho các lãnh đạo, nếu như trong phương diện chọn lựa cán bộ của chúng ta có vấn đề, tôi tin có thể nhanh chóng sửa chữa được.

Bí thư nói rất hay, duy sở hữu tài, chúng ta phải tin tưởng tập thể cán bộ Sở Giang là một tập thể ngọa hổ tàng long. Một số cán bộ không phù hợp, chúng ta lại lựa chọn lại, đến khi chọn lựa được người thích hợp nhất mới thôi! Chỉ là tốn thêm một chút tinh lực mà thôi!

Nhưng chọn lựa cán bộ trọng yếu của Tỉnh cần rất nhiều tinh lực, có thể chọn lựa được cán bộ thích hợp đến cương vị thích hợp, tôi cho rằng cũng đáng!

Lục Ký Ngôn hơi nhíu mày nói:

-Trưởng ban thư ký Trần có lối suy nghĩ thật mới mẻ độc đáo, kiến thức uyên thâm, những lời này khiến người ta phải động não suy nghĩ đó!

Trần Kinh cười nhạt nói:

-Chủ tịch Lục, anh quá khách khí rồi, những lời này đều là của Bí thư, tôi chỉ truyền đạt lại thôi. Muốn nói đến trình độ cao, vẫn là trình độ của Bí thư cao hơn, tôi chủ yếu là phục vụ lãnh đạo, truyền đạt lại tư tưởng của lãnh đạo mà thôi!

Hắn dừng một chút nói:

-Chủ tịch Lục, công tác của tôi đã báo cáo xong rồi, về công tác này nếu anh có ý kiến hay cái nhìn gì mới có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào. Tôi rất hy vọng có thể phục vụ tốt cho Tổ lãnh đạo phát triển Sở Nam của chúng ta, để các vị lãnh đạo có thể vừa lòng!

Lục Ký Ngôn hơi sửng sốt nói:

-Đi luôn sao? Vậy đi đi, anh cũng là người bận rộn, tôi không giữ chân anh nữa. khi nào rảnh nhớ đến nhà chơi, lần trước Uyển Kỳ qua đây, tôi chưa kịp gọi điện cho cô ấy, đều do bận quá, người mới đến cần phải tìm hiểu tình hình, có rất nhiều chuyện, rất phức tạp đó!

Trần Kinh cười ha ha nói:

-Nhất định, nhất định! Ha ha!

Hai người bắt tay tạm biệt, Lục Kỳ Ngôn còn chuẩn bị tiễn Trần Kinh lại bị Trần Kinh ngăn lại, ông ta cũng không khiên cưỡng, đứng ở cửa nhìn Trần Kinh rời đi.

Sắc mặt của ông ta dần dần trầm xuống, thật lâu sau, ông ta trở về văn phòng.

Thư ký tiến lại gần nói:

-Chủ tịch Lục, Cục trưởng Tô Hoa Bình điện thoại đến!

Lục Ký Ngôn gật gật đầu, trở lại văn phòng, nhấc điện thoại lên nói:

-Hoa Bình à, tôi Lục Ký Ngôn đây!

-Chủ tịch Lục, có biến rồi, Tỉnh ủy vừa mới đưa tin, mấy người chúng tôi không được Hội đồng nhân dân thông qua, tất cả bổ nhiệm đều bị hủy bỏ rồi!

Đầu bên kia truyền đến một thanh âm trầm thấp.

-Cái gì? Ra thông tri chính thức sao?

Lục Ký Ngôn biến sắc, trầm giọng nói.

-Thông báo chính thức chưa được đưa ra nhưng tin này tuyệt đối chuẩn xác, buổi sáng khi Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Trần đến Ban tổ chức, cùng Trưởng ban Biên nói chuyện hơn một tiếng. Ban tổ chức lập tức triển khai hội nghị, tin tức từ bên trên truyền ra, tuyệt đối tin cậy!

Tô Hoa Bình nghiêm túc nói, nghe giọng có vẻ anh ta vô cùng mệt mỏi.

Lục Ký Ngôn cầm điện thoại yên lặng khoảng chừng một phút, cuối cùng ông ta chỉ nói ba chữ:

-Đã biết rồi!

“Cạch!” một tiếng cúp điện thoại, sắc mặt Lục Ký Ngôn trở nên cực kỳ âm trầm.

Tô Hoa Bình là một trong số ít các cán bộ điểm danh của Từ Tự Thanh, cũng là cán bộ ông ta nhắc nhở Lục Ký Ngôn phải đặc biệt chú ý, đặc biệt cân nhắc

Nhưng Tô Hoa Bình đầu tiên là bị miễn chức ở Đức Cao, đưa đến trường Đảng trung ương, học xong trở về, bổ nhiệm này của Tỉnh ủy được rất nhiều lãnh đạo ủng hộ, cuối cùng lại gặp phải trở ngại bên phía Hội đồng nhân dân.

Lục Ký Ngôn mạnh tay, khơi thông quan hệ với Hội đồng nhân dân, quan hệ giữa ông ta và Lã Quân Năm vừa mới thành lập, song phương đã thiết lập sự tín nhiệm với nhau, Lã Quân Năm hứa hẹn với Lục Ký Ngôn, cam đoan sẽ giải quyết vấn đề của Tô Hoa Bình.

Cam đoan này mấy ngày hôm trước ông ta mới có được, nghĩ có thể bình yên.

Nhưng hôm nay lại nhận được tin này, Tỉnh ủy đã đi trước một bước miễn bỏ bổ nhiệm của những cán bộ không được Hội đồng nhân dân thông qua.

Tỉnh ủy bỏ đi danh sách đề cử, đề cử cũng không có, Hội đồng nhân dân thông qua cũng chẳng làm được gì, hướng đi của Tô Hoa Bình sẽ định đoạt sao đây?

Theo bản năng, Lục Ký Ngôn liền nghĩ đến Trần Kinh.

Hội đồng nhân dân đưa ra chiêu này, nguyên nhân chính là do Trần Kinh và Lã Quân Năm đã trở mặt.

Hai người trở mặt, tai bay vạ gió, Lã Quân Năm chống lại Ngũ Đại Minh trâu bò, điều này chỉ khiến việc bổ nhiệm Tô Hoa Bình bị mắc cạn mà thôi.

Lục Ký Ngôn hiểu rõ, Trần Kinh khẳng định đã hiểu được Lục Kỳ Ngôn hoặc là Tô Hoa Bình đang âm thầm khơi thông quan hệ với Hội đồng nhân dân, hắn thấy điểm này, không do dự liền lựa chọn nói gì đó với Ngũ Đại Minh.

Bằng không Tỉnh ủy sẽ không nhanh chóng miễn chức như vậy được.

Tô Hoa Bình là cán bộ Đức Cao, Ân Lâm trước nay đều theo sát Ngũ Đại Minh, lãnh đạo chính đảng Đức Cao vẫn luôn đoàn kết, Ngũ Đại Minh không có lý do gì lại có ý kiến với Tô Hoa Bình.

Phải nhìn nhận kỹ, chỉ có khả năng là Trần Kinh đã nhìn trúng Tô Hoa Bình.

Trần Kinh và Lã Quân Năm đang xích mích với nhau, Tô Hoa Bình lại chịu không được áp lực, bí mật liên hệ với Lã Quân Năm, hắn có thể tha cho Tô Hoa Bình vừa mới lâm trận đã phản hay sao?

Hoặc là không làm, đã làm là phải làm đến cùng, tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp tóm lấy Tô Hoa Bình, khiến ông ta không còn đường lui, thủ đoạn tàn nhẫn này nhất định là do Trần Kinh một tay sắp xếp cả đấy.

Toàn bộ tỉnh Sở Giang cũng chỉ có Trần Kinh mới có phong cách này.

Lục Ký Ngôn đập bàn xúc động chửi thề, từ khi ông ta tới Sở Giang tới nay, vẫn luôn khiêm tốn ẩn nhẫn, vẫn luôn từ từ đoạt lấy các nguồn lợi ích mà Từ Tự Thanh lưu lại.

Trải qua mấy tháng cố gắng, ông ta cũng dần dần đứng vững, đang chuẩn bị phản công rồi.

Nhưng ông ta còn chưa ra tay, Trần Kinh lại tiên hạ thủ vi cường, trực tiếp cảnh tỉnh ông ta.

Trong đầu ông ta kìm không nổi, nhớ tới những lời vừa nãy của Trần Kinh:

- Bí thư nói rất hay, duy sở hữu tài, chúng ta phải tin tưởng tập thể cán bộ Sở Giang là một tập thể ngọa hổ tàng long. Một số cán bộ không phù hợp, chúng ta lại lựa chọn một lần, đến khi chọn lựa được người thích hợp nhất mới thôi! Chỉ là tốn thêm một chút tinh lực mà thôi!

Lục Ký Ngôn nghe được mấy câu đó, cảm thấy vô cùng chói tai.

Lúc ấy ông ta vẫn không ngờ được, những lời Trần Kinh nói hết thảy đều đã thành sự thực rồi, hiện tại nghĩ lại những câu nói đó của Trần Kinh, mùi vị hoàn toàn khác biệt so với lúc trước.

Trần Kinh rõ ràng là phát ra tín hiệu nào đó với mình trước, muốn nói với mình, Tô Hoa Bình này đã bị tóm rồi, kêu Lục Ký Ngôn đừng hao tâm tổn sức nữa.

Vừa nghĩ đến đây, Lục Ký Ngôn chỉ cảm thấy xương cốt tê dại.

Tâm tình lập tức trở nên hỗn độn, bên tai lại vang lên lời khuyên Từ Tự Thanh dành cho mình.

Ở Sở Giang, quan trọng là phải xử lý tốt quan hệ với Trần Kinh, ngàn vạn lần không được lơ là.

Lúc đó Lục Ký Ngôn đối với những lời này rất coi thường, không thèm để ý, cảm thấy Từ Tự Thanh giống như chim sợ cành cong, nhưng giờ khắc này, ông ta lại nhớ lại những lời này, tâm tình trong nháy mắt liền trở nên rất phức tạp…
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status