Quan sách

Chương 277: Cuộc sống hoang đường


Đầu mùa xuân, thời tiết se lạnh.

Nước con sông Vũ Lăng ở Đức Cao róc rách chảy về hướng Đông. Nước sông xanh biếc, trong suốt như phỉ thúy.

Khu phòng khách quý ven sông của khách sạn quốc tế Đức Cao, Chủ tịch truyền thông Tam Giang Liêu Triết Du đang nằm ngửa ở ghế tựa, ánh mắt nhìn ra cảnh sông đẹp không sao tả xiết bên ngoài.

Truyền thông Tam giang đối với Liêu Triết Du mà nói, cũng chỉ là một cơ sở mà thôi. Làm truyền thông, quan trọng nhất chính là phải nắm giữ được tài nguyên, mà nếu có thể sử dụng hợp lý các tài nguyên đó thì sẽ có thể làm được rất nhiều chuyện.

- Liêu tổng, bọn người Hầu Quan Trung hình như đã có động thái rồi. Bọn họ mời thư ký của Ngũ Đại Minh ăn cơm, nói rất nhiều chuyện!

Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đứng sau lưng Liêu Triết Du đang cúi đầu gập thân hạ giọng nói với Liêu Triết Du.

- Có hiệu quả gì sao?

Gương mặt anh tuấn của Liêu Triết Du hơi hơi co lại một chút.

Người kia nói:

- Có hiệu quả! Hôm sau bọn họ liền có tiếp xúc với phía quận Tiền Hà, hôm nay đại công tử Hầu đã về, còn tiểu công tử Hầu ở lại Đức Cao, hẳn là đã có tác dụng rồi.

Liêu Triết Du từ từ nhắm mắt lại, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn tọa ỷ.

Người đàn ông đứng tuổi lại nói:

- Có Ngũ Đại Minh ở Đức Cao, liền có thêm rất nhiều điều kỳ quặc. Một quận mới còn chưa được khai thác, phát triển mà đã hống hách như vậy rồi. Thật sự tưởng mình là khối thịt thơm lừng sao?

Liêu Triết Du lạnh lùng cười cười, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông kia, nói:

- Thiệu Khôn, có một tin đồn thế này ông có biết không? Thư kí của Ngũ Đại Minh, tên Trần Kinh, có người nói người này là tình địch của tôi, ông đã từng nghe thấy vậy chưa ?

Người đàn ông trung niên kia hơi hơi ngây người, cười khan một tiếng, nói:

- Đúng là lời nói vớ vẩn, một thư ký nho nhỏ thì có tính cái gì chứ ? Phương tiểu thư lại đi coi trọng một người như vậy sao ? Tôi cảm thấy đó là lời nói vô căn cứ, lời nói vô căn cứ thôi!

Liêu Triết Du nhẹ nhàng hừ một tiếng, nói:

- Tên thư kí nhỏ kia là người nào ông biết sao ? Vậy tôi hỏi ông, hắn cao bao nhiêu, tuổi bao nhiêu? Hắn đã từng học qua trường lớp nào, từng có lý lịch gì ?

Người đàn ông trung niên lại lập tức ngốc tại chỗ, đáp không nổ , mặt hơi hơi có chút đỏ lên.

Liêu Triết Du nói:

- Thiệu Khôn, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi! Đừng có ăn nói lung tung, nói chuyện hay làm việc thì quan trọng là phải tự mình nắm chắc được. Điểm này cực kì trọng yếu!

Gã dừng một chút, tiếp tục nói:

- Trần Kinh tốt nghiệp trường chính quy bình thường, bị lưu đày đến Lễ Hà, cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi kia. Chỉ trong vòng một năm mà từ không có tiếng tăm gì, đến giờ đã trở thành thư ký của Ngũ Đại Minh. Nhìn từ phía hắn mà nói, là vô cùng đáng quý !

- Đối với người như vậy thì đừng có coi thường, đừng có xem nhẹ! Tục ngữ nói, “ Gà chạy đường gà, heo ủi đường heo, mỗi kẻ đều có con đường riêng”, đừng luôn tự cho mình là tốt!

Thiệu Khôn ngượng ngùng cười cười nói:

- Liêu tổng dạy chí phải, đích thật là đạo lý!

- Nhưng lời đồn đại kia ta vẫn không tin được. Phương tiểu thư chỉ là tùy hứng phản nghịch thôi, cho dù Trần Kinh này có tiếp xúc với Phương tiểu thư thì cũng là Phương tiểu thư lấy hắn làm tấm gỗ mà che chắn thôi!

Thiệu Khôn nghiêm mặt nói.

Liêu Triết Du cười ha ha, trên mặt lộ ra một chút mất mát, nhưng chợt khôi phục bình thường, ánh mắt tiếp tục nhìn về phương xa.

Thiệu Khôn dò hỏi:

- Liêu tổng, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ ? Chúng ta có phải cũng nghĩ cách giống như đại tiểu Hầu không ?

- Chúng ta không cần như vậy, chúng ta có tìm thì sẽ tìm kẻ mấu chốt! Chúng ta tìm Ngũ Đại Minh!

Liêu Triết Du cất cao giọng nói.

Khi gã nói lời này, trên mặt bộc lộ vẻ sắc sảo, khác hoàn toàn với con người bình thản vừa rồi.

Thiệu Khôn đứng một bên nhìn thấy sắc mặt Liêu Triết Du, trong lòng cảm thấy buồn cười. Liêu Triết Du cũng là người bình thường, cũng có tình cảm của người bình thường. Sự sắc sảo vừa lộ ra thì trong lòng cũng đã hạ quyết tâm, đã tức giận rồi!

Ông không khỏi lại nghĩ tới thư kí tên Trần Kinh kia, thật sự là muốn xem thử xem tiểu tử kia là như thế nào mà cũng dám giành bạn gái với Liêu gia công tử?

- Cộc cộc!

Có người gõ cửa, Thiệu Khôn nói:

- Liêu tổng, anh họ tôi, Thiệu Hồng Ngạn đã đến!

- Đến rồi sao ? Mời vào, mời vào...

Liêu Triết Du lập tức đứng thẳng dậy, trên mặt lộ ra vẻ cao hứng. Đủ loại cảm xúc ban nãy đều biến mất trong chớp mắt ...

...

Tốc độ truyền bá tin tức trong quan trường có đôi khi quả thực chỉ có thể dùng hai từ “kinh người “ để mà hình dung.

Ngay hôm hội nghị thường vụ Thành ủy Đức Cao phê chuẩn lời đề nghị trang bị thêm biên chế cho Ban quản lý tân khu của Quận ủy Tiền Hà, Trần Kinh đã nhận được ít nhất năm cú điện thoại. Mà mục đích lại chỉ có một, chính là vấn đề chọn người đứng đầu Ban quản lý, có người muốn đi trước một bước.

Tiền Hà tân khu hiện tại đang hừng hực khí thế thi công, Ban quản lý phải được thành lập ngay lập tức. Vị trí người đứng đầu Ban quản lý này, ai cũng có thể nhìn ra được đó là một chỗ đứng có thể thành công, có khả năng làm ra chuyện lớn. Vì tranh đoạt vị trí này, từ đầu cuộc đua đã cực kì kịch liệt.

Trần Kinh cũng không biết tại sao mà lại có người nghe nói vị trí này có liên quan tới mình nữa. Lần này tới năm cú điện thoại gọi tới, Trần Kinh biết trả lời người ta như thế nào đây ?

Hắn có ý định muốn đem việc này báo với Chu Thanh, đem chỗ tốt này để lại cho y. Nhưng hắn cẩn thận cân nhắc, thì lại cảm thấy việc này không thể làm như vậy. Ngũ Đại Minh đối với tân khu cực kì xem trọng, nhất định phải dùng người mà mình có thể tin tưởng để nắm trong tay nơi này.

Mà việc bổ nhiệm một Trưởng phòng nho nhỏ, một Bí thư Thành ủy như y lại không tiện trực tiếp can thiệp vào, cho nên ứng cử viên này cho Trần Kinh ra mặt giúp y chọn lựa, không gì có thể thích hợp hơn!

Trần Kinh lâm vào thế khó xử, hắn dứt khoát không tiếp tất cả mọi cuộc điện thoại.

Ngũ Đại Minh có cái lí luận như thế này, chính là, chỉ cần có mồi tốt thì cá tự nhiên sẽ bơi đến cuồn cuộn không ngừng. Lúc nhiều cá rồi, sẽ chọn ra những con ưu tú, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều công sức.

Trước mắt, Trần Kinh căn bản không có đề cử thích hợp cho ứng cử viên Chủ nhiệm Ban quản lý tân khu, hắn chỉ có thể lấy bất biến ứng vạn biến...

Hôm nay là hội nghị thường vụ, Trần Kinh lại bỏ qua xã giao, tan tầm sớm hơn mọi ngày.

Ra về sớm như vậy, đối với Trần Kinh mà nói là cực kì hiếm thấy. Hắn về nhà, mới vừa đi đến cửa thang lầu đã nghe phía sau có tiếng bước chân loẹt quẹt.

- Ôi, anh thật giống khách ít đến nha! Đã lâu không thấy rồi, tôi còn tưởng anh không ở đây nữa cơ đấy!

Sau lưng có một giọng nữ thanh lịch, Trần Kinh quay đầu lại, Thẩm Tiểu Đồng cười hì hì từ phía sau đi lên.

Trần Kinh cười cười nói:

- Công tác bận quá, không có cách nào khác! Có đôi khi đến khuya mới trở về.

Thẩm Tiểu Đồng mặt nhăn mày nhíu, nói:

- Được rồi, anh không cần giải thích. Tôi cảm thấy hình như anh thường xuyên đêm không về nhà á. Anh thành thật khai mau, có phải đi tìm chị dâu hay không?

Thẩm Tiểu Đồng hôm nay mặc một bộ trang phục công sở, khoác tây trang phụ nữ trên người khiến cho người ta cảm giác rất tri thức, rất giỏi giang. Mà chiếc khăn quàng nhỏ trên lại khiến cô mang theo chút khí chất tao nhã.

Tốc độ đi đường của cô rất nhanh, hai ba bước đã đi tới bên người Trần Kinh.

Cô trợn mắt xem xét đống đồ ăn trên tay Trần Kinh, vẻ mặt có chút khoa trương nói:

- Oa! Buổi tối lại có bữa tối phong phú rồi, anh phải tính thêm phần của tôi nữa nha!

Trần Kinh có chút buồn cười, vốn hắn còn bị ngây bởi một thân trang phục của Thẩm Tiểu Đồng, trong lòng có chút kinh diễm. Nhưng Thẩm Tiểu Đồng vừa mở miệng nói chuyện thì tâm tình hắn lập tức thả lỏng. Hơn nữa, Thẩm Tiểu Đồng thật sự cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi...

Trần Kinh nấu cơm, Thẩm Tiểu Đồng ngồi ở sô pha xem TV.

Bỗng nhiên, cửa phòng bị goc cộc cộc liên tiếp, Trần Kinh vội vàng đi ra từ phòng bếp. Thẩm Tiểu Đồng trượt xuống trên mặt đất, giống một con mèo lon ton chạy ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Thẩm Tiểu Đồng liền “ A... “ lên một tiếng.

Trần Kinh nhíu mày, vừa mới chuẩn bị đến gần xem, thì người ngoài cửa đã chen vào trước.

Người này khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ trang phục thường ngày, tóc rẽ ra sau đầu, rất thời thượng, rất tuấn tú.

Từ quần áo và phong cách của người này có thể thấy, hẳn là không phú thì quý.

- Thiệu Thanh, sao anh lại tới đây? Anh sao lại...

Thẩm Tiểu Đồng vừa giật mình lại có chút tức giận.

Người thanh niên kia cười ha hả, nói:

- Tôi sao lại không thể tới ? Tôi đã nói với cô rồi, ở Đức Cao này chỗ nào tôi cũng có thể đến được!

Người thanh niên kia rất ngạo khí, gã không kiêng nể gì mà đánh giá phòng ốc, trên mặt hơi hơi lộ ra ý khinh miệt, nói:

- Cô ở chỗ này hả ?

Anh mắt gã liếc đến Trần Kinh, cười lạnh nói:

- Thẩm Tiểu Đồng, cô chính là vì hắn nên cự tuyệt tôi?

Thẩm tiểu đồng nói:

- Thiệu Thanh, anh đi ra ngoài cho tôi! Anh có thể hiểu chút lễ phép hay không vậy?

Cô nhìn vế phía Trần Kinh, nói:

- Đây là Trần Kinh, là anh của tôi đấy!

- Anh ?

Người thanh niên ha hả cười,

- Cô cho tôi là trẻ lên ba sao?

Thanh âm của gã có chút tùy tiện, nghênh ngang vào cửa, đánh mắt nhìn về phía Trần Kinh, nói:

- Này, anh là anh cô ta sao?


Trần Kinh bị cảnh tượng trước mắt khiến cho có chút phát mộng. Rốt cuộc là có chuyện gì thế, sao tự dưng lại đụng phải loại chuyện quỷ quái này ?

- Thiệu Thanh, anh đừng có quá đáng quá!

Thẩm Tiểu Đồng lớn tiếng nói,

- Anh đừng có quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Trần Kinh, anh không cần để ý đến hắn!

- Anh đi ra ngoài cho tôi, đi ra ngoài!

Thẩm Tiểu Đồng lớn tiếng nói, bước nhanh đi tới giữa Trần Kinh và Thiệu Thanh.

Người thanh niên tên Thiệu Thanh kia chỉ ha hả cười, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía cửa, nói:

- Dì à, dì vào đi!

- Cô đuổi ai đi ra ngoài hả ? Đuổi tôi sao?

Tiếng nói của phụ nữ xuất hiện ngoài cửa, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi mặc áo gió tiến vào. Bà ta uốn tóc, đeo trang sức trang nhã, ngoại trừ chút son mỏng trên môi ra thì cả người nhìn qua có chút thùy mị.

- Mẹ?

Trên mặt Thẩm Tiểu Đồng lộ ra vẻ kinh hãi.

Người phụ nữ trung niên hừ một tiếng, không để ý tới Thẩm Tiểu Đồng mà lập tức đi đến trước mặt Trần Kinh, đánh giá hắn từ trên xuống dưới.

Thẩm Tiểu Đồng sắc mặt đại biến, nói:
- Mẹ, mẹ đừng đoán mò, con và Trần Kinh không phải cái loại quan hệ đó đâu. Con và anh ta là bạn bè!

- Bạn bè? Cô kết bạn là có thể ở chung một phòng hả ?

Người phụ nữ lớn tiếng nói, ánh mắt bà nhìn về phía Trần Kinh:

- Tiểu tử, Đồng Đồng nhà ta đã có bạn trai từ lâu rồi, cậu đừng có phá hư cảm tình giữa người ta!

- Mẹ, mẹ làm gì thế ? Mẹ...

Thẩm Tiểu Đồng gấp đến độ thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Người phụ nữa kia ngoảnh mặt làm ngơ đối với biểu hiện cô, tiếp tục nói với Trần Kinh:

- Tiểu tử, bề trên như tôi đây khuyên cậu một câu, con gái tôi không phải người bình thường cũng có thể nuôi được đâu ...

- Tiểu Đồng, đi với mẹ, mẹ có chuyện muốn nói với con. Con nha, thật sự là muốn chọc mẹ tức chết hay sao?

- Không! Không! Không muốn đi với mẹ...

Thẩm Tiểu Đồng thân thủ rất linh hoạt, trốn đến phía sau Trần Kinh.

Trần Kinh có chút dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy cuộc sống còn hoang đường hơn cả tiểu thuyết. Chuyện không đâu như vậy, làm thế nào mà mình lại đụng phải chứ ?

- Thẩm Tiểu Đồng, cô đi với dì đi! Có chuyện gì khó nói đâu chứ ?

Trần Kinh thản nhiên nói.

Hắn vừa thốt ra lời ấy thì cả phòng liền yên tĩnh. Ngay cả người thanh niên trẻ tuổi kiêu ngạo ban nãy cũng phải nhìn chằm chằm Trần Kinh, dường như không thể tin được lỗ tai của chính mình. Trên đời này lại có người đàn ông xấu xa như vậy ư ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status