Quan sách

Chương 609: Mẹ vợ và nhạc phụ!


Tứ hợp viện của Phương Lộ Kiên

Hôm nay Phương gia tề tựu không ít họ hàng anh em trong nhà, nói là đến làm khách, nhưng thực ra đều là đến xem Tây Dương Kính cả.

Phương Uyển Kỳ dẫn bạn trai về, kiêu ngạo đấy, những người yêu quý kiều nữ của Phương gia, không phản đối, thực sự là dám yêu dám hận, thích một viên quan nhỏ làm việc ở Sở Giang, vì thế cô thậm chí đều bỏ qua Liêu gia, Liêu Triết Du.

Không thể không nói, trò cười này có chút lớn, mọi người đều muốn xem con mắt của Phương Uyển Kỳ lợi hại như thế nào, lựa chọn bạn trai nhân tài như thế nào.

Hôm nay Từ Liên ăn mặc rất tinh tế, tương đối chính thống nhưng lại không rườm rà, bà còn đeo một số trang sức, nhìn trông trẻ hơn thường ngày một chút.

Hôm nay quả thực tâm tình bà rất tốt, bà không giống như Phương Lộ Kiên, trên mặt bình tĩnh, làm bộ như vân đạm phong khinh, trên thực tế thì trong lòng không yên, tâm trạng không biết treo ở đâu nữa.

Vợ chồng họ bao nhiêu năm nay, trong lòng ông ấy nghĩ gì bà rất rõ.

Người trong phòng này, chỉ có bà đã gặp qua Trần Kinh.

Có câu nói rất hay, mẹ vợ xem mắt con rể, càng nhìn càng thích, Từ Liên thuộc loại tình huống này.

Bà chạy đến Sở Giang đi một vòng, gặp Trần Kinh nói chuyện một lần, tuy chỉ là tiếp xúc thời gian ngắn, nhưng khi đó bà đã thấy rất hài lòng.

Mà loại cảm giác hài lòng này theo thời gian lắng đọng lại, càng ngày càng lên men, hiện tại Trần Kinh trong mắt của bà, chính là con rể tuyệt hảo, bà khá tự tin về điểm này.

Cha mẹ lo lắng chuyện đại sự của con gái, rất nhiều khi đều là vì con trẻ tuổi, không hiểu nhân tình thế thái, và gian khổ hiểm ác, không hiểu được sự thực của nhân sinh, lý tính bị cảm tính thay thế.

Từ Liên từng cẩn thận phân tích, phát hiện con gái mình không thuộc loại tình huống này.

Ngược lại, những năm gần đây Phương Uyển Kỳ ở Sở Giang đã có rất nhiều thay đổi, non nớt trước kia, chưa trưởng thành, sự nóng vội, bây giờ đều đã thay đổi rất nhiều, suy xét vấn đề cũng chu đáo hơn, chững trạc hơn, cách nói chuyện trầm ổn, tao nhã hơn, những thay đổi này khiến Từ Liên dần yên tâm hơn với con gái mình.

Mà sau này khi chính thức gặp Trần Kinh, Trần Kinh không kiêu ngạo, không siểm nịnh, lãnh đạm tự nhiên cũng làm cho bà vì thế mà tán thưởng, đối với một người hơn hai mươi tuổi mà nói, có được tâm tính như vậy, Từ Liên cảm thấy thực sự là rất đáng quý rồi.

Đợi đến hơn nửa ngày không thấy người, mọi người đều bắt đầu thảo luận, Từ Liên tự nhiên là đối tượng bị mọi người truy vấn.

Chị em dâu, còn có anh chị em của Phương Uyển Kỳ cũng không ngừng líu ríu hỏi không ngớt.

Mà Từ Liên thực sự là mệt mỏi vì ứng phó rồi, liền quyết định gọi điện cho Phương Uyển Kỳ, mới kinh ngạc phát hiện, Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ hai đứa trẻ này, đột nhiên lại bị ông cụ đón đường, đưa thẳng đến chỗ ông cụ rồi.

Tin này vừa truyền ra, tất cả mọi người đều thất kinh, thậm chí bao gồm Phương Lộ Kiên bộ mặt luôn bình thản như nước cũng đứng từ ghế dậy.

Cuối cùng, mọi người quyết định giải tán, Phương Lộ Kiên và Từ Liên hai người lập tức lên xe đến chỗ ông cụ.

Khi hai người đến lầu nhỏ màu đỏ của Phương lão tướng quân, mới chỉ đi đến bên trong sân, đã nghe thấy tiếng cười to của Phương lão tướng quân.

Sau đó còn nghe thấy tiếng của Phương Uyển Kỳ và tiếng của một thanh niên khác.

Từ Liên và Phương Lộ Kiên hai người liếc nhau một cái, hai người đều nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của đối phương.

Tim của ông cụ không tốt lắm, mùa đông đến ông cụ rất ít khi tiếp khách, cơ bản đều đóng cửa an dưỡng trong nhà, nhưng hôm nay, tâm trạng của ông cụ rất vui a.

Trần Kinh cũng không biết rằng mẹ vợ và ba vợ sẽ đến đây.

Đi thẳng đến phòng khách, lính gác cửa mở cửa ra, ông cụ nhíu nhíu mày, khẽ hừ một tiếng nói:
- Không đợi được rồi nữa à, đến đây đòi người đây.

Phương Uyển Kỳ quay người ra hướng cửa nói:
- Ba, mẹ, sao ba mẹ lại đến đây?

Trần Kinh ngẩn người, đứng từ ghế dậy, thoáng có chút thận trọng.

Phương Lộ Kiên cởi bỏ áo khoác, bên trong ông mặc một bộ tây phục màu đen.

Vóc dáng của ông cao, tóc được chải rất tỉ mỉ, không có một cọng nào nằm lộn xộn, là một người đàn ông phong độ, có sức hấp dẫn kinh người.

Nhìn ông, mơ hồ có thể thấy Phương Uyển Kỳ có vài nét giống ông, nhưng cụ thể giống ở điểm nào thì không chỉ ra được, chỉ cảm thấy có chút không xuôi.

- Cháu chào bác gái!
Trần Kinh chào hỏi Từ Liên xong, sau đó chào hỏi Phương Lộ Kiên:
- Cháu chào bác trai!

Từ lúc Phương Lộ Kiên vào cửa ánh mắt liền dừng trên khuôn mặt Trần Kinh, ánh mắt sắc bén của ông có chút ý vị đánh giá, có thể khiến cho người khác cảm giác rất áp lực.

Đối với điểm này Trần Kinh đã có chuẩn bị từ trước, cho nên sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh.

- Ngồi đi, ngồi đi!
Ông cụ lại huơ quải trượng, Phương Lộ Kiên và Từ Liên lại gần cung kính vấn an ông cụ sau đó ngồi lên sa lon.

Từ Liên cười một tiếng nói:
- Ba, ba nói chuyện gì với bọn trẻ thế? Từ xa đã nghe thấy tiếng mọi người cười trong phòng rồi….

Nét cười trên mặt ông cụ vẫn còn, dùng ngón tay chỉ Trần Kinh nói:
- Mắt của Uyển Kỳ tốt lắm, đứa trẻ này không kém như cái cậu Liêu gì đó, đứa trẻ này rất thật thà.

Trần Kinh ngạc nhiên, hắn không ngờ lão tướng quân lại nói lời này.

Đây rõ ràng là khen hắn rồi, hắn ngược lại không chuẩn bị tâm lý, da mặt cũng không có dày, nhất thời liền đỏ cả hai bên mặt.

Mà Phương Uyển Kỳ lại có chút đắc ý, nói:
- Ông nội, thế nào? Trần Kinh tặng ông một chậu cảnh, đã thu mua được ông sao? Tận lực giúp đỡ nói tốt hả?

Phương Uyển Kỳ vẫn ngồi bên cạnh ông cụ như lúc trước, lúc này cô là nghiêng mặt với ông cụ, vẻ mặt giảo hoạt.

Ông cụ cũng không tức giận, nhẹ nhàng cười.

Bỗng nhiên chỉ tay về một chậu cảnh Hoàng Dương trong phòng khách nói với Phương Lộ Kiên:
- Lộ Kiên, con thấy chậu cảnh này thế nào? Đây là quà đứa trẻ Trần Kinh này tặng ta.

Phương Lộ Kiên “ ách” một tiếng, đứng dậy đi lại bên cạnh chậu cảnh, tỉ mỉ nhìn một lát, gật đầu nói:

- Cây không tệ, rất đẹp!

Thần sắc Trần Kinh thoáng có chút mất tự nhiên.

Vừa rồi, trước khi Phương Lộ Kiên đến, hắn và ông cụ đang nói chuyện về chậu cảnh, gia đình giống như Phương gia, có người thích cây cảnh, vậy thì thiên hạ này có bao nhiêu cây cảnh quý, bọn họ lại làm sao không thu thập được?

Giống như chậu cây Hoàng Dương này, tuy rằng khó có được, nhưng đối với Phương gia mà nói, thực sự là rất bình thường.

Tuổi thọ của Hoàng Dương được một tấc, nếu nói theo cách tính năm nhuận, sinh trưởng chậm chạp, cực kỳ khó tìm thấy một chậu cảnh có tuổi tác nhất định, nhưng Trần Kinh vào trong sân của Phương gia, rõ ràng đã nhìn thấy mấy chậu Hoàng Dương cực kỳ khó tìm.

Lễ vật này của Trần Kinh đặt trong sân của lão tướng quân, có vẻ rất nhỏ bé rồi, căn bản không có chút chỗ đứng nào.







Nhưng Trần Kinh lại không thể nói quà của mình không đặc sắc, vừa rồi hắn và lão tướng quân nói chuyện về chậu cảnh, hắn liền nói về chậu cảnh của mình,bên trong là đá sinh trưởng trên núi Dã huyền nhân, đã trải qua mấy trăm năm, cho nên cả một cây này đều là nguyên sinh, không có vết tích của người mài dũa.

Lời nói của Trần Kinh là thật sự, nói ra chậu cảnh này là cục lâm nghiệp tịch thu được, cục lâm nghiệp thường thu được rất nhiều động vật có thể có phóng sinh, thực vật cũng có thể trồng lại, nhưng đồ giống như chậu cảnh thì lại ít gặp, quà tặng này của cục lâm nghiệp, cũng có thể có lúc dùng đến.

Lão tướng quân vừa nghe Trần Kinh nói như vậy, ông liền tỉ mỉ quan sát, đúng thật là như vậy, cho nên cũng gật đầu liên tục, cảm thấy Trần Kinh nói rất là có lý.

Nhưng lý này làm sao nói trước mặt Phương Lộ Kiên?

Trần Kinh trước lúc đến đây đã làm qua bài kiểm tra, biết Phương Lộ Kiên thích nhất hoa cảnh, Phương Uyển Kỳ cũng nói, trong sân nhà cô trồng rất nhiều hoa cảnh, còn nhiều hơn gấp mười lần ông nội bên này.

Phương Lộ Kiên nghiễm nhiên là người lành nghề hoa cảnh, bản thân mình lại khoe môi múa mép ở đây, chẳng phải là làm trò cười cho người trong nghề sao?

Phương Lộ Kiên nói đẹp, lão tướng quân càng đắc ý, ông cười ha ha nói:
- Chậu cảnh này ta thích, thế này đi, mấy chậu cảnh Hoàng Dương trong sân của ta sẽ cho người mang hết sang chỗ con bên đó, ta có chậu cảnh này thế là đủ rồi.

Phương Lộ Kiên ngẩn người, ánh mắt không tự nhiên dán lên người Trần Kinh.

Trong lòng ông rất kinh ngạc

Ông không ngờ rằng Trần Kinh và ông cụ gặp nhau, ông cụ lại coi trọng hắn đến thế, đem tất cả chậu cảnh Hoàng Dương chuyển đi, chỉ để lại chậu cảnh của Trần Kinh tặng, đây thực sự là quá cho hắn mặt mũi rồi.

Phương Lộ Kiên nghĩ nếu việc này để lão Tam biết được không biết lão Tam sẽ nghĩ gì?

Từ Liên không có suy nghĩ như Phương Lộ Kiên, bà vừa nghe ông cụ nói như vậy, bà liền vui mừng nhướng mày nói:
- Ba, ba đừng làm hư bọn trẻ, chúng còn nhỏ…

Bà mới nói được một nửa , Phương Uyển Kỳ liền tiếp lời nói:
- Được rồi, mẹ đừng nói nữa, mẹ không biết ba vẫn luôn mơ ước mấy chậu cảnh kia của ông nội sao? Mẹ nói nữa cẩn thận ông nội đổi ý, kết quả để ba mừng hụt, trở về tay không, ba mẹ lại cãi nhau đấy.

Ông cụ ngẩn người, cười ha ha nói:
- Ông không hối hận, chậu cảnh này đẹp, Trần Kinh hiểu chậu cảnh này đấy.

Trần Kinh có chút thụ sủng mà nhược kinh, hắn đứng dậy nói cảm ơn, cũng nói ra điểm khác biệt của chậu cảnh mình mang đến với mấy chậu cảnh kia.

Ông cụ nói:
-Loại chậu cảnh này, không chỉ là ngắm cảnh, mà còn phải biết thưởng thức nhân văn độc đáo của nó, Hoàng Dương chỉ Sở quốc mới có, chậu Hoàng Dương này đẹp, tiểu Trần cũng là đọc nhiều sách, là một nhân tài.

Càng quan trọng hơn là, cháu còn là bạn trai của Kỳ Kỳ, là cháu rể tương lai của ông già này.

Cho nên chậu cảnh này ông rất thích!

Trong lòng Trần Kinh rất cảm động, cảm thấy vô cùng ấm áp, hắn chân thành nói:
- Cảm ơn ông, cháu nhất định sẽ càng cố gắng, không phụ sự yêu quý của ông!

Ông cụ cười ha ha, vui mừng nói:
- Được, được, hay cho câu không phụ sự yêu thích của ta.
Ông chỉ chỉ Phương Uyển Kỳ nói:
- Nha đầu Uyển Kỳ kia tính tình xảo quyệt, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp, rất ít khi chịu khổ, nhưng từ khi đi Sở Giang, mấy năm nay thay đổi rất nhiều, nghĩ đến chuyện này chắc là đã chịu ảnh hưởng từ cháu rồi.

Ngọc không rũa không thành hình, người không mài không thành tài, người trẻ tuổi mài luyện nhiều một chút, lịch lãm nhiều hơn lúc nào cũng tốt….

Lời ông nói rất chất phác, khẩu ẩm của ông mang chút Tây Bắc, khiến Trần Kinh đặc biệt cảm thấy chân thật, như tắm gió mùa xuân vậy. hắn cảm thấy lần này vào thủ đô thực sự quá đáng giá, cái khác không nói, chỉ riêng chiêm ngưỡng lão tướng quân anh dũng, cũng đã là quá ngoài sức tưởng tượng rồi.

Dần dần hắn cảm thấy, tinh thân đặc biệt yên tĩnh, những loại cảm giác của Sở Giang kia, hắn tạm thời không nghĩ đến nữa….
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status