Quang minh thánh thổ

Chương 198: Du Thần! Vùng đất bị lãng quên!


Lúc này, ở sâu trong tinh không, vượt qua tất cả những Thiên Hà, đây là vùng không gian ở bên ngoài Vũ Trụ, không có quy tắc, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ thứ gì, làm cho nơi đây trở thành một vùng không gian chết, nó còn nguy hiểm hơn cả các tầng không gian nữa.

Một bóng mờ như một cây cột chống trời đang đứng ở đây, với hai đôi mắt kỳ dị, lấp lánh ánh sáng mờ ảo, huyền diệu vô cùng, chỉ cần một người nào đó dám nhìn thẳng vào đôi mắt này, họ sẽ bị hút hồn đến mất đi bản thân.

Đây là một tồn tại cực kỳ kinh khủng, một tồn tại có tư cách tự xưng là Thần!

Ở xung quanh bóng mờ này có những làn sóng vô hình đang chập chờn và chảy về phía xa, quy tắc được hình thành, và cũng bị hủy diệt, nó lặp lại hàng trăm ngàn lần, xen kẽ trong những làn sóng quy tắc khủng bố đang phát ra sức mạnh kinh hồn, đó là những tia thần quang sặc sỡ.

‘’Vỡ!!’’ Bóng mờ nói với âm thanh bình tĩnh, dẫu cho hắn đang đứng trước mặt một tạo hóa, cơ duyên triệu năm có một, thì hắn vẫn giữ được vẻ bĩnh tĩnh, một tồn tại đã trải qua không biết bao nhiêu là sóng gió, không biết bao nhiêu là vào sinh ra tử như hắn, việc kích động là một cảm xúc dư thừa.

Bàn tay của bóng mờ vỗ xuống, ở trong lòng bàn tay đó, như đang có một thế giới vừa hình thành, nhưng cũng vừa đổ nát, tạo ra một nguồn năng lượng vượt trên tất cả, siêu việt cả quy tắc, sức mạnh khủng khiếp va chạm vào màng của Vũ Trụ.

Nhộn nhạo!!

Chỗ va chạm xuất hiện các sóng vô hình cuốn về bốn phương tám hướng, trôi dạt vào sâu vào bên ngoài Vụ Trụ, bị sức mạnh từ nguồn năng lượng đó đánh trúng, ấy vậy mà, Vũ Trụ vẫn đứng sừng sững giữa không gian màu đen vô tận, tựa hồ đòn đánh chẳng hể có một chút tác dụng gì.

‘’Di!!’’ Bóng mờ khẽ hô một tiếng, sức mạnh đó đã là toàn bộ năng lượng mà hắn có thể đánh ra, tại sao lại không thể làm cho Vũ Trụ bị nứt vỡ?

‘’Hừ! Bổn tọa không tin là ta sẽ không làm gì được ngươi.’’ Bóng mờ hừ lạnh, tiếp tục công kích bằng thứ sức mạnh kỳ ảo đó, liên tục đánh xuống ba lần, Vũ Trụ ở trước mặt hắn vẫn bình lặng, không có một tiếng động hay vết tích nào.

‘’Chuyện gì thế này?’’ Bóng mờ hỏi rồi lâm vào trầm mặc.

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một vật thể hình tròn xuất hiện ở trước mặt hắn, ở trên màng của Vũ Trụ.

‘’Vũ Trụ Chi Linh.’’ Bóng mờ nghiêm túc nói, thần lực nổi lên ở xung quanh hắn, đây là trạng thái chiến đấu mạnh nhất mà hắn có thể phát ra. Nếu là một Vũ Trụ Chi Linh của một Vụ Trụ hoang sơ, bóng mờ sẽ không đề phòng đến như vậy, nhưng mà Vũ Trụ này quá tà môn, hắn công kích bằng tất cả sức mạnh lại chẳng thể làm gì được nó.

Vì thế, hắn phải cẩn thận hơn. Cơ duyên ở trước mặt, làm sao hắn có thể cam lòng bỏ qua đây?

Vật thể hình tròn này là một con mắt, không phân biệt nhãn cầu hay con ngươi, ở trong con mắt này chỉ có một thứ, đó là ánh sáng màu trắng bạc, ánh sáng này không có cảm giác ấm áp, hay lạnh lẽo, chẳng có một chút cảm xúc nào được thể hiện ở trong đó cả, nếu như nói chính xác, đây là một sự hờ hững, xem tất cả đều bình đẳng, lạnh lùng như chưa hề tồn tại một chút cảm xúc nào.

‘’Chỉ là một Vũ Trụ Chi Linh, làm sao có thể ngăn cản bổn tọa.’’ Bóng mờ nói trong khi tấn công Vũ Trụ Chi Linh để thăm dò, ánh sáng sặc sỡ, thần lực cuốn về bốn phương tám hướng, sức mạnh đủ để hủy diệt bất cứ thứ gì chỉ cần nó chạm phải.


Nhưng đòn tấn công này còn chưa chạm đến màng của Vũ Trụ, thì con mắt đó đã bắn ra một vệt ánh sáng, ánh sáng này có màu trắng ngà, được cấu tạo từ những quy tắc huyền diệu đan xen lại với nhau, chúng như một biển cả vô tận được cấu thành từ quy tắc, nếu một người bình thường nhìn thấy thì tinh thần hắn sẽ vỡ vụn vì thử thăm dò huyền ảo của vệt ánh sáng này.

Vệt ánh sáng lướt qua hư không, như một u linh, không để lại một tiếng động nào, khi vệt ánh sáng này va chạm vào sức mạnh của bóng mờ, thì sức mạnh của hắn biến mất, tan rã, sau đó vệt ánh sáng dùng tốc độ cực nhanh bắn trúng vào thân thể của bóng mờ.

Rắc rắc!! Rắc rắc!!

Bóng mờ còn chưa định thần, thì hắn đã nghe được một âm thanh của sự nghiền nát vỡ vụn, âm thanh đó được thân thể của hắn phát ra, cơ thể không lồ, bao trùm ở trên hư vô đang rạn nứt, sau đó nổ tung thành hàng trăm triệu mảnh vụn đang lập lòe thần quang.

‘’Chỉ là một Du Thần cũng dám tấn công nơi này!’’ Mảnh vỡ bắn khắp nơi, chúng mang theo thần lực, thần quang, một tạo hóa dành cho bất cứ sinh vật nào gặp phải, cuối cùng, con mắt khổng lồ tan biến, có một âm thanh nhàn nhạt vang lên, âm thanh ẩn chứa sự khinh thường cùng với nặng nề giống như âm thanh này rất mệt mỏi.

‘’Ở bên ngoài của Vũ Trụ, đây là một vùng không gian không xác định, quy tắc hỗn loạn, không có một thứ gì có thể áp đặc tính chất lên nơi này được, một vùng không gian nguy hiểm, không dành cho một sinh vật yếu ớt nào, nơi đây chỉ có cường giả, là một thánh địa máu, nó chứa sự khủng bố, nó chứa sự nguy hiểm tận cùng, nhưng nó cũng chứa luôn cả tạo hóa.

Trên một hòn đảo được tạo nên từ những vật chất kỳ dị, không bị chi phối bởi các quy tắc vật lý nào cả, chúng cứ tồn tại, chúng chẳng hề bị ảnh hưởng bởi vùng không gian này, đây là một trong các khu vực thường thấy ở nơi đây, vùng đất của sự lãng quên.

‘’Phân thân của ta đã chết?’’

Bất chợt, một âm thanh thương cổ vang lên kèm theo đó là một cỗ khí tức vô hình cực kỳ khổng lồ, tựa hồ đây là một con hung thú vừa tỉnh lại sau giấc ngủ đông dài, hình như người này đã không nói trong một thời gian cực kỳ dài, giọng nói của hắn hơi khô khan, giống như hắn chỉ vừa nhớ lại ngôn ngữ của mình, có người đang ở trên một đỉnh núi cao hàng tỷ mét, hắn là một ông lão, râu tóc bạc trắng, trên người có một cái áo vải cũ nát, ở trên áo vải có nhiều bụi bẩn, cái áo này đã bạc màu, chứng tỏ nó rất cũ kỹ và được giặt đi giặt lại hàng trăm ngàn lần rồi.

‘’Kẻ nào dám tiêu diệt phân thân của ta? Một vạn năm sau, bổn tọa xuất quan tất tiêu diệt ngươi!’’ Ông lão chỉ mở mắt ra, đó là một con mắt thâm thúy, hắn nhìn vào không gian màu đen vô tận, tựa hồ hắn đang nhìn về một nơi khác vậy, cuối cùng, ông lão chỉ nói một câu, sau đó nhắm mắt lại, tất cả khí tức đều biến mất, chỉ để lại một vùng đất hiu quạnh, khô cằn đang trôi dạt ở vùng không gian vô định, không biết một vạn năm sau nó sẽ trôi đến đâu?



‘’Mọi người làm tốt lắm, mùi máu đã bị che bởi loại phấn này, vì vậy cho nên chúng ta sẽ an toàn, các sinh vật hay Venger sẽ không tìm đến đây được.’’ Mặc Hàn đứng trên bức tường và nói trong khi nhiều người đang tập hợp ở bên dưới, qua nhiều giờ làm việc, họ đã thu dọn xong chiến trường, lau đi các vết máu, xử lí các thi thể, tu sửa những nơi bị hư hỏng, ở lúc này, bọn họ đã hoàn thành một ngày dài bằng một sự kết thúc đầy thỏa mãn.

Loại phấn mà Mặc Hàn nói đến là một vật phẩm hắn mua từ Cửa Hàng, nó có công dụng là xóa đi mùi, một vật phẩm được phát hiện bởi Mặc Hàn, ở hoàn cảnh này nó rất có ích. Tất cả mùi đều đã biến mất, việc các sinh vật khác ngửi thấy mùi máu và lần theo đến đây là chuyện không thể xảy ra được, cho dù cho chúng đến đây thì sao? Cuối cùng bọn chúng sẽ biến thành thức ăn cho mọi người mà thôi.

‘’Mọi người hãy nghỉ ngơi đi, trong lúc đó, Giáo Đình cần một số đầu bếp để nấu nướng buổi tiệc vào giữa đêm nay, vì vậy ai có tay nghề hãy đứng ra, Giáo Đình sẽ trả lương xứng đáng cùng với việc hỗ trợ cho họ sự khôi phục nhanh nhất.’’ Mặc Hàn nói tiếp.

Trong đám người, nghe được lời nói của Mặc Hàn, đa số bọn họ tỏ ra không hứng thú và muốn rời khỏi, bọn họ cần đi tắm, tận hưởng phút giây yên bình và vui vẻ này, một số người thì có ánh mắt sáng lên.

Có một người đàn ông, thân thể to lớn và mập mập, hắn có đôi mắt híp, mỗi lần hắn nhìn qua nhìn lại thì trông rất buồn cười, người này nghe được lời của Mặc Hàn, hắn nhìn xung quanh, thấy những người mà hắn quen biết đều đang do dự, thế là hắn đi lên trước, nhìn Mặc Hàn rồi ấp úng nói:

‘’Lương mà ngài nói ở đây là gì? Còn việc hỗ trợ khôi phục nữa?’’’ Trái ngước với cái thân thể béo út ích và một cây dao làm bếp to lớn đang giắt ở hông của hắn, giọng nói của hắn rất nhỏ và rất e dè.

Mặc Hàn cảm thấy buồn cười, nhưng hắn vẫn bình tĩnh trả lời: ‘’Lương ở đây tùy thuộc vào công việc mà một đầu bếp làm, ngươi không cần phải lo lắng, Giáo Đình sẽ trả lương tương xứng cho ngươi, bây giờ ngươi rất mệt mỏi, không thể khôi phục để làm bếp được, Giáo Đình sẽ giúp ngươi hồi phục hoàn toàn để làm bếp.’’

‘’Nếu đã hỏi như vậy, ngươi là một đầu bếp phải không?’’ Mặc Hàn hỏi.

Nghe Mặc Hàn, giải thích, càng ngày, ánh mắt của tên béo này càng sáng lên, hắn trả lời với giọng nói e dè: ‘’Tôi là một đầu bếp, xin hỏi tôi có thể tham gia vào việc chuẩn bị bữa tiệc được hay không?’’

‘’Tất nhiên là được rồi, bất cứ người nào, chỉ cần có khả năng và kỹ năng nấu nướng sẽ được tham gia vào.’’ Mặc Hàn gật đầu cười nói.

‘’Vậy tôi muốn tham gia.’’ Tên béo ấp úng nói.

‘’Ngươi được hoan nghênh.’’ Mặc Hàn trả lời.

‘’Còn các ngươi thì sao?’’ Mặc Hàn nhìn những người đang đứng ở đó, nhiều người khác đã rời khỏi, trở về nhà để nghỉ ngơi, họ ở đây lại tất sẽ có lý do.

‘’Tôi cũng là một đầu bếp, tôi muốn tham gia vào việc nấu nướng.’’ Một cô gái tự tin nói.

‘’Tôi từng là bếp trưởng của một nhà hàng năm sao, ngài dự định sẽ trả công cho tôi như thế nào?’’ Một người thanh niên còn rất trẻ nói với giọng tự hào.

‘’Tôi từng đạt được danh hiệu đầu bếp của năm ở trong chương trình Kỳ Tài Trù, nếu như ngài không phiền thì hãy để tôi tham gia với.’’ Một người phụ nữ ở tuổi khoảng ba mươi nói, thế là người thanh niên này liền ngậm miệng lại, hắn nhìn người phụ nữ này với ánh mắt đề phòng.

‘’Còn nguyên liệu nấu ăn thì sao? Giáo Đình có thể cung cấp được bao nhiêu loại.’’

‘’Chúng tôi không có dụng cụ làm bếp, Giáo Đình sẽ cung cấp tất cả phải không?’’

‘’Tôi là một đầu bếp chuyên biệt, nếu như ngài có thể làm ra một dụng cụ làm bếp như yêu cầu của tôi thì tốt biết mấy, tôi có thể nhận ít tiền lương đi một chút cũng được.’’

‘’Tất cả đều sẽ được tham gia, chúng ta sẽ bàn về tiền lương ở sau buổi tiệc.’’ Mặc Hàn gật đầu liên tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status