Quang minh thánh thổ

Chương 761: Bầy thú đạp Vạn Thú Uyên!


Vạn Thú Uyên nằm ở sâu trong Minh Hàng Sâm Lâm, cần đi xuyên qua lãnh thổ của ba yêu tộc lớn nhất là Mộng Hương Điệp, Thiết Thạch Nghĩ và Đại Lực Xích Hùng, càng đi xa thì càng khó nhìn thấy dấu vết hoạt động của sinh vật có trí khôn, chỉ toàn là hung thú chiếm cứ đầm lầy, đồi núi hay các con suối.

Trên đường đi, Thanh Vũ và nhóm Trần Liễu, Trọng Huy, Dương Bảo cảm ứng được những luồng khí tức mập mờ hung bạo, đó là các Thú Vương đang ẩn mình trong bóng tới, đưa đôi mắt khát máu ra những sinh vật dám cả gan đi qua lãnh thổ của chúng.

Một con rắn lớn đang cuộn mình treo trên gốc cây cổ thụ cao đến ba mươi mét, gốc cây già này có một loại trái đất màu vàng óng ánh đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt mê người, một quả trái cây kia có thể so với đan dược tăng cao tu vi cấp ba, mà trên cây có hơn một trăm quả. Con rắn kia như thể một kẻ không liên quan gì, nó cuộn mình yên lặng, lớp vảy của nó thay đổi theo môi trường, rất khó để nhìn thấy nó từ xa, ánh mắt băng lãnh nhìn xuyên qua tán cây chờ chực con mồi ngu xuẩn tới đây hái quả.

Bên dưới một vùng đầm lầy, từng rết độc màu đỏ sậm bò ngổn ngang, đôi khi có một con chim lớn bay xuống rồi bắt đi một con rết làm bữa ăn, cả bầy rết liền loạn thành một đoàn, há mồm liền phun ra chất độc ăn mòn với ý đồ giết chết con chim đáng chết.

Trên sườn núi cao hơn một trăm mét, vài chục con khỉ màu xám đang vui đùa, bọn chúng hái trái cây rồi hồn nhiên ngồi ăn một chỗ mà không hay biết dưới mặt đất có một con thú săn mồi dữ tợn đang chứng kiến hết thảy.

Bỗng dưng một cánh tay thô to màu đen đâm ra từ trong lớp vỏ cây cổ thụ rồi bắt lấy một con khỉ xám, thân cây vỡ nát, một con gấu đen bước ra từ bên trong đó mở to miệng cắn nuốt con khỉ, nhưng mà nó còn chưa thưởng thức xong bữa ăn, mặt đất bỗng nhiên nổ tung, một cái đuôi bọ cạp đâm tới, nhân lúc con gấu đen không đề phong, một kích trí mạng, đâm thủng đầu gấu, con bò cạp khổng lồ chui lên từ mặt đất, nó dùng đôi càng kéo thi thể con gấu đen xuống bên dưới và biến mất như chưa hề tồn tại.

Bên trong một ao nước lớn giữa rừng, một con ếch xanh to hơn hai mét đang ra sức nhảy như điên để bỏ chạy, phía sau là một bầy ong lớn đang đuổi theo, lâu lâu lại có từng con quái vật bay lên từ dưới mặt nước nuốt chửng từng phần bầy ong, khi đuổi theo khoảng chừng mười phút, bầy ong phẫn nộ quay về tổ ong nhưng tổ ong đã bị một con báo ăn hết, bầy ong lại đuổi theo con báo kia nhưng con báo liền vắt chân lên bỏ chạy, tốc độ cực nhanh.



Đoạn đường đi tới Vạn Thú Uyên không bình tĩnh chút nào, nếu là tu sĩ Tam Dương đỉnh phong cũng không đủ tầm để đặt chân vào đây, tuy hung thú hoang dã rất hung tàn khát máu nhưng bọn chúng cũng cảm thấy e ngại những tồn tại mạnh mẽ hơn chúng, đó chính là đoàn người do Thanh Vũ dẫn đầu, Thanh Vũ không cần chú ý, chẳng hề cảnh giác, hắn cứ bước đi trong khi tìm hiểu các vật phẩm và nói chuyện moi móc thông tin từ Hệ Thống.

Bọn hung thú nhận thấy một khí tràng nguy hiểm phát ra từ Thanh Vũ và những người đi cùng hắn, cho nên bọn chúng không dám cản đường, vừa gặp liền quay đầu bỏ đi. Cũng phải thôi, Thanh Vũ đối với hung thú không khác gì một cây đao dính máu vì Thanh Vũ đánh với rất nhiều hung thú trong Huyễn Linh Chiến Trường, dưỡng ra một khí tức cực kỳ nguy hiểm đối với hung thú cho nên bọn chúng mới cảm nhận được.

Còn dù là tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn muốn đi vào đây thì cũng không thể chấn nhiếp bầy thú, cần bày ra thực lực mạnh mẽ để dọa lui hung thú.

“Thì ra đây là Vạn Thú Uyên!” Thanh Vũ cảm khái một câu.

“Quá rộng lớn, nó là một cái khe nứt à?” Đỗ Kiến Huy ngạc nhiên thốt ra.

“Đúng là lớn thật!” Trần Minh Nguyệt nhẹ giọng nói.

Mọi người thường hay lầm tưởng vì cái tên Vạn Thú Uyên, thực chất Vạn Thú Uyên là một cánh cổng cho phép sinh linh bước vào một thế giới nhỏ mà tu sĩ thường hay gọi là bí cảnh, cánh cửa đi vào của nó không hề nhỏ.

Nhìn từ trên cao xuống, Vạn Thú Uyên là một cái khe nứt kéo dài hàng chục km, từ hướng tây bắc kéo dài thẳng xuống hướng đông nam, hình dạng của nó hỗn loạn, có nơi rộng một trăm mét, có nơi rộng hai trăm mét cho đến ba trăm mét, bên dưới khe nứt là một vùng đất tăm tối, lâu lâu lại có tiếng gió thổi mạnh cùng với tiếng thú rít gào rất đáng sợ.

“Cả một cái khe nứt này là lối vào Vạn Thú Uyên.” Một nhóm người bước tới từ phía sau Thanh Vũ, người đi đầu là Trần Huyền Tôn Giả, Tông Chủ của Yêu Nguyệt Tông.

“Ta nghe nói, khi nó mới xuất hiện thì không có hình dáng lớn như thế.” Thanh Vũ khẽ nói.

“Đúng vậy, khe nứt nó đang mở rộng theo thời gian!” Trần Huyền gật đầu.

“Lần biến động mạnh nhất là khi Vực Sâu Vong Sương vừa hình thành, lối vào Vạn Thú Uyên đột nhiên lớn hơn giống như có một bàn tay vô hình đang mở nó từ phía dưới, áp chế đối với tu sĩ Nguyên Anh không còn nữa nhưng lại cực kỳ bài xích tu sĩ Hóa Thần Đại Tôn.”

“Ông định vào trong Vạn Thú Uyên à?” Thanh Vũ quay đầu lại hỏi.

“Không phải Giáo Hoàng cũng muốn vào tham quan một lần sao?” Trần Huyền cười khẽ.

Thanh Vũ bình tĩnh tiếp lời: “Nói không chừng bên dưới Vạn Thú Uyên có nguy hiểm chết người đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Trần Huyền Tôn Giả, ông cần phải cẩn thận.”

“Người nên lo lắng là Giáo Hoàng mới phải, có rất nhiều người muốn lấy mạng của Giáo Hoàng đấy, nếu như đánh không lại thì cứ đến đây nhờ giúp đỡ, một lần chỉ tính mười triệu Linh Thạch hạ phẩm, đảm bảo còn sống khỏe mạnh.” Trần Huyền mỉm cười nói.

“Ông cũng vậy!” Thanh Vũ nghiêm mặt trả lời.

“Chỉ tính chín triệu chín trăm chín mươi tám ngàn Linh Thạch hạ phẩm, cam đoạn bị đánh gãy tay, vỡ kiếm cũng có thể lành lặn như cũ!”

“Haha, cảm ơn ý tốt của Giáo Hoàng!” Trần Huyền cười to một tiếng trong những ánh mắt kỳ quái của người xung quanh, hai người này đang trù cho đối phương gặp xui xẻo mà có thể vui như thế được sao?

Trần Huyền là một người trầm ổn, ông ta mang theo bốn mười, ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ cùng với Lê Sử Hiền, Vạn Thú Uyên mở rộng đồng nghĩa với việc hung hiểm tăng lên nhiều, Trần Huyền không bao giờ để người trong tông môn đi chịu chết vô ích nên mang rất ít người.

Những lần trước, các thế lực hai sao dẫn đội hơn một trăm người, hùng hổ đi xuyên qua cánh rừng rậm làm hung thú bạo động, đánh nhau ác liệt, còn lần này cánh rừng yên tĩnh hơn nhiều.

“Dường như Vạn Thú Uyên bị ảnh hưởng bởi tia sét khủng bố giáng xuống từ trên trời, nói không chừng một đồ vật dơ bẩn đã chạy ra ngoài định làm loạn, mọi người phải cẩn thận, Trúc Cơ Cốc chính là một ví dụ.” Một nhóm người bước đến, dẫn đầu là Mạc Trung Kiên, Nhị Trưởng Lão của Hoàng Cương Đao Tông.

Tu sĩ tham gia Trúc Cơ Cốc kể lại có một tồn tại khủng bố bỗng nhiên xuất hiện rồi làm loạn, tình cảnh rất hung hiểm nhưng đột nhiên lại biến mất vô căn cứ, không ai biết lý do là gì.

Bọn họ không hay biết tồn tại tà ác kia là một tàn hồn của Tiên Tướng, Tiên Tướng khống chế Sơn Thần là Ngọn Núi Nhỏ tấn công Ngọc Trang và Thiên Hoàng Quy với ý đồ chiếm lấy Thiên Hoàng Quy sau đó tìm đến bổn nguyên, trực tiếp đạt được sức mạnh toàn thịnh của Thiên Hoàng Quy rồi trở về Tiên Giới tiếp tục làm Tiên Tướng, nói không chừng còn thăng quan tiến chức.

Đáng tiếc, lúc đó Priscisin – một trong Thất Thánh Đại Thiên Sứ - hiện thân trong khi dùng Tuyệt Quang Thần Thức mang bản chất 『Kiêu Ngạo』. Vì cảnh vật bên trong bị che dậy bởi lực lượng linh hồn và sức mạnh cường đại của Priscicin nên những người cách xa Trúc Cơ Sơn không thể biết rõ mọi chuyện, trừ các thiên tài đã đặt chân lên Trúc Cơ Sơn rồi bị hất văng khi Sơn Thần sống lại, họ không dám nói nhiều, tin tức liên quan đến Tiên Tướng gì đó giống như một cấm kỵ, khi tung tin đó ra thì chết lúc nào cũng không hay biết.

Việc ngoài tầm hiểu biết ở Trúc Cơ Cốc là một đề tài nóng bỏng đối với các tu sĩ trong vùng đất phía đông Tử Vi Châu, nhất là các thế lực hai sao càng coi trọng, vì vậy, khi Vạn Thú Uyên có dị biến, bọn họ trở nên cẩn thận, không dám lơ là.

Mạc Trung Kiên là tu sĩ Tứ Dương sơ kỳ, tu luyện đao pháp và luyện thể, lực chiến rất mạnh mẽ khi tiếp cận tu sĩ, nhưng bấy nhiêu đó chưa đủ để ông nói chuyện ngang hàng với Trần Huyền và Thanh Vũ.

Thanh Vũ không biết các lễ nghi phức tạp về cảnh giới của tu sĩ, hắn coi Mạc Trung Kiên là một người quen biết cũ mà hắn từng gặp ở bên ngoài Xích Nghĩ Sâm Lâm, khi Trần Huyền chạy thẳng vào tiêu diệt Xích Nghĩ Nữ Hoàng, nó quá xui xẻo khi vừa đột phá Thú Vương sơ kỳ liền chết thảm bởi Trần Huyền Tôn Giả, một Thú Vương xuất thế không phù hợp với lợi ích của Yêu Nguyệt Tông.

Trần Huyền thì là tu sĩ của thế giới này, tiếp xúc nhiều lễ nghi của giới tu sĩ, ông ta truyền âm cho Thanh Vũ để Thanh Vũ biết về Mạc Trung Kiên:

“Mạc Trung Kiên ngoài sáng là Nhị Trưởng Lão, thực chất trong Hoàng Cương Đao Tông có đến chín Mạc Trung Kiên, tu vi từ cảnh giới Kết Đan cho đến Nguyên Anh đỉnh phong, mạnh nhất là Hóa Thần sơ kỳ, ông ta tu luyện một bản pháp thuật kỳ dị tên là Cửu Linh Thể Pháp tạo thành tám phân thân dùng để bồi dưỡng linh hồn và cơ thể, khi tám thân cùng hợp thể thì thực lực của ông ta mạnh nhất Hoàng Cương Đao Tông, điểm yếu là linh hồn yếu ớt của thể tu cũng bị xóa đi.”

Thanh Vũ vừa nghe Trần Huyền nói xong, hắn ngạc nhiên nhìn Mạc Trung Kiên, không ngờ Mạc Trung Kiên lại là một trong những nhân vật đứng đầu Hoàng Cương Đao Tông, chẳng trách lúc trước khi mở màn Trúc Cơ Cốc cũng có một người Mạc Trung Kiến đến từ Hoàng Cương Đao Tông, tu vi chỉ Kết Đan Chân Nhân.

Thể tu chủ yếu luyện thân thể sao cho cứng cỏi, dùng tay không đánh nát vũ khí cứng rắn, thường thường điểm yếu của thể tu ở linh hồn suy yếu, không bằng với cảnh giới khiến cho các tu sĩ tu luyện pháp thuật về linh hồn chiếm ưu thế khi đối đầu với thể tu.

Mạc Ảnh Quân đi cùng Mạc Trung Kiên, cậu ta dáo dác nhìn qua nhìn lại tìm kiếm người quen nhưng không thấy ai cả, cậu ta còn tưởng Lâm Phong sẽ đi cùng với Giáo Hoàng, một lúc sau, Mạc Ảnh Quân nhìn thấy Hắc Tinh đang cười nhe răng, còn giơ lên một nắm đấm với cậu.

“Hắc Tinh.” Mạc Ảnh Quân vui vẻ thốt ra, hai người chạy đến nói chuyện, còn kéo theo nhóm Trần Liễu và tu sĩ Hoàng Cương Đao Tông, Yêu Nguyệt Tông.

“Ngoài việc nguy hiểm đó ra còn có nguy hiểm gì?” Thanh Vũ cười hỏi.

“Người!” Mạc Trung Kiên ngưng trọng nói.

“Thi Ma Tông đang tìm kiếm một bộ thân thể để chế tạo thanh cương thi, ngoài thi thể của hung thú, con người và loài yêu cũng là một phần trong bộ sưu tập của bọn họ.’

“Còn có Luyện Hồn Tông rất thích linh hồn, Âm Cửu Dư không đại diện cho toàn bộ tu sĩ của Luyện Hồn Tông, bọn chúng rất thích hoạt động ở nơi có chiến sự, có người chết, đặc biệt là hồn phách của tu sĩ Nguyên Anh kỳ rất đáng giá thuộc loại hạng nhất, còn tu sĩ như Giáo Hoàng thì là loại đặc biệt!” Mạc Trung Kiên nói tới đây, ông liếc Thanh Vũ một cái như thể đang nhắc nhở.

“Bên cạnh đó còn có tán tu, ma tu, yêu tộc, các thế lực tà ác ẩn mình trong bóng tối như Diệt Linh Tông với Diệt Linh Độc có thể xóa tan hết linh lực của tu sĩ, Ma Kiếm Tông dùng cách hấp thụ máu tươi luyện ma kiếm, nói không chừng còn có tu sĩ đến từ bên ngoài Tử Vi Châu.”

“Cuối cùng là hung thú!” Mạc Trung Kiên nhàn nhạt nói phảng phất như một trí giả có kiến thức rộng rãi, ông ta biết Thanh Vũ phát hiện thân phận của mình cho nên cũng không cần giả dạng thành một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ sợ sệt Trần Huyền Tôn Giả như lần gặp mặt cũ.

Nói tới đây, Mạc Trung Kiên đưa mắt nhìn về phía xa xa, qua khỏi Vạn Thú Uyên, sâu thẳm bên trong khu rừng Minh Hàng, nơi đó là địa bàn của rất nhiều Thú Vương, Đại Thú Vương, dù là thế lực hai sao cũng là kẻ yếu chẳng chịu nổi một đòn trước bọn chúng.

Ba yêu tộc là Mộng Hương Điệp, Thiết Thạch Nghĩ, Đại Lực Xích Hùng cùng hơn một trăm yêu tộc khác tập trung lại với nhau miễn cưỡng có thể chiếm được một khu đất trong Minh Hàng Sâm Lâm, khoảng chừng ba phần mười khu rừng mà thôi, còn lại bảy phần mười thuộc về hung thú.

“Hung thú cũng đi vào Vạn Thú Uyên?” Thanh Vũ nhíu mày hỏi.

Trần Huyền Tôn Giả liền gật đầu, bỗng nhiên ông ngẩng đầu lên giống như nhận ra được chuyện gì, ông đưa mắt nhìn Thanh Vũ rồi nói:

“Bọn chúng đến rồi!”

“Hãy bay lên bầu trời, cố gắng không tỏa linh áp để hung thú đi qua!”

Trần Huyền đề cao giọng nói trong lúc bay lên phía trên bầu trời, đứng cách xa mặt đất hai trăm mét, còn dùng pháp thuật tạo ra một đám mây trắng để ẩn nấp như thể đang tránh né nguy hiểm cùng cực gì đó.

Thanh Vũ cảm thấy khó hiểu vì hành động của Trần Huyền, cả Mạc Trung Kiên cũng bay lên không trung, thế là Thanh Vũ ra lệnh cho nhóm Trần Liễu:

“Mọi người cùng nhau bay lên trời!”

Mấy chục người đứng giữa trời cao nhìn xuống, Thanh Vũ còn nhận ra có nhiều tu sĩ đến từ thế lực khác cũng bay lên trời, dùng đủ loại pháp thuật để ẩn nấp, không tiết lộ linh áp.

Vù! Vù!

Ngay lúc khoảng không gian đang yên tĩnh, gió và tiếng rít vào bên dưới Vạn Thú Uyên bỗng dưng im bặt như thể đang tích tụ năng lượng, và rồi một cơn gió mạnh mẽ phun trào ra từ bên dưới Vạn Thú Uyên như một tín hiệu báo cho toàn bộ Minh Hàng Sâm Lâm biết Vạn Thú Uyên mở ra!

Cơn gió này rất đặc biệt, nó mang theo một sức hấp dẫn khó từ chối đối với hung thú giống như có một đống thức ăn mê người đang ở trong Vạn Thú Uyên đang chờ đợi hung thú tới thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn.

“Gào!

“Gào!

Chưa đầy mười giây, hàng loạt tiếng rít gào, rống giận phát ra từ bốn phương tám hướng, vùng đất bên dưới tựa như một con hung thú vừa tỉnh giấc, âm thanh bước chân vang lên trầm giọng, rất nhiều hung thú mạnh mẽ cảnh giới Tam Dương kỳ, Tứ Dương kỳ rời khỏi hang ổ, bọn chúng đưa mắt nhìn về hướng Vạn Thú Uyên rồi mở rộng chân bước đi, kẻ nào dám cản đường đều bị chúng đạp thành một đống thịt vụn.

Mấy trăm hung thú cùng nhau di chuyển về một chỗ tạo ra tiếng động kinh người! Bọn chúng khiến cho các tu sĩ cảm thấy áp lực nặng nề, toàn thân căng cứng, nhịp tim tăng mạnh, dù đang ở trời cao cũng không dám thả lỏng, đôi khi có vài con chim lớn dữ tợn lao vùn vụt xuống khe nứt rồi biến mất.

Bọn hung thú nhảy thẳng vào khe nứt, cơn gió thổi lên từ Vạn Thú Uyên đã biến mất, hình bóng của bọn chúng dần dần biến mất trong bóng tối, chúng đã đi vào Vạn Thú Uyên.

“Gào!!”

Các tu sĩ vừa thở dài thả lỏng thì một âm thanh khác nữa vang lên, đi cùng với âm thanh kinh thiên động địa này là một cỗ hung uy ngập trời.

“Hống!!”

Không ngừng lại ở đó, hai tiếng rít gào to lớn phát ra lần lượt từ rừng sâu, tính luôn con đầu tiên, ba con hung thú to hơn hai mươi mét dang rộng bước chân sắt thép đạp thủng mặt đất, biến mất dưới khe nứt.

“Đại Thú Vương cũng tới!” Các tu sĩ biến sắc, vẻ mặt kinh hoàng, tuy nhìn thấy Đại Thú Vương đã đi xa, cơ thể của họ vẫn cẳng thẳng, tay chân lạnh cóng, may là Đại Thú Vương chẳng để ý tới họ, nếu không thì có rất nhiều tu sĩ sẽ bị chúng ăn sống.

“Đại Thú Vương thường thường rất mẫn cảm với nguy hiểm, đồ vật có thể hấp dẫn chúng liều mạng chắc chắn là một món bảo vật vô giá!” Trần Huyền Tôn Giả trầm giọng nói.

“Thiết Giác Hổ, Long Lân Ma Viên, Địa Hành Thú, ba Đại Thú Vương của Minh Hàng Sâm Lâm.” Mạc Trung Kiên nghiêm mặt nói.

“Bọn chúng đều là Đại Thú Vương sống lâu năm, rất giảo hoạt, sức chiến đấu đứng đầu cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ, dù bị áp chế bởi Vạn Thú Uyên xuống còn Nguyên Anh đỉnh phong thì chúng vẫn rất khó đối phó.”

“Coi bộ chuyến đi lần này rất nguy hiểm.” Thanh Vũ cười nói, hắn không ngờ mấy trăm hung thú từ Tam Dương, Tứ Dương, Ngũ Dương cũng tham gia sự kiện Vạn Thú Uyên, có lẽ những lần trước đó cũng giống vậy nhưng lại chẳng có sự tham gia của Đại Thú Vương mà thôi.

Xẹt! Xẹt!!

Một tiếng sét vang lên mãnh liệt rồi đi xa, Hắc Lôi Dạ Xoa, Dư Phược La là kẻ đầu tiên bay vào Vạn Thú Uyên, tu vi của hắn là Đại Yêu Vương sơ kỳ, không sợ nguy hiểm của Vạn Thú Uyên.

Hừng hực!

Hỏa Diệm Sơn Điêu, Hỏa Phùng mang theo mấy Yêu Vương nhanh chóng theo sau, quanh người bọn họ là một ngọn lửa đang cháy, nhiệt độ tăng cao, không có yêu tộc nào dám lại quá gần bên người họ.

Vù! Vù!

Mấy trăm tia sáng bay tới khe nứt, các tu sĩ đạp lên phi kiếm, đạp lên các loại pháp bảo, có người còn cưỡi hung thú để đi vào bên trong, trong đó không thiếu tu sĩ Tứ Dương kỳ. Đại Thú Vương hay Đại Yêu Vương gì đó, sau khi đặt chân tới Vạn Thú Uyên thì cảnh giới bị áp chế thành Nguyên Anh đỉnh phong, bọn họ không còn sợ nữa, đánh không lại thì bỏ chạy là xong.

Sau một hồi lâu, không còn ai ở bên ngoài, Trần Huyền đưa mắt quét tới một nơi nào đó cách xa Vạn Thú Uyên rồi nói: “Tới lượt chúng ta rồi.”

“Mời Trần Huyền Tôn Giả dẫn đường.” Mạc Trung Kiên thản nhiên đưa tay ra làm động tác mời.

“Không không, ở đây Giáo Hoàng là tu sĩ Đại Tôn, nên để Giáo Hoàng đi trước!” Trần Huyền vội vàng lắc đầu nói trong khi nhìn tới Thanh Vũ.

“Thôi được rồi, ta mạnh dạn làm người đi trước!” Thanh Vũ thản nhiên nói.

Thanh Vũ dẫn theo đám người hạ xuống khe nứt, đi xuyên qua những cơn gió nhẹ, bước vào vùng tăm tối bên dưới Vạn Thú Uyên.

Ngay lập tức, một vài bóng người hiện thân ở nơi mà Trần Huyền Tôn Giả vừa liếc tới, bọn họ ẩn mình trong bộ đồ màu đen, để lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo:

“Xác nhận Giáo Hoàng đã vào trong Vạn Thú Uyên, yêu cầu các sát thủ tiếp viện!”

“Chúng ta phải bắt lấy Đỗ Kiến Huy, Giáo Hoàng sẽ bị áp chế tu vi trong Vạn Thú Uyên, không đáng lo ngại.”

Đột nhiên, mấy bóng người đó ngoảnh đầu nhìn sang hướng khác, bọn họ dùng vẻ mặt nghi ngờ trong khi theo dõi một đám người tỏa ra tà khí.

“Tà Đồ!”

Đám Tà Đồ không kiêng nể gì, tụ tập thành một đoàn toàn là cảnh giới Nguyên Anh trở lên cùng nhau bước xuống Vạn Thú Uyên, vẻ mặt tham lam, khát máu và tàn nhẫn.

“Chúng ta hãy tiễn Giáo Hoàng lên đường!”

“Còn có một đống đồ hiến tế cho Tà Thần vĩ đại, chúng ta giàu to rồi!”

“Hiến tế Giáo Hoàng, hiến tế Đại Thú Vương, hiến tế Đại Yêu Vương, cơ hội trở thành Tà Linh ở ngày trước mắt!”

“Hahaha!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status