Quang minh thánh thổ

Chương 770: Lam Hải Quỳnh!


Ầm! Ầm!!

Từng luồng sóng linh lực dũng động đánh ra tám phương bốn hướng như bão táp mưa sa, sức mạnh cuồng bạo này đủ để thổi bay luôn cả tu sĩ Ngũ Dương kỳ, đây chính là trung tâm trận chiến giữa ba người Trần Thanh Vũ, La Tiêu Tiên Tướng và Nhân Ngư.

Thanh Vũ đạp lên không khí đứng giữa bầu trời, quần áo không gió mà bay, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào La Tiêu Tiên Tướng, một tay cầm thanh kiếm ánh sáng, không thể thấy rõ thanh kiếm vì ánh sáng quá mạnh, ngăn cản mọi tầm nhìn.

Hàng tá điểm sáng lấm tấm tạo thành bởi năng lượng cứ chảy ngược vào thân thể Thanh Vũ, cùng với quyền năng vô thượng của danh hiệu Giáo Hoàng Cao Cấp, ở thời khắc này, khí thế của Thanh Vũ không thua kém bất kỳ người nào.

Nhân Ngư đứng đó không xa, Phong Hỏa Linh Tủy cứ sôi trào chuyển động mãnh liệt, phảng phất như cô đã biến thành người trị vì biển cả vĩ đại, một thanh tam xoa kích trấn áp biển sâu, chấp chưởng một hoàng triều cường thịnh, thống trị hải vực hàng triệu dặm, đôi mắt màu lam hờ hững nhìn vào La Tiêu.

La Tiêu chỉ còn lại một quả trái tim lớn đang đập từng nhịp một, âm thanh mạnh mẽ có lực, khí huyết phồn thịnh, sau khi áp chế của thế giới Vạn Thú Uyên bị yếu đi, cảnh giới của La Tiêu tăng đến Pháp Tướng đỉnh phong, giờ đây hắn có thể sử dụng ra rất nhiều tiên thuật, tiên pháp cường đại, hắn đã không đặt hai kẻ địch vào trong mắt.

“Không ngờ một tên Giáo Hoàng nhỏ nhoi cũng ẩn dấu thực lực đến mức độ này!” La TIêu bình tĩnh nói trong khi nhìn vào Thanh Vũ. Thực lực của Thanh Vũ tăng lên một cách rõ rệt làm hắn cảm thấy ngạc nhiên, theo như tin tức mà hắn thu thập được từ người bên ngoài thì tổ chức gọi là Quang Minh Giáo Đình này rất yếu kém, chỉ có tu sĩ Hóa Thần kỳ mà thôi.

Thanh Vũ thản nhiên trả lời: “Ngươi cũng không kém!”

“Hừ!” La Tiêu cười khinh thường.

“Vọng tưởng muốn trảm ta? Sâu kiến mà thôi!”

“Ngươi là hậu nhân của hoàng triều kia?” Bỗng nhiên, La Tiêu trầm giọng hỏi trong khi đưa mắt nhìn vào Nhân Ngư, hắn cảm thấy pháp tướng đang hiển hóa đằng sau Nhân Ngư rất quen mắt, đó là một khung cảnh mà hắn từng nhìn thấy ở hơn năm mươi ngàn năm trước.

“Đế Hoàng đời thứ một ngàn ba trăm mười một, Lam Hải Quỳnh!” Nhân Ngư chậm rãi cất tiếng nói.

“Thì ra là thế, chẳng trách ngươi cứ đăm đăm nhắm vào ta!” La Tiêu cười gằn một tiếng, vào khoảnh khắc nghe thấy lời giới thiệu, hắn liền hiểu rõ mọi chuyện, vì sao Lam Hải Quỳnh luôn luôn đối địch với hắn, bất chấp mạng sống, bất chấp mọi thủ đoạn cũng phải muốn hắn chết.

Lam Hải Quỳnh điềm tĩnh nói ra: “Ngươi không phải là kẻ thứ nhất!”

“Cái gì?” La Tiêu kinh nghi nhìn Lam Hải Quỳnh.

“Ngươi là tiên thứ bốn ngàn hai trăm sáu mươi bị Lam Hải Hoàng Triều tiêu diệt.” Lam Hải Quỳnh nhàn nhạt nói ra.

“Haha, tất cả mọi chuyện là do các ngươi làm ra!” La Tiêu cười lớn nhưng ẩn sâu trong đáy mắt là một cảm xúc phẫn nộ, bi thương ngập trời.

Năm mươi ngàn năm trước, Tiên Triều vây quét Thiên Hoàng Quy, đánh xuyên qua nhiều thế giới, dẫn họa đến hàng ngàn tỷ sinh linh, cuối cùng trận chiến kết thúc ở thế giới này, trên hải vực Loạn Giới Thâm Hải.

Lúc đó, hai bên giết đến đỏ mắt, Thiên Hoàng Quỷ bị đánh tới không thể không rơi xuống từ bầu trời, máu tươi vẩy trăm triệu dặm, vô số sinh linh chết đi nhưng cũng có vô số kẻ hấp thụ được tiên huyết, thoáng chốc trở nên mạnh mẽ gấp hàng chục lần.

La Tiêu còn nhớ rõ ràng, vào thời điểm Thiên Hoàng Quy rơi xuống, tiên thuật bao trùm vùng biển, bên dưới chính là Lam Hải Hoàng Triều, nơi sinh sống của rất nhiều hải yêu gọi là Nhân Ngư.

Tình cảnh khi đó, Lam Hải Hoàng Triều bị đánh thành tro bụi, mấy tỷ Nhân Ngư chết thảm, vô số cường giả Nhân Ngư quên mình lao thẳng lên đối kháng, thi triển yêu lực nâng lên trời đất, phản kích tiên tướng, muốn đánh bể thi thể khổng lồ của Thiên Hoàng Quy.

Nhưng tất cả chỉ là vô ích, dù cho Đế Hoàng lúc đó sở hữu sức mạnh Đại Thừa kỳ, ngang bằng với Cửu Dương kỳ cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

Sau cùng vị Đế Hoàng kia bị vô số tiên thuật đánh thành bụi phấn, cả một Lam Hải Hoàng Triều phồn hoa cường thịnh cứ thế bị chôn vùi vào biển sâu, hải vực mấy triệu dặm không còn một sinh linh sống sót, họa may còn lại một ít Nhân Ngư hay sinh linh mạnh mẽ có thể chạy ra khỏi vùng chiến, sống sót qua tai kiếp.

“Ta là Lam Hải Đế Hoàng nhưng lại không thể bảo vệ con dân, thẹn với tổ tông, thẹn với Nhân Ngư, nay dùng thân xác làm vật tế, dùng hồn làm vật dẫn, cam nguyện khắc ghi huyết mạch nguyền rủa, chịu đựng nguyền rủa của mười tỷ Nhân Ngư chỉ vì báo thù, đời đời tương truyền, nếu như không giết sạch kẻ thù, nguyện vĩnh viễn không siêu sinh, hồn phi phách tán!”

Đó là tiếng rít gào phẫn nộ sau cùng của vị Đế Hoàng Nhân Ngư, sau đó, Đế Hoàng kia phát động chú nguyền rủa khắc vào dòng máu của Lam Hải Hoàng Tộc, chấp nhận gánh vác trên vai trọng trách báo thù của mười tỷ Nhân Ngư.

Vốn dĩ, La Tiêu cho rằng lời thề báo thù kia không ảnh hưởng gì đến bọn hắn vì bọn hắn là Tiên Binh, Tiên Tướng của Tiên Triều, phất tay là có thể diệt một cái Hoàng Triều nhỏ nhoi ở phàm giới, nhưng không ngờ, chính lời thề đó lại ngăn cản bọn hắn thoát khỏi thể xác của Thiên Hoàng Quy.

Bốn ngàn hai trăm năm mươi chín là con số Tiên Binh, Tiên Tướng đã chạy thoát ra khỏi Thiên Hoàng Quy trong năm mươi ngàn năm dài đằng đẵng, đáng tiếc, kết cục của bọn họ không phải là khoảng trời tự do, mà là một cái chết thảm dưới tay hậu nhân của Lam Hải Đế Hoàng!

Lam Hải Đế Hoàng dù chết nhưng hậu nhân của hắn vẫn sống với lời nguyền của mười tỷ Nhân Ngư, giết sạch những kẻ gây ra thảm kịch của Lam Hải Hoàng Triều, trả cho những Nhân Ngư đã chết một cái công đạo!

La Tiêu Tiên Tướng ngang dọc Tiên Giới, một đường giết sạch vô số kẻ địch, dẫn theo Tiên Binh đánh xuống vô số địa vực, lập ra vô số công lao hiển hách, ấy thế mà, toàn bộ bọn họ đều chết trong tay một đám Nhân Ngư ở phàm giới, đó là bi ai, đó là sự nhục nhã không gì có thể so bì!

“Hôm nay, ta sẽ trả thù cho bọn họ!” La Tiêu nói với âm thanh lạnh băng, bầu không khí trở nên ngưng trọng hơn gấp trăm lần, sát khí tỏa ra từ La Tiêu làm cho nhiệt độ giảm mạnh.

“Yên tâm, ta sẽ tiễn đồng bọn của ngươi đi theo ngươi sớm thôi.” Lam Hải Quỳnh nhàn nhạt cất tiếng nói, dù thân thể tỏa ra mùi vị mục nát của năm tháng nhưng vẫn không hề mất đi vẻ hào hùng, một đôi mắt nhìn thẳng vào La Tiêu, không hề tránh né.

Không người nào có thể biết được Lam Hải Quỳnh gánh chịu nguyền rủa đến từ dòng máu làm cho cô đau khổ đến nhường nào!

Mười tỷ Nhân Ngư, mười tỷ oán niệm, mười tỷ cái chết cùng với trọng trách truyền từ đời này sang đời khác cho đến đời của Lam Hải Quỳnh, đó là một gánh nặng quá lớn, còn nặng hơn cả Loạn Giới Thâm Hải!

“Nơi này không có việc của ngươi, hàng rào không gian đã yếu đi nhiều, ngươi có thể rời đi cùng với những người khác!” Lam Hải Quỳnh đưa mắt nhìn Thanh Vũ rồi nói.

Thanh Vũ ngạc nhiên trong giây lát, hắn không hiểu tại sao Lam Hải Quỳnh lại bảo hắn rời khỏi đây, nhưng hắn cũng đoán ra một chút tình huống, Lam Hải Quỳnh và La Tiêu Tiên Tướng có một mối thù sinh tử, không có liên quan đến hắn.

Rất nhanh, Thanh Vũ cười lắc đầu nói: “La Tiêu quá nguy hiểm, hắn không được phép rời khỏi đây!”

“Tùy ngươi lựa chọn!” Lam Hải Quỳnh bình tĩnh nói một câu rồi không để ý tới Thanh Vũ nữa, tên nhân loại này chỉ là một người không quan trọng, không ảnh hưởng gì đến công cuộc báo thù rửa hận, hóa giải nguyền rủa trong dòng máu Lam Hải Hoàng Tộc của cô.

Từ khi sinh ra, cô đã mang theo một vận mệnh không thể chối bỏ!

Nếu như Lam Hải Quỳnh không đứng ra nhận trọng trách này chỉ cô sẽ bị oán niệm của mười tỷ Nhân Ngư tấn công, hồn phách vỡ nát, không được đi Âm Giới vào luân hồi.

“Có thêm một trợ thủ cũng vô ích!” La Tiêu khinh thường nói ra.

“Phá Tâm Trảm!” Hình bóng chiến tướng mà La Tiêu biến ra lập tức quát to một tiếng, một kiếm rơi xuống như thể cắt cả thế giới này thành hai nửa, một vệt kiếm khí dài trăm mét xuất hiện, nhắm thẳng vào Thanh Vũ, rất quỷ dị đó là vệt kiếm khí này như thể đang chém vào tâm linh của Lam Hải Quỳnh và Thanh Vũ, không thể tránh né.

“Tâm linh như một tờ giấy, một kiếm phá chi!”

Đôi mắt với kiếm tiên thuật trực thẳng tâm linh, Lam Hải Quỳnh không tỏ ra rối loạn, cô khẽ nói một tiếng rồi vung vẩy cây tam xoa kích, vũ khí trấn tộc của Lam Hải Hoàng Tộc, một kích đâm ra ngoài liền bộc phát sức mạnh trầm trọng, không khí ngưng trệ, gió lớn bị đứng hình giữa không gian.

“Đế Hoàng Trấn Hải!”

Vào thời đỉnh cao, một kích Đế Hoàng Trấn Hải này đủ làm cho hải vực mấy trăm ngàn dặm ngưng đọng, vô số sinh linh bị áp chế tới đứng yên một chỗ, không thể động đậy!

“Thần Quang, Hư Vô Trảm!” Thanh Vũ cầm lấy Thần Quang đang ở hình thái kiếm ánh sáng, một kiếm chém xuống, không tạo ra dị tượng kinh thiên hay đẹp đẽ gì, chỉ là một nhát chém bình thường, vết kiếm màu đen đậm như thể một hố đen hấp thụ vạn vật.

Bành! Bành!

Một tiếng nổ lớn phát ra ở trước mặt Lam Hải Quỳnh, Đế Hoàng Định Hải va chạm trực diện với Phá Tâm Trảm, không gian trước mặt họ vỡ nát, từng luồng sóng khí mạnh mẽ vô biên thổi ra, bức tường cao lớn chấn động mạnh, toàn bộ Vạn Thú Uyên rung chuyển, vố số sinh linh nơm nớp lo sợ nhìn vào một hướng, không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng họ đang cầu mong tai qua nạn khỏi, có thể sống sót qua khỏi đây.

Hư Vô Trảm là nhát chém bình thường nhưng lại là thần kỹ của Thần Quang, một kiếm vung xuống, hết thảy biến thành hư vô, không còn tồn tại!

Phá Tâm Trảm dù quỷ dị tới đâu, dù là tiên thuật ghê gớm nhưng cũng chẳng thế làm gì được Thần Quang, bị chém thành hai khúc, toàn bộ năng lượng sắc bén của Phá Tâm Trảm biến mất, bị hút hết vào vết nứt không gian.

“Có một chút bản lĩnh!” La Tiêu thản nhiên nói, hắn ta liền kết ấn, từng ấn pháp lóe lên hào quang sặc sỡ, ngay sau đó, hắn ta liền quát to một tiếng.

“Tâm Huyết Sôi Trào!”

Lam Hải Quỳnh và Thanh Vũ liền cảm nhận được một sức mạnh kỳ dị toát ra bên trong cơ thể, toàn bộ máu huyết trở nên nóng bỏng hơn, linh lực trong cơ thể không thể vận chuyển như thường, cực kỳ khó chịu, rất khó tập trung.

Chưa ngừng lại ở đó, La Tiêu cười lạnh một tiếng:

“Máu là nhiên liệu, Hỏa Thiêu Tâm Huyết!”

Hừng hực!

Một ngọn lửa bỗng dưng cháy rực trên người Lam Hải Quỳnh và Thanh Vũ, sóng nhiệt cao tỏa từ hai người họ có thể đốt chết luôn cả tu sĩ Ngũ Dương kỳ trong nháy mắt, một cảm giác đau nhức dữ dội trùng kích vào linh hồn hai người.

Lam Hải Quỳnh không tỏ ra đau đớn hay gì, cô bình tĩnh đưa tam xoa kích chỉ thằng vào La Tiêu, giọng nói bình đạm:

“Đế Hoàng Đoạn Hải!”

Một kích vừa ra, ngay cả ngọn lửa lấy máu làm nhiên liệu cũng yếu hơn mấy phần, một luồng sức mạnh bổ xuống từ trên cao muốn cắt La Tiêu Tiên Tướng thành hai nửa.

Thanh Vũ dùng linh lực trong người áp chế ngọn lửa trong cơ thể, dù cho đau đớn đến cực độ nhưng Thanh Vũ vẫn giữ được một lý trí tỉnh táo tuyệt đối, hắn tập trung vào La Tiêu, một cái nháy mắt sau, hắn xuất hiện ở gần La Tiêu, dồn sức mạnh vào tay, Thần Quang chém xuống.

“Hóa huyết vi tước, Chu Tước Hộ Tiên!”

La Tiêu mặt không biểu tình, bóng người chiến tướng cao lớn quát to một tiếng, vài giọt máu tươi chảy ra từ trái tim lớn rồi hóa tan vào bóng người hư ảo, ngay tức khắc, một con Chu Tước xuất hiện bao phủ bóng người, tạo thành một lớp chắn bảo vệ La Tiêu.

Ầm!

Chu Tước khép đôi cánh lại ngăn cản Đế Hoàng Đoạn Hải, chắn toàn bộ sức mạnh của Lam Hải Quỳnh, không những vậy, đôi cánh Chu Tước mở rộng liền đánh bay tam xoa kích, đẩy lùi Lam Hải Quỳnh.

Ngay khi đó, Thần Quang chém tới, Chu Tước đập cánh bay lên, một móng vuốt chộp tới, nó muốn xé nát Thanh Vũ lẫn Thần Quang, thể hiện ra uy nghiệp tối cường của tiên thuật, biến hóa khôn lường.

Nào ngờ, móng vuốt Chu Tước vừa bị Thần Quang chém trúng liền đứt thành hai khúc, La Tiêu giật mình, vội vàng lùi lại, trái tim bắn lên trời cao tránh né được một nhát chém của Thanh Vũ.

“Đó là tiên khí?” La Tiêu kinh ngạc trong lòng, chỉ có tiên khí mới dễ dàng xé nát tiên thuật, gần như có thể uy hiếp được mạng sống của hắn.

Lam Hải Quỳnh và Thanh Vũ tấn công liên tục, từng luồng sức mạnh cường đại ập tới, trực thẳng vào La Tiêu.

Lam Hải Quỳnh dùng pháp thuật truyền thừa từ Lam Hải Hoàng Tộc, một thân chiến lực kinh thiên, một kích đâm ra liên phá nát hàng rào không gian khiến cho toàn bộ Vạn Thú Uyên chấn động không ngừng nghỉ.

Nhất là pháp tướng Nhân Ngư Hoàng Triều sừng sững giữa trời đất, liên tục hấp thu linh lực trong không khí và của Phong Hỏa Linh Tủy, bổ sung năng lượng tiêu hao của Hải Quỳnh.

Thanh Vũ thì có lực sát thương đáng sợ khiến La Tiêu không dám chống lại một cách trực tiếp, làm La Tiêu khổ không thể tả, bất kỳ tiên pháp nào đều không thể đỡ được Thần Quang.

“Bọn chúng đúng là khó chơi!” La Tiêu cau mày, hắn suy nghĩ rất nhanh rồi quyết định.

“Phá Tâm Tiên Âm!”

Trái tim bất chợt nhảy lên một cách kịch liệt, tiếng tim đập lớn đến không cách nào hình dung, trong một nháy mắt liền truyền ra ngàn dặm, âm thanh này mang theo một cỗ sức mạnh quỷ dị đánh thẳng vào trái tim của Thanh Vũ làm hắn phun ra một ngụm máu tươi, nếu nhìn xuyên qua lồng ngực thì có thể thấy trái tim hắn đã bị đánh nát!

Một cảm giác đau đớn khủng khiếp bao phủ toàn thân, dòng máu trong cơ thể ngừng vận chuyển, linh lực đình trệ, hai mắt Thanh Vũ biến thành màu đỏ hồng, tuổi thọ nhanh chóng trôi qua, hắn cầm lấy Thần Quang, dùng tuổi thọ đổi lấy sức mạnh, một kiếm vung xuống, ánh sáng màu trắng vàng chói lóa, một vệt kiếm khí chia cắt đất trời xuất hiện chém tới La Tiêu.

“Thần Quang, Diệt Thần!”

“Long Kích Đảo Hải!!”

Lam Hải Quỳnh vẫn ung dung như cũ, dù bị trúng phải Phá Tâm Tiên Thuật đánh vỡ trái tim nhưng cô vẫn không thể hiện ra một chút cảm xúc trên gương mặt, tam xoa kích trong tay biến thành một vệt sáng, hiển hóa ra một con Rồng phương đông khổng lồ, một trảo chộp tới giống như bắt lấy toàn bộ thâm hải, một trảo điên đảo biển sâu!

“Phá Tâm Tiên Kiếm, giết sạch cho ta!”

La Tiêu đối diện với hai đòn tấn công, bỗng dưng, hắn nhìn thằng vào Thanh Vũ với một nụ cười khinh bỉ, một cái chớp mắt sau, hắn bị đánh bay ra mấy trăm mét, trái tim lớn đâm thẳng vào bức tường khổng lồ, trái tim rỉ máu, từng giọt máu ẩn chứa năng lượng to lớn rơi xuống tựa như những quả bom đang bạo tạc.

“Tại sao?” Thanh Vũ ngơ ngẩn quay đầu, hắn nhìn thấy Lam Hải Quỳnh đang dùng thân thể ngăn cản một mũi kiếm gãy, đó là Phá Tâm Tiên Kiếm, tiên khí của La Tiêu!

Trong lúc tấn công, La Tiêu chấp nhận bị thương chỉ vì muốn thôi động tiên khí đột kích Thanh Vũ từ phía sau, nhưng không ngờ Lam Hải Quỳnh lại ngăn cản đòn chí mạng đó giúp Thanh Vũ.

“Hahaha!” La Tiêu cười to một cách sảng khoái, dù hắn bị thương khá nặng nhưng cũng loại trừ được một kẻ địch, một mình Thanh Vũ không thể nào chống lại hắn.

Hắn đã chiến thắng!

“Ta chỉ là một công cụ!”

Lam Hải Quỳnh mỉm cười trong khi nhìn Thanh Vũ, một nụ cười đắng chát trên gương mặt tuyệt mỹ, thân thể cô đang rạn nứt như một bình gốm sứ, sau vài giây, cả người ầm ầm tan vỡ, từng mảnh đá màu xám rơi xuống mặt đất.

Phá Tâm Tiên Kiếm đã hút sạch năng lượng của Lam Hải Quỳnh, biến cô thành một tượng đá!

“Haha!” Tiếng cưới to của La Tiêu vẫn chưa dứt, nó quanh quẩn trong tai của Thanh Vũ trong khi Thanh Vũ đang ngơ ngác nhìn thi thể của Lam Hải Quỳnh.

Bỗng dưng lại được cứu một mạng bởi một người xa lạ, ai mà không cảm thấy hoảng hốt, một cảm giác đau đớn khó hiểu tràn lan trong lòng Thanh Vũ.

Đột nhiên, tiếng cưới của La Tiêu im bặt, bóng hình chiến tướng quay đầu nhìn vào Linh Hồn Tự Nhiên, vẻ mặt thay đổi nhanh chóng thành biểu tình hoảng sợ.

“Ngươi là ai?”

Thanh Vũ nghe thấy tiếng hét của La Tiêu, hắn đè nén cảm xúc ngổn ngang, hắn liền quay người nhìn vào hướng đó, hắn nhìn thấy một cô gái trong dạng linh hồn đang trôi nổi trên lưng của con rùa ngọc.

“Lam Hải Quỳnh?” Thanh Vũ giật mình thốt lên.

“Không phải!” La Tiêu trầm giọng nói.

“Ngươi là Lam Hải Quỳnh thật!”

“Còn Lam Hải Quỳnh kia chỉ là một ý thức sinh ra từ thân thể bị ngươi vứt bỏ!”

Cô gái ở trạng thái linh hồn đưa mắt nhìn vào La Tiêu, trong mắt của cô không hề có Lam Hải Quỳnh đã chết kia, cô lạnh nhạt cất tiếng nói:

“La Tiêu, ta chưa bao xem ngươi là một đối thủ!”

Vừa nói xong, Lam Hải Quỳnh liền chìm sâu vào trong Linh Hồn Tự Nhiên, hòa lẫn vào con rùa ngọc, một luồng sáng chói lóa phát ra từ con rùa khiến Thanh Vũ nheo mắt lại một cách khó chịu.

“Ngươi muốn dung hợp với Linh Hồn Tự Nhiên?” La Hiểu kinh hãi hét lên, hắn lập tức vung kiếm, kiếm khí dài mấy trăm mét chém tới con rùa hư ảo nhưng bị một con quái vật không có hình dạng cụ thể ngăn cản, không tạo ra được một chút tác dụng nào.

Con quái vậy này mạnh hơn cả thú hồn điều khiển Vạn Thú Phong hay Vạn Thú Hỏa, nó nắm giữ hai loại sức mạnh cùng lúc, có thể gọi nó là Phong Hỏa Linh Thú!

Không những vậy, có đến chín Phong Hỏa Linh Thú cùng nhau phóng ra khỏi mặt nước Phong Hỏa Linh Tủy, chúng quay quanh con rùa hư ảo như thể một đám hộ vệ trung thành, liều chết bảo vệ chủ nhân.

Còn trong mắt của Thanh Vũ, con rùa hư ảo kia đang bay lên giữa không trung, hình dạng nó bắt đầu chuyển biến thành hình người, thân người đuôi cá, gương mặt là một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như thể một viên ngọc giữa biển sâu, mê hoặc cuốn hút, băng lãnh thần bí như lam hải.

Chẳng trách Lam Hải Quỳnh đã chết kia dù bị tấn công như thế nào thì sắc mặt cũng không thay đổi, cô ấy chỉ là một ý thức, không cảm nhận được đau đớn, làm việc theo mệnh lệnh của Lam Hải Quỳnh thật.

“Dùng trận pháp thành lập liên hệ với Linh Hồn Tự Nhiên trong năm trăm năm, quyết đoán bỏ lại thân thể, để ý thức mới ra đời vì đánh lạc hướng ta, còn bồi dưỡng ra chín thú hồn mạnh mẽ để bảo vệ ngươi trong lúc dung hợp và cải tạo thân thể mới.”

“Ngươi muốn phục sinh ở một trạng thái mạnh mẽ hơn trước!” La Tiêu khiếp sợ nói, hắn không nghĩ tới một sinh linh ở phàm giới lại bày ra hàng loạt kế hoạch để chiếm giữ Linh Hồn Tự Nhiên trong lúc đấu với hắn.

Trước đó, sau khi đánh một trận thảm khốc với La Tiêu, Lam Hải Quỳnh bị thương nặng, lại bị nhốt trong Vạn Thú Uyên, trong tình huống nguy hiểm, Lam Hải Quỳnh không những không tuyệt vọng mà còn âm thầm hành động, mục đích là dùng Linh Hồn Tự Nhiên cải tạo thân thể, tiếp theo là tiêu diệt La Tiêu, một công đôi việc.

Ánh sáng bao phủ con rùa ngọc từ từ biến mất, Lam Hải Quỳnh bước từng bước một, cô đang mặc một bô chiến giáp của nữ rất oai hùng nhưng không thiếu phần uy nghiêm, một tay vươn nhẹ ra bắt lấy tam xoa kích, giọng nói điềm tĩnh:

“Ngươi thua!”

Ầm! Ầm!

Cùng lúc đó, một nguồn sức mạnh vô hình ập tới bao phủ La Tiêu, không gian bị đánh tới rạn nứt nhìn rất kinh khủng, chỉ là linh áp của Lam Hải Quỳnh cũng đủ để xé nát bán không gian, sức mạnh của cô đã vượt qua La Tiêu rất nhiều.

“Linh Hồn Tự Nhiên là một vật chứa đựng thông tin từ khi thế giới bắt đầu hình thành, ngươi đã dùng nó để cải tạo thân thể, ta thua cũng không oan!” La Tiêu trầm giọng nói.

“Nhưng mà…”

“Ngươi cũng đừng hòng ra khỏi đây!”

La Tiêu vừa nói thì bóng người chiến tướng vừa biến mất, để lại một trái tim đang đập, nhưng năng lượng trong trái tim trở nên khó khống chế, một cảm giác nguy hiểm bao phủ Thanh Vũ lẫn Lam Hải Quỳnh.

“Tiên Tâm Huyết Bạo!”

Bành!!

Trái tim nổ tung!

Một luồng năng lượng cuồng bạo rít gào quét qua tám phương bốn hướng, mặt đất bị đánh chìm, bức tường khổng lồ bắt đầu sụp đổ, hàng ngàn vết nứt không gian xuất hiện, linh lực bạo loạn, tình cảnh giống như tận thế!

“Thánh Thuẫn Tối Thượng, Bất Khả Xâm Phạm!”

Ngay cùng thời điểm, Thanh Vũ đề cao giọng nói, thanh kiếm ánh sáng trên tay biến mất, ba Thánh Vật cũ hiện ra, Thánh Thuẫn tỏa sáng rồi mất hút, thay vào đó là một bức màn sáng khổng lồ, bao trùm đòn tiên thuật đồng quy vu tận của La Tiêu.

Quyền năng tối thượng của Thánh Thuẫn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status