Quay lại mỉm cười, bắt đầu JQ

Chương 24: Không bắt đầu sẽ không đau khổ



Ra khỏi hội trường, Tam Bảo, Yêu Nữ và Hà Ca vô cùng tức giận, “Sao lại ra cái loại đề như thế này được chứ? Thật là, A Ức, không sao cả!”

Từ trên sân khấu đi xuống Tùy Ức vẫn giữ im lặng một cách khác thường, ba người đều cho rằng do cô thua trong cuộc thi nên tâm trạng không tốt.

Tùy Ức tỏ vẻ không để ý, mỉm cười, “Không sao, không sao thật mà!”

Tam Bảo hơi run, “A Ức, cậu đừng có cười nữa… Tớ không bắt cậu phải mời ăn hải sản nữa đâu.”

Tùy Ức không đùa giỡn với cô như mọi khi, chỉ nở nụ cười rồi lại rơi vào trầm mặc.

Trước đây Dụ Thiên Hạ luôn ra dáng đàn chị, hôm nay đột nhiên lại đối đầu với cô trước mặt đông người như vậy, đơn giản là muốn dùng hành động để nói cho cô biết, tôi quen Tiêu Tử Uyên nhiều năm như vậy, có chuyện gì của cậu ấy mà tôi không biết, hai người đã quen biết được bao lâu, cô dựa vào cái gì mà tranh với tôi?

Cao thủ ra tay không phải tầm thường, sẽ không khóc lóc, không ồn ào, không thừa lời, dùng luôn hành động đánh bại bạn.

Thế nhưng Dụ Thiên Hạ lại không biết rằng, cô vốn không có ý tranh giành với chị ấy, từ đầu đến cuối cô vẫn không phải là đối thủ cạnh tranh của chị ấy.

Xung quanh đều là những sinh viên từ hội trường đi ra, vẫn còn thảo luận về trận đấu vừa rồi, ngay phía trước bọn họ có hai cô gái đang thảo luận sôi nổi.

“Thật khéo,hai người kia tranh quán quân, Tiêu Tử Uyên lại còn là giám khảo, cậu nói xem, rốt cuộc Tiêu Tử Uyên thích người nào?”

“Không phải trong trận đá bóng tốt nghiệp, Tiêu Tử Uyên đã ngầm thừa nhận trước mặt mọi người Tùy Ức là bạn gái cậu ta sao? Thái độ còn rõ ràng như vậy.”





“Là bạn gái sao mà đến cả tay cũng không nhận ra được? Hơn nữa cậu xem, lúc Dụ Thiên Hạ nói bức ảnh kia là do cô ấy chụp, thái độ vô cùng đắc ý.”

“Cũng phải, cậu nói xem, Dụ Thiên Hạ ở bên cạnh Tiêu Tử Uyên lâu như vậy, lần này lại thắng trong cuộc thi, liệu có cơ trở mình hay không?”

“Cậu còn không hiểu sao, tục ngữ đã nói ‘đen tình đỏ bạc’”

“Có điều, nếu so hai người ấy với nhau, tớ thích Tùy Ức hơn.”

“……”

Hai người càng đi càng xa, giọng cũng nhỏ dần.

Yêu Nữ huých vai Tùy Ức, “Đừng để ý lời họ.”

Tùy Ức gật đầu, tỏ vẻ rộng lượng, “Tớ không để ý đâu.”

Đi tới dưới ký túc xá, bốn người cùng dừng lại.

Yêu Nữ, Tam Bảo, Hà Ca, ba người cười một cách mất tự nhiên, lên tiếng chào, “Tiêu sư huynh.”

Sau đó đồng thanh nói với Tùy Ức, “A Ức, chúng tớ lên trước.”

Tùy Ức nhíu mày thở dài, thật không có nghĩa khí.

Tiêu Tử Uyên đứng trước ký túc, không biết đã đợi bao lâu rồi. Bóng anh bị ngọn đèn kéo thật dài, trong bóng đêm nhìn lại càng thêm gầy, mà nét mặt lại càng lạnh.

Tùy Ức thấy anh thì cảm thấy chột dạ, đứng bất động tại chỗ, hai người đứng cách nhau vài thước như đang rơi vào thế giằng co.

Cuối cùng vẫn là Tiêu Tử Uyên tiến lên mấy bước, đứng trước mặt Tùy Ức, lẳng lặng nhìn cô hồi lâu rồi mới chầm chậm mở miệng, giọng nói bình thản không gợn sóng, không nghe ra cảm xúc gì.

“Lâm Thần luôn khen em thông minh, nhưng anh lại không biết, rốt cuộc em thông minh thật, hay rất khờ.”

Giọng anh lãng đãng, trống trải, như chỉ là một tiếng thở dài.

Bỗng nhiên Tùy Ức có chút khổ sở, sâu thẳm trong đáy lòng, cảm giác đau đớn như bị xé rách đang lan dần ra, cô cắn môi, “Tiêu sư huynh, em chỉ là một cô gái bình thường.”

Tiêu Tử Uyên nghe xong không nói nữa mà nhanh chóng xoay người đi.

Sắc mặt Tùy Ức thoáng cái trắng bệch không còn chút máu, nhìn theo bóng dáng ngày càng nhòa dần, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm, lúc lâu sau mới chầm chậm mở miệng, giọng khàn khàn, “Tiêu Tử Uyên…”

Đêm đó Tùy Ức mất ngủ, nửa đêm đi vào nhà vệ sinh, lai phát hiện ra có người đang đứng trên sân thượng, đến gần mới phát hiện ra là Yêu Nữ.

“Tư Tuyền?” Cô khẽ gọi một tiếng.

Yêu Nữ quay đầu cười, khuynh quốc khuynh thành, “A Ức, bao lâu rồi cậu không gọi tên của tớ ? Tớ vẫn cảm thấy Yêu Nữ thân thiết hơn nhiều.”

Tùy Ức cầm áo choàng qua người cô, cảm giác cô bạn có hơi khác thường, “Cậu sao vậy?”

Nụ cười trên mặt Yêu Nữ biến mất, giọng nói nhẹ nhàng, “Tớ và Kiều Dụ… không thể cùng đi du học.”

Tùy Ức ngạc nhiên, trong đầu cô, dù người khác có thế nào, Kiều Dụ và Yêu Nữ nhất định sẽ ở bên nhau.

“Sao lại như vậy, không phải trường cũng đã xin được rồi sao, cậu đến trường anh ấy theo chương trình trao đổi một năm về là tốt nghiệp rồi, lại qua học tiếp nghiên cứu sinh. Ở trường có vấn đề gì sao?”

Yêu Nữ lắc đầu, “Vấn đề trong nhà anh ta, anh ta không thể ra nước ngoài học nghiên cứu sinh. Gần đây tớ mới biết anh ta là con của Kiều Bách Viễn, ông ấy đã sắp xếp một chỗ ngon cho anh ta rồi, chỉ cần tốt nghiệp sẽ sang đó, sau này….cứ thế mà thăng quan tiến chức.”

Yêu Nữ nói xong lại bắt đầu cười, “Anh thế mà lại đúng là con của Kiều gia, ha ha ha…”

Tùy Ức chỉ cảm thấy xót xa, “Anh ấy đồng ý rồi?”





“Vốn không đồng ý, thế nhưng không biết cha anh ta nói gì, anh ta lại đồng ý.” Trong mắt Yêu Nữ ngập tràn nỗi đau, cô cố gắng nén giọng đang run rẩy, “Chúng tớ đã nói sẽ cùng nhau giành giải kiến trúc Pritzker , vậy mà anh ta lại đã đồng ý …”

Tùy Ức không biết phải an ủi thế nào, tất cả ngôn ngữ vào lúc này nghe đều có vẻ hời hợt, cứng nhắc.

“Vậy hai người sau này phải làm sao?”

“Sau này?” Yêu Nữ hít sâu một hơi, “Sau này chắc sẽ càng ngày càng xa? Anh ấy làm chính khách của anh ấy, còn mình làm kiến trúc của mình.”

“Cậu vẫn ra đi du học ư?”

Bỗng nhiên Yêu Nữ quay đầu, khuôn mặt đầy nước mắt, “Đi chứ! Sao tớ lại không đi! Đó là giấc mộng của chúng tớ! Là anh ta bỏ dở, tự tớ sẽ thực hiện! Đợi đến lúc tốt nghiệp tớ sẽ đi!”

Tùy Ức thay cô lau nước mắt, “Sinh ra trong một gia đình như thế, anh ta cũng có nhiều chuyện không thể theo ý mình được.”

Yêu Nữ mạnh tay chùi nước mắt, “Tớ không oán anh ta, tớ chỉ hận bản thân mình lúc trước sao lại đi trêu chọc anh ta, không dưng lại để chính mình phải đau khổ.”

Mọi người đều nói ‘cô gái này như yêu, ngọt đến ưu thương’, bọn họ lại không biết rằng Yêu Nữ bình thường thích trêu chọc người khác, nhưng là kiểu người cố chấp nhất, một khi đã lọt vào trong mắt là sẽ ở lại trong tim, thà chết cũng không quay đầu.

Đáng phục nhưng cũng đáng thương.

Tùy Ức nằm trên giường cũng không buồn ngủ, chuyện Yêu Nữ và Kiều Dụ có phải là lời cảnh báo của ông trời dành cho cô không? Đây chẳng phải là một ví dụ rõ ràng sao? Yêu Nữ nói đúng, trước đây không nên bắt đầu, không bắt đầu thì đã không phải mang nỗi đau khổ của hiện tại.

Đã biết rõ là không có kết quả vì sao vẫn còn bắt đầu?

Có lẽ tất cả những gì cô làm ngày hôm qua là đúng

Rất nhanh mùa tốt nghiệp đã đến, hội sinh viên tổ chức lễ chia tay cho các anh, chị năm cuối, cả bọn đến KTV hát.

Khi Tùy Ức và Yêu Nữ đến thì mọi người đã ngồi chật cả, chỉ còn lại hai chỗ trống bên cạnh Kiều Dụ. Có người nhiệt tình gọi hai người ngồi xuống.

Yêu Nữ lại không thèm để ý, kéo Tùy Ức ngồi xuống, sau khi ngồi xuống, Yêu Nữ cũng không có gì khác lạ, chỉ dửng dưng, lạnh nhạt trước Kiều Dụ mà thôi.

Nhưng Tùy Ức thì có hơi thiếu tự nhiên, sau khi cô ngồi xuống mới phát hiện bên cạnh là Tiêu Tử Uyên, vừa mới lúc nãy anh ngồi ở trong góc phòng, ánh đèn mờ, cô không nhìn thấy rõ, sau khi ngồi xuống mới phát hiện ra có điều gì đó không phải, cô cứ vô thức dựa gần về phía Yêu Nữ.

Cô nhớ tới lễ Giáng sinh năm ngoái, lúc đó quan hệ giữa Kiều Dụ và Yêu Nữ vừa mới công khai, hai người còn bẽn lẽn một cách ngọt ngào, mà cô thì ngồi bên cạnh Tiêu Tử Uyên, hai người còn ngấm ngầm qua lại, cảnh vẫn như xưa, người nay đã khác, chẳng qua là mấy tháng ngắn ngủi mà tất cả đều đã thay đổi rồi.

Tùy Ức lén liếc nhìn Tiêu Tử Uyên, vẻ mặt anh vẫn như thường, không nhìn ra điều gì, liếc cũng không thèm liếc cô một cái, giận thật rồi ư?

Tùy Ức vừa nghĩ vừa nhìn thoáng qua bên kia, Yêu Nữ và Kiều Dụ cũng làm mặt lạnh y hệt.

Ca hát, uống rượu, chơi đùa, trong phòng vô cùng náo nhiệt, có điều bầu không khí náo nhiệt rất nhanh thôi đã bị gián đoạn.

Chẳng biết từ lúc nào micro đã truyền đến tay Dụ Thiên Hạ, cô chọn bài xong là đã chiếm vị trí trung tâm của căn phòng.

Đám đông đang reo hò đều dừng lại nghe Dụ Thiên Hạ hát.

Dụ Thiên Hạ mỉm cười nhìn về một hướng, tiếng nhạc đệm vang lên, mọi người cũng yên tĩnh lại.

“Anh ấy không yêu tôi” của Mạc Văn Úy

“Tôi biết anh ấy không yêu tôi

Ánh mắt của anh bộc lộ trái tim mình

Tôi nhìn thấu trái tim anh còn lưu lại bóng hình cô gái khác.”

Tùy Ức bỗng nhớ lại rất lâu về trước khi cô xem video ấy, tối hôm Phùng Đức Luân và Từ Nhược Tuyên công khai tình cảm, một mình Mạc Văn Úy lén rơi lệ trên sân khấu, gắng sức hát, “Anh ấy không yêu tôi…”

Tùy Ức còn nhớ rõ Mạc Văn Úy vừa hát vừa rơi lệ, mặt vẫn giữ nụ cười, dáng vẻ tươi cười này khiến cho người ta xót xa.





Ngẩng đầu nhìn Dụ Thiên Hạ, đúng là gợi ẩn tình, nét mặt như đã thấy ở đâu đây.

Tiêu Tử Uyên vẫn ngồi, mặt không biểu cảm, lạnh lùng dửng dưng, mắt rũ xuống.

Mọi người nhìn về phía cửa, lục tục đứng dậy rời đi, Tùy Ức vừa muốn đứng dậy thì bị Tiêu Tử Uyên nắm chặt tay giữ lại, anh quay đầu nhìn Tùy Ức một cách nghiêm nghị, dưới ánh đèn rực rỡ, khuôn mặt của anh mang theo sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Giọng nói của anh xen lẫn tiếng nhạc rộn rã, cùng truyền tới tai Tùy Ức, “Lúc trước anh có hỏi em, em quan tâm anh hay là quan tâm sư huynh, em đã nghĩ kỹ chưa? Anh cho rằng mình hiểu, nhưng bây giờ anh không phân rõ, rốt cuộc giữa hai chúng ta là tình bạn, hay là tình yêu đã lỡ mất?”

Đôi mắt trong trẻo của Tùy Ức chợt lóe lên, rõ ràng là chuyện không liên quan, nhưng sao hết lần này đến lần khác Tiêu Tử Uyên cứ nhắc lại? Quan hệ giữa cô và Tiêu Tử Uyên lần đầu tiên bị gắn với hai chữ tình yêu.

Tùy Ức cúi đầu im lặng, tim đập thình thịch, da đầu phát tê, cuối cùng cố gắng lấy hết dũng khí nhìn về phía Tiêu Tử Uyên, môi định mấp máy, cuối cùng trước ánh mắt ngày càng sâu ngày càng lạnh của anh cô lại giữ im lặng.

Đôi đồng tử của anh đen láy, giống như mực tàu, khiến Tùy Ức nhớ tới khối mực tàu trên bàn sách của ông ngoại thuở nhỏ, từng giọt mực mài đen lóng lánh, đen thuần như vậy, động lòng người như vậy, giống như vực thẳm không đáy, hấp dẫn ánh mắt của cô, cô chỉ có thể buông tay đầu hàng, rơi vào vực sâu không đáy đó thôi.

Chỉ là vực sâu lúc này mang theo cả lạnh lẽo, cổ tay cô cũng cảm giác được cái lạnh.

Một lúc lâu sau, Tiêu Tử Uyên mới nhẹ nhàng mở miệng, “Cục diện như ngày hôm nay không như anh từng nghĩ, nhưng anh hy vọng em có thể ở lại, ở bên anh.”

Hồi ức của Tùy Ức thoáng cái lại trở về, trước đây cha của cô cũng từng nói mẹ cô như vậy, thế nhưng kết quả thì sao, kết quả ông ấy vứt bỏ lời thề hẹn trước, cuối cùng thì tiệc vui chóng tàn. Tùy Ức bỗng hoảng hốt, vội vàng rút tay về, vùng ra rồi bước khỏi phòng, lần này Tiêu Tử Uyên không hề ngăn cản, lạnh mặt từ từ buông tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status