Quậy tung Hogwarts

Chương 107: Hufflepuff và lửng mật

Translator: Nguyetmai

Sau khi bốn người sáng lập học viện Ma thuật và Pháp thuật Hogwarts tạo dựng nên ngôi trường này, mỗi người lại lập ra nhà của riêng mình để truyền bá và kéo dài các thế hệ phù thủy trẻ tuổi mà bọn họ muốn bồi dưỡng. Mà ngoại trừ màu sắc đại diện của từng nhà và tính cách đặc trưng ra thì dấu hiệu dễ nhận biết nhất của bốn nhà chính là hình tượng con vật tượng trưng của nhà đó.

Trên mỗi con vật tượng trưng mang theo ngụ ý về phẩm chất mà bốn người sáng lập hi vọng học sinh của họ có thể thể hiện được. Sư tử của nhà Gryffindor đại diện cho lòng dũng cảm và tinh thần ưa mạo hiểm; chim đại bàng của nhà Ravenclaw đại diện cho trí tuệ và tự do; con rắn nhà Slytherin đại diện cho sự khôn khéo và nhẫn nại; và con lửng của nhà Hufflepuff thì đại diện cho sự bình đẳng và không ngại khó khăn.

Nhưng mà dần dà, với sự phát triển về hiểu biết và sự trưởng thành của các đời phù thủy, ngụ ý của mỗi nhà đều đính kèm thêm nhiều nhãn hiệu phổ biến rộng rãi, ai ai cũng biết.

Ví dụ như nhà Gryffindor thường thường sẽ bị gắn thêm mác chính nghĩa, nhà Slytherin thì bị gắn thêm danh hiệu giảo hoạt, nhà Ravenclaw thì đi kèm với danh từ cổ quái... Điều lạ lùng nhất là không biết từ lúc nào mà người ta thi nhau dán những cái nhãn "người trung thực" như xoàng xĩnh, thật thà, nhẫn nại, trung thực... lên người họ một cách điên cuồng, bởi thế cho nên về sau bản thân giáo viên và học sinh nhà Hufflepuff cũng bắt đầu tin vào điều đó.

"Chẳng lẽ ý của em là chúng ta không nên thân thiện cởi mở, nhiệt tình bao dung với những người trong trường sao? Không cần biết trước kia đã từng như thế nào thì trung hậu và chân thành đã trở thành bầu không khí quan trọng nhất hiện giờ của nhà Hufflepuff, chuyện này không thể xem nhẹ được đâu."

Cedric Diggory nhíu mày, khoanh hai tay lại rồi ngắt lời.

Không biết tại sao, mặc dù đầu óc của cậu ta liên tục tự nhủ với mình rằng chỉ cần yên lặng nghe cô bé tóc bạch kim nói chuyện là được rồi, nhưng cảm giác nguy hiểm và sự bất an mơ hồ từ sâu trong nội tâm của cậu ta càng ngày càng mạnh. Sự đối lập khó chịu như bị tê liệt này khiến cậu ta có chút choáng váng.

"Đương nhiên là không, thực tế là em khá tán thành và cũng khá thích bầu không khí của nhà Hufflepuff, đây cũng là nguyên nhân vì sao em lại tha thiết muốn được vào nhà Hufflepuff đến vậy."

Alina ngượng ngùng vén tóc rồi nhoẻn miệng cười, lúm đồng tiền xinh đẹp khiến trái tim của Cedric vốn đang bình lặng suy nghĩ bất giác lỡ mất một nhịp, rồi Aline lại nói bằng giọng ngọt ngào: "Em chỉ cho rằng có lẽ chúng ta không nên quên ý định ban đầu khi sáng lập ra nhà Hufflepuff năm đó của bà Helga Hufflepuff."

"Hãy nhìn huy hiệu nhà trước ngực mình đi..." Alina liếc một vòng đám phù thủy nhỏ nhà Huflepuff vẫn còn đang mặc đồ ngủ, nhanh chóng sửa lại lời nói: "Ưm, ý em là hãy nhìn biểu tượng trên cờ nhà trong phòng sinh hoạt chung đi."

"Con vật tượng trưng của nhà Hufflepuff chúng ta là con lửng mà." Alina kiêo ngạo ưỡn bộ ngực tạm thời vẫn còn bằng phẳng, nói với vẻ đầy ý tứ sâu xa.

Hannah Abbott nhìn huy hiệu nhà nhô lên trước ngực mình, cô bé nghiêng đầu một cách đáng yêu, trong giọng nói tràn đầy sự hoang mang, "Nhưng mà điều đó có thể nói lên cái gì chứ? Chúng ta quả thật tầm thường, thực tế, an phận mà lại đoàn kết giống như loài vật này phải không?"

"Khoan đã... Tầm thường? Thực tế? An phận?"

Alina nhíu mày, nhìn Hannah một cách cổ quái, ánh mắt chậm rãi đảo qua đám phù thủy nhỏ của nhà Hufflepuff, thấy trên mặt đứa nào đứa nấy đều là vẻ tán thành, cô vỗ trán một cách khó tin: "Chắc không phải mọi người chưa từng hiểu lửng là loài động vật như thế nào đấy chứ? Trời đất, mọi người có thật là Hufflepuff không đấy?"

"Khụ khụ, trên lớp không dạy đến những loài sinh vật của giới phi pháp thuật." Đàn chị Zannah khẽ ho một tiếng, trên gương mặt lóe lên vẻ mất tự nhiên rất nhanh chóng. Cô thẳng thắn gật đầu thừa nhận rồi ngay sau đó lại hỏi một cách tự nhiên: "Alina, nếu như em biết thì đừng úp mở nữa, mau chóng nói cho mọi người biết đi."

Không thể phủ nhận rằng sức mạnh của tấm gương điển hình là một cách thay đổi nhận thức có hiệu lực vô cùng mạnh mẽ.

Kể từ sau khi ngài Newt Scamander của nhà Hufflepuff trở thành người nổi tiếng trên toàn bộ giới pháp thuật, không ít học sinh đã vô thức coi ông là hình mẫu cho cuộc đời của chính họ.

Bởi vậy nhà Hufflepuff có thể coi là đám người có hứng thú với động thực vật nhất trong cả trường Hogwarts này.

Trên thực tế, lòng hiếu kì đối với những kiến thức mới của các học sinh nhà Hufflepuff không hề kém cạnh so với nhà Gryffindor và Ravenclaw, chỉ có điều phần lớn thời gian, sự ngượng ngùng và tự nhận bản thân chỉ thuộc hạng xoàng đã hạn chế con đường nắm bắt tri thức của chúng mà thôi.

"Lửng, được chia làm rất nhiều chủng loại, loài thường thấy nhất chủ yếu là chồn sói (Wolverine) và lửng mật (Mellivora). Căn cứ vào huy hiệu của nhà chúng ta thì thật ra có vẻ giống lửng mật hơn. Lửng mật là một loài động vật dũng cảm, kiên cường mà còn công bằng chính trực. Khi đối mặt với những loài động vật nhỏ yếu hơn nó, nó chưa bao giờ khinh thường và lơ là; còn khi đối mặt với những con thú dữ lớn hơn nó, nó cũng sẽ không hề sợ hãi và lùi bước. Mọi sự vật trong mắt của lửng mật đều có cùng kích cỡ và cùng chiều cao. Mà phẩm chất và bản tính trời sinh khiến người ta phải tán thưởng này mới là lời giải thích hoàn hảo nhất cho quan điểm lí luận mà bà Hufflepuff luôn muốn khởi xướng từ trước tới nay, đó là chúng ta nên học cách đối xử bình đẳng với tất cả mọi người."

Alina nhướng mày, ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng trên con lửng mật của nhà Hufflepuff bên ngực trái, nói gằn từng chữ một cách trịnh trọng.

"Nếu nhằm vào những kẻ yếu đuối và tầm thường thì chỉ là một kiểu thương hại đứng từ trên cao nhìn xuống và sự hèn nhát ôm lấy nhau tìm kiếm sự ấm áp mà thôi. Đối xử bình đẳng, công bằng chính trực còn phải là không sợ hãi trước tất cả những đối thủ mạnh, dũng cảm nhìn thẳng vào đối phương. Không chùn bước mà cũng không kiêu ngạo. Đây mới đúng là quan niệm lí luận mà bà Hufflepuff muốn truyền đạt."

"Nhưng mà tiêu chuẩn thu nhận của nhà Hufflepuff chúng ta chẳng lẽ không phải là chỉ đón nhận những người thành thực chính trực, thật thà chăm chỉ sao?"

Một học sinh mới nhà Hufflepuff núp bên cạnh cầu thang hỏi với vẻ lúng túng. Là một phù thủy nhỏ mới vừa vào Hogwarts, tất cả những gì Alina đã nói thực sự đã lật đổ nhận thức của cô bé một cách mạnh mẽ, khác hoàn toàn với những gì cha mẹ đã dạy cô bé.

Không chỉ một mình cô bé có cảm giác như vậy, trên thực tế trong lòng tất cả các học sinh Hufflepuff có mặt ở đây đều có chút dao động. Lời nói của Alina có vẻ không bình thường, nhưng mà mỗi một lý luận lại chắc chắn tới mức căn bản không thể đáp trả lại được.

"Hả? Cậu thật sự cho rằng tiêu chuẩn tuyển chọn của nhà Hufflepuff cũng giống với ba nhà còn lại sao?"

Cô bé tóc bạch kim nhíu mày, quay sang nói một cách cực kỳ nghiêm túc: "Nghe đây, nếu nói nhà Hufflepuff thực sự chỉ nhận những học sinh chính trực trung thành, cần cù kiên nhẫn, vậy thì khi đội mũ phân loại nhiều người rất có thể sẽ nghe được những lời như vậy..."

Alina hắng giọng, bắt chước giọng nói chậm rì của mũ phân loại: "Ừm... Để ta suy nghĩ xem nên phân cậu đến nhà nào... Không có lòng dũng cảm của nhà Gryffindor, dã tâm cũng không đủ, không thích học hành, vẫn là một kẻ lười biếng. Thật xin lỗi, cậu bé, cậu chẳng có bất kỳ một phẩm chất nhà nào cần cả, sáng mai hãy lên tàu về nhà đi!"

"Cho nên mới nói, quả nhiên chúng ta đều là những người không ai cần, là đám người bình thường nhất phải không..."

Nghe giọng nói của Alina, phù thủy nhỏ đã lấy can đảm đặt câu hỏi thiếu chút nữa thì òa khóc, sĩ khí vừa mới được nâng cao trong toàn bộ phòng sinh hoạt chung lại sắp rơi xuống đáy vực ngay lập tức.

"Không! Hoàn toàn ngược lại!"

Đúng lúc này, khóe miệng Alina nhếch lên, giọng nói lanh lảnh mà ngập tràn sự tự tin.

Nhìn một lượt đám phù thủy xung quanh, ánh mắt chúng đã bắt đầu mông lung, cô bé tóc bạch kim mỉm cười dịu dàng. Chính trực thành thực, chăm chỉ cố gắng, công chính kiên trì... những phẩm chất này, thay vì nói là đặc thù tính cách có từ khi sinh ra, chi bằng nói là mục tiêu mà một người dựa vào sự cố gắng nỗ lực của bản thân trong hoàn cảnh sống mà đạt được.

"Chúng ta là đám phù thủy không bị áp đặt, có những khả năng vô hạn. Nói một cách chuẩn xác thì chúng ta có thể có phẩm chất của tất cả các nhà, thành tựu của mỗi người đều không có giới hạn cao nhất."

Thật ra ngay từ lúc bắt đầu chia nhà đã có thể nhìn ra được điều này. So với ba nhà còn lại rất chú trọng đối với tài năng bẩm sinh thì nhà Hufflepuff thực ra lại chú trọng vào khả năng của mỗi cá nhân hơn, mà điều này mới là điểm quan trọng nhất khiến cho phù thủy loài người có thể mạnh như vậy.

Là một nhà quan trọng không thể thiếu, có số lượng phù thủy nhiều nhất trong trường Hogwarts, nhà Huflepuff không bao giờ nên là biểu tượng của sự tầm thường. Nói chính xác là những phù thủy vĩ đại sinh ra trong nhà Hufflepuff cũng không ít hơn so với bất cứ nhà nào khác.

Alina vừa nói vừa lấy từ trong áo chùng ra một chiếc nơ màu đỏ vàng còn chưa kịp cất vào va li hành lí rồi vẫy qua vẫy lại, bỏ thêm một liều thuốc mạnh cuối cùng.

"Mọi người đã nhìn thấy chưa! Đích thân cụ Dumbledore đã trao cho mình trang phục của nhà Gryffindor cùng với quyền được ra vào phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, bởi vì cụ cũng công nhận lòng dũng cảm của mình. Nhưng mà thực tế là mọi người đều biết rằng mình là một Hufflepuff."

"Nhưng mà, cho dù là như vậy thì Slytherin vẫn là..." Theo lời Alina nói, thấy bầu không khí trong phòng sinh hoạt chung đã sắp sửa đạt tới đỉnh điểm, đàn chị khóa trên Zannah lo lắng nói.

"Slytherin? Tại sao chúng ta phải sợ đám người ít ỏi, từ xưa đến nay đều nằm ở tầng dưới cùng ấy chứ?"

Alina nhìn thẳng vào đàn chị khóa trên cao hơn cô cả một cái đầu mà chẳng hề có chút sợ hãi, dang hai tay ra với vẻ không thể hiểu nổi rồi nói một cách ung dung: "Hơn nữa, không nói tới bất kể là đại bàng hay sư tử đều không sợ rắn, phải biết rằng trong toàn bộ thế giới tự nhiên thì lửng mật mới là kẻ săn mồi cao nhất thuộc số ít những loài miễn dịch với rắn độc đấy nhé."

Alina liếm môi, trong mắt lóe lên vẻ nguy hiểm: "Bọn họ mới là người thực sự nên sợ hãi. Lửng mật chính là kẻ thù tự nhiên đám rắn con đấy! Quá lâu rồi, bây giờ là lúc mọi thứ nên quay trở về quỹ đạo của nó rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status