Quậy tung Hogwarts

Chương 110: Có thể các người cần được giúp đỡ chút xíu đấy

Translator: Nguyetmai

Lại dám ra tay trước cơ đấy?

Xem ra câu danh ngôn kia nói quả không sai: Cuối cùng con người đều sẽ phải chết, mà một số người thì lại cần phải có sự trợ giúp nho nhỏ.

Đôi con ngươi của Alina Kaslana co lại, cơ thể hơi khom xuống khó mà phát giác, trọng tâm dồn vào chân phải, bàn tay trái nắm thành quyền, một đường "Dấu Thánh" trên mu bàn tay dần dần sáng lên, cả người cô bé vô thức bày ra tư thế chuẩn bị đánh trả.

Nam sinh năm thứ ba của trường Hogwarts khoảng mười ba, mười bốn tuổi, vừa mới bước vào thời kì dậy thì. Theo đánh giá bằng mắt của Alina, chiều cao của hai nam sinh Slytherin này chỉ vào khoảng một mét sáu mươi lăm, không quá một mét bảy, nhưng nhìn cánh tay to khỏe của chúng thì hẳn là thường ngày có thường xuyên luyện cơ tay.

Bịch!

"Không được động vào Alina! Cậu ấy không biết đường, cho dù có sai cũng không phải lỗi của một mình cậu ấy, chúng tôi xin lỗi là được rồi chứ gì!"

Tay của Drake còn chưa túm được vào cổ áo của Alina thì Hannah đứng trước cô không biết lấy dũng khí từ đâu ra đẩy cậu ta ra, dang hai tay chắn phía trước Alina, nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Alina có thể thấy rõ ràng cơ thể thấp nhỏ bé của Hannah Abbott bất giác run lên, hiển nhiên là cô bé không hề dũng cảm như biểu hiện bên ngoài.

"Đúng vậy, có chuyện gì không thể nói chuyện đàng hoàng chứ? Tại sao cứ phải động tay động chân?"

"Hơn nữa buổi trưa và buổi tối chúng tôi không tới Đại sảnh đường ăn cơm mà..."

"Học sinh khóa trên ức hiếp học sinh mới năm nhất, các người không biết xấu hổ sao?"

Lúc này, đám Susan, Justin, Ernie đứng bên cạnh cũng nhao nhao phản ứng lại, cả đám chủ động tập trung lại bên cạnh Hannah, không cam chịu yếu thế mà đứng giằng co với hai nam sinh năm ba nhà Slytherin trước mặt.

Trong thế giới quan như tờ giấy trắng của chúng, một Alina Kaslana xinh đẹp, có thể rọi sáng bóng tối, dũng cảm nói ra lý tưởng, thông minh chịu khó, lấy mình làm gương, còn có thể dẫn dắt mọi người ăn uống no nê chính là thần tượng chói lòa nhất trong mắt tất cả đám học sinh mới năm nhất trong những ngày qua.

Không giống như những học sinh khóa trên nhà Hufflepuff đã quen nhẫn nhục chịu đựng, dung nhập sự nhượng bộ vào trong hành vi tiêu chuẩn hàng ngày, đám lửng con năm nhất đều tán thành với những lời mà Alina đã nói khi ở trong phòng sinh hoạt chung.

Bởi vì những lời mà Alina đã nói trong phòng sinh hoạt chung đã nói hộ hết tiếng lòng của tất cả đám phù thủy năm nhất nhà Hufflepuff đang còn hoang mang và mông lung. Không một đứa trẻ nào lại muốn tự nhận mình tầm thường cả, mỗi người đều có khát vọng lấp lánh của riêng mình. Những gì họ cần luôn chỉ là một tấm gương mà bản thân có thể nhìn thấy, cùng với một chút khích lệ mà thôi.

"Hả? Xì, lại là mấy đứa nhóc năm nhất nhà Hufflepuff không biết tốt xấu."

Drake xoa mu bàn tay với vẻ ngạc nhiên, nó nheo mắt lại, ánh mắt quét qua đám nhóc con thấp bé đứng chắn trước mặt mình.

Mỗi năm khi học kỳ mới bắt đầu, nhà Hufflepuff đều sẽ có một số ít những đứa nhóc không an phận khiến người ta đau đầu, nhưng thông thường sau khi trải qua một học kỳ, chúng đều sẽ trở nên thành thật, ngoan ngoãn giống phần lớn học sinh nhà Hufflepuff.

Ken két.

Drake và Bohr nháy mắt với nhau, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, không ai bảo ai cùng nắm chặt nắm đấm: "Ôi chao, xem ra tao phải thay huynh trưởng của bọn mày dạy dỗ cho chúng mày biết một Hufflepuff đạt tiêu chuẩn khi gặp đàn anh nhà Slytherin thì nên lễ phép ra sao rồi."

"Á không! Các người không thể ra tay! Trong nội quy trường học có ghi, học sinh chủ động gây chuyện đánh nhau, tùy vào mức độ nghiêm trọng của trường hợp mà sẽ bị phạt cấm túc, thậm chí bị giữ lại trường để giám sát. Nếu là ở trường trung học Eaton, học sinh khóa trên công khai uy hiếp và đánh nhau với khóa dưới thậm chí sẽ bị đuổi thẳng khỏi trường."

Justin liếc nhìn hai nam sinh Slytherin cao hơn cậu ta ít nhất hai cái đầu, nuốt nước bọt, nói với vẻ hoảng hốt. Cậu ta vốn cho là những chuyện như vậy sẽ chỉ xảy ra ở thế giới phi pháp thuật, ai mà ngờ được rằng một nơi giống như truyện cổ tích như trường Hogwarts mà cũng vẫn tồn tại chuyện này.

Từ nhỏ Justin đã học ở trường học Muggle cho nên cậu chẳng xa lạ gì với tình huống này, chỉ cần liếc mắt nhìn vẻ mặt và động tác là cậu biết ngay hai người trước mắt này chính là loại ma cũ xấu xa thật sự có thể sẽ ra tay đánh người.

"Trung... học Eaton? Câm miệng lại, thằng Máu Bùn bẩn thỉu này!"

Nghe những lời nói của Justin, trên mặt Bohr hiện lên vẻ chán ghét không hề che giấu, nó vừa nói vừa giơ nắm đấm lên uy hiếp, nở nụ cười xấu xa: "Mày cảm thấy các giáo sư sẽ có thời gian rảnh để quan tâm tới chuyện một học sinh mới năm nhất... ừm... bất cẩn ngã cầu thang sao?"

Đối mặt với nắm đấm của Bohr, Justin vô thức lùi về sau né tránh, cậu không cam lòng ngậm miệng lại, nhưng cơ thể vẫn đứng chắn trước mặt Alina không hề rời đi.

"Các người nói thẳng đi, rốt cuộc muốn thế nào mới không tiếp tục gây chuyện nữa."

Hannah Abbott lo lắng liếc mắt nhìn về phía sau lưng, từ lúc nãy tới giờ Alina giống như sợ đến ngây người vậy, cứ đứng yên tại chỗ không lên tiếng, trông thấy bàn tay của đối phương sắp tới gần cũng không định tránh né.

"Ừm, để tao suy nghĩ xem..."

Drake khoái trá xoa cằm, ánh mắt nó đảo qua đảo lại một lát trên gương mặt xinh đẹp của Alina và Hannah, ngón tay nó chỉ một cách không nghiêm túc: "Lễ nghĩa cơ bản nhất, cúi đầu, sau đó xin lỗi thành khẩn!"

Bohr cũng nhích lại gần, dùng bả vai huých bạn thân của nó, lắc ngón tay và bổ sung bằng giọng chậm rì: "À, đúng rồi, không phải chúng mày đã từng tới nhà bếp sao, chắc chúng mày phải biết lũ gia tinh cúi đầu như thế nào chứ, phải không? Nhớ là phải làm giống như vậy mới được, đặc biệt con bé tên là Alina kia."

"Alina..."

Khuôn mặt của Hannah lập tức biến sắc, cô bé quay đầu lại nhìn. Mặc dù tiếp xúc chưa lâu nhưng cô bé đã có thể cảm nhận được rất rõ niềm kiêu hành và sự tự tin tỏa ra từ tận sâu trong linh hồn của cô gái đứng sau lưng mình.

Nằm ngoài dự đoán của Hannah, vẻ mặt của Alina vô cùng bình tĩnh. So với những chuyện kinh tởm mà cô đã thấy trên mạng ở kiếp trước thì hai con rắn con thùng rỗng kêu to của nhà Slytherin này quả thực quá vô hại.

Hai nam sinh chưa cao tới một mét bảy, hai tay to khỏe, bước chân thoải mái, chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng có thể thấy được tốc độ phản ứng cũng không chậm.Cchắc hẳn chúng là thành viên của đội Quidditch nhà Slytherin.

Mặc dù trong cơ thể có chảy một nửa dòng máu của sinh vật pháp thuật, nhưng bản thân Veela không phải sinh vật huyền bí giỏi về đánh tay không, cộng thêm Alina còn chưa qua sinh nhật mười một tuổi, nhiều nhất cũng chỉ có thể áp đảo được phần lớn những phù thủy nhỏ cùng tuổi mà thôi.

Có điều cộng thêm quá trình huấn luyện ma quỷ của cha xứ Benítez, cùng với thể lực và kỹ xảo chiến đấu đã được mài giũa ở cô nhi viện hằng ngày, nếu như chiến đấu trực diện với hai nam sinh khóa trên này, trong tình huống không sử dụng pháp thuật thì ít nhất cũng có thể nắm tỉ lệ thắng bốn - sáu. Ừm, đương nhiên là cô sáu rồi.

Nhưng mà... ánh mắt của Alina lại chú tâm trên người các phù thủy nhỏ đứng bảo vệ trước mặt cô một hồi.

Cô gần như nắm chắc một trăm phần trăm, nếu như cô chủ động ra tay thì đám học sinh năm nhất ngu ngơ này chắc chắn đều sẽ bị cuốn vào cuộc ẩu đả. Trong tình huống đó, cô căn bản không thể bảo vệ bọn họ không chịu bất cứ tổn thương nào được.

Khi còn ở cô nhi viện, để tiếp tục sống sót, hầu như mỗi cuộc ẩu đả đều là nhe nanh múa vuốt, liều mạng đánh cho bằng thắng thì thôi. Bởi vì một khi để lộ ra vẻ sợ sệt và ý định lùi bước, thì những đứa trẻ trong cô nhi viện đều sẽ bị những đứa trẻ khác trong trấn nhỏ bắt nạt đến mức không cách nào sống tiếp được.

Nhưng trước kia là vì không có lựa chọn nào khác, còn bây giờ đang ở Hogwarts, có lẽ cô còn có cách khác.

"Vì không muốn để bạn bè bị thương mà chủ động lựa chọn việc nhượng bộ sao?"

Trong đầu Alina nhớ lại những lời Cedric đã nói, cô siết chặt nắm đấm, hít một hơi thật sâu, trước ánh mắt lo lắng của mọi người, cô bình tĩnh gật đầu: "Không thành vấn đề, dù sao chúng tôi quả thật đã có lỗi trước, sau khi cúi đầu xin lỗi thì có thể nhường đường rồi chứ?"

Drake và Bohr bất ngờ liếc mắt nhìn nhau, xem ra những đám nhóc năm nhất nhà Slytherin năm nay đã nói quá lên rồi, nổ đến mức lúc trước chúng còn tưởng rằng không tránh được việc phải ra tay đánh người nữa chứ.

Rõ ràng con nhóc con nhà Hufflepuff tên là Alina này cũng chẳng có điểm gì đặc biệt, chỉ là một con oắt vô dụng bình thường mà thôi, mới dọa một chút đã sợ rồi, ngược lại mấy con lửng con còn lại có vẻ còn to gan hơn một chút.

"Đương nhiên... không được! Chỉ xin lỗi suông thì có tác dụng gì chứ!"

Hai thằng nhóc nhà Slytherin liếc nhau rồi cười chói tai, trên mặt chúng hiện lên vẻ tham lam không hề che giấu, rồi nói ra mục đích cuối cùng.

"Tối hôm qua không phải chúng mày đã ăn cá nướng sao? Nể tình mùi vị cá nướng cũng không tệ, nếu như không muốn bị đánh thì hãy nhớ phải đưa một phần tới cửa phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin hằng tối, nếu không... phư phư."

Drake giơ nắm đấm lên, cười gằn.

"Đó là thành quả lao động của bọn tôi, sao các anh có thể..." Đám người Hannah, Justin, Ernie đều trợn mắt lên, bất bình cãi lại chúng một cách vô thức.

"Đợi đã!" Alina nheo mắt lại, vẻ mặt lạnh như băng: "Ý của anh là các người đã cướp đồ ăn của học sinh năm nhất nhà mình sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status