Quậy tung Hogwarts

Chương 118: Bên nào cũng cho là mình đúng

Translator: Nguyetmai

"Có ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Sắc mặt của Severus Snape cực kỳ khó coi, ánh mắt ông ta di chuyển chậm rãi từ trên người những học sinh Slytherin ngã gục đầy trên mặt đất đến phòng sinh hoạt chung Slytherin đã bị đánh tan cửa cuối cùng, giọng nói của ông ta u ám giống như mới vừa tan ra từ trong hầm băng vậy.

Với tư cách là chủ nhiệm của nhà Slytherin, nếu như nói có chuyện gì còn khiến ông ta tức giận hơn việc đánh nhau tập thể, thì đó chính là xét từ tình huống trước mắt, nếu như bọn họ không chạy tới kịp thời thì nhà Slytherin gần như sắp sửa bị đám chồn con nhà Hufflepuff tiêu diệt toàn bộ rồi, đến ngay cả một người cũng không chạy thoát được, thất bại hoàn toàn.

"Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bước nhanh tới phía trước phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin với vẻ mặt tái nhợt, Snape vươn tay sờ vết lõm bùa chú trên cánh cửa tường đá, ông ta cúi đầu nhìn về phía Pansy Parkinson đứng ngay phía trước. Ông ta đang cố gắng kiềm chế ngọn lửa giận ở trong lòng và lớn tiếng hỏi.

"Em... em cũng không biết... Thưa giáo sư."

Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Snape, Pansy Parkinson khó khăn lắm mới lấy được dũng khí đi ra khỏi phòng sinh hoạt chung, lúc này run lên sợ hãi, cậu ta nhìn Alina ở cách đó không xa bằng ánh mắt bất lực rồi cẩn thận nhớ lại.

"Buổi sáng lúc em vẫn còn ngủ ở trên giường thì nghe thấy có người đang la lớn rằng nhà Hufflepuff đã đánh tới rồi, chúng ta bị bao vây rồi. Sau đó... sau đó chúng em đã trốn ở trong phòng sinh hoạt chung, bởi vì, các đàn anh, đàn chị ra ngoài kiểm tra tình hình không quay trở lại nữa. Sau đó nữa thì... cửa đã bị mở ra..."

Vừa nói, Pansy vừa vẫy tay với xung quanh. Bên cạnh nó, một nữ sinh khóa trên còn đang nằm vắt vẻo trên bậc cửa tường đá của nhà Slytherin, nhìn theo thân thể của cô bé mà nhìn vào bên trong, trên mặt Timo Rozier đang nằm bất tỉnh nhân sự vẫn còn mang theo vẻ hoảng hốt khó tin.

Không tính các phù thủy nhỏ đứng chật cứng trong phòng sinh hoạt chung rộng rãi nhà Slytherin giống như những chú chim cút bị hoảng sợ, những chiếc đũa phép rơi lả tả ngổn ngang trên tấm thảm mềm mại, trên mặt mỗi người đều ánh lên vẻ mặt mà Snape vô cùng quen thuộc, đó chính là vẻ yếu đuối pha trộn giữa sợ hãi và cảm thấy may mắn vì vừa sống sót sau tai nạn.

"Hay lắm, hay lắm... Giáo sư Sprout, nhà Slytherin cần một lời giải thích!"

Snape hít sâu một hơi, ông ta đột nhiên quay người lại, nhìn về phía giáo sư Pomona Sprout đang kiểm tra vết thương của các học sinh. Bà là chủ nhiệm của nhà Hufflepuff, là một phù thủy có mái tóc xám phóng khoáng, lùn tịt, đảm nhận việc dạy môn Thảo dược tại trường Hogwarts.

"Xin lỗi, tôi cũng đang muốn nói tới việc này, nhà Hufflepuff cần một lời giải thích đó, thưa anh Severus."

Kiểm tra xong vết thương trên người Darth Zannah và Cedric Diggory, bà phù thủy tóc xám trước giờ vẫn luôn dịu dàng và thân thiện lập tức đứng thẳng người, đáp lại bằng một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Căn cứ vào câu trả lời thống nhất của các học sinh nhà Hufflepuff, sáng nay nhà Slytherin đã chiếm giữ con đường nhất định phải đi qua để đến Đại sảnh đường, có những hành vi bắt nạt và bạo hành học đường đối với các học sinh khóa dưới của nhà chúng tôi trước. Tôi rất muốn biết, rốt cuộc học sinh nhà Slytherin đã làm gì với bọn nhỏ nhà chúng tôi mà lại ép tới nỗi đám phù thủy nhỏ hiền lành chất phác này phải làm đến nước này!"

"Giải thích? Bà hãy nhìn tình hình xung quanh đi, bà hãy nhìn những đứa nhỏ đã sợ hãi đến cực hạn của nhà chúng tôi xem! Đúng sai chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng hay sao?"

Snape dang hai cánh tay ra, áo chùng màu đen giống như một con dơi khổng lồ bảo vệ cho các học sinh nhà Slytherin ở phía sau lưng, vẻ mặt như giếng nước yên tĩnh hiện lên sự tức giận rõ nét, ông ta không kiềm chế được cảm xúc mà gầm lớn.

"Thật không? Nếu như anh quan sát một chút thì anh sẽ phát hiện ra ngay là bùa chú trên người mỗi một học sinh nhà Hufflepuff phải gấp mấy lần so với trên người các học sinh nhà Slytherin. Sở dĩ bọn nhóc vẫn còn có thể đứng ở đây, chỉ là bởi vì Bùa thức tỉnh đã trao cho chúng động lực để chiến đấu tiếp mà thôi."

Pomona Sprout đau long xoa cánh tay của học sinh ở bên cạnh mình, ngay khi bà nhìn thấy vết thương trên người các học sinh nhà mình, Sprout mềm yếu suýt chút nữa thì òa khóc. Trên người mỗi một học sinh nhà Hufflepuff ngã trên mặt đất ít nhất phải trúng tới hơn năm sáu bùa chú hợp lại.

Bà căn bản không thể nào tưởng tượng nổi, rốt cuộc là sự đoàn kết và nhẫn nại đến nhường nào, cùng với sự bất công và oán giận nhường nào mới có thể ép những học sinh nhà Hufflepuff vốn hiền lành trung hậu đến mức phải sử dụng "Bùa thức tỉnh", cũng nhất định phải chiến thắng đối phương.

Thế nhưng, Snape rõ ràng đã tức điên lên, ông ta căn bản không thèm nghe những phân tích của Sprout. Ông ta ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra những dấu vết bùa chú trên người nữ sinh bên cạnh cửa rồi tiếp tục quát ầm lên.

"Trung hậu hiền lành? Bà hãy nhìn rõ đi, nhà Hufflepuff các người đã dám niệm bùa chú với học sinh vẫn còn ở trong phòng sinh hoạt chung, còn có gì không..."

"Đủ rồi!" Cụ Dumbledore đứng ở giữa hai người đột nhiên lên tiếng cắt ngang.

"Nhưng mà, Giáo sư Dumbledore..."

"Giáo sư Dumbledore, lần này rõ ràng là..."

Giáo sư Sprout và Giáo sư Snape đồng thời bất bình phản bác lại.

"Tôi nói, đủ rồi!"

Cụ Dumbledore nâng cao âm lượng, cụ vung mạnh đũa phép, tạo ra một tiếng nổ ầm ầm dữ dội, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Đôi mắt xanh thẳm phía sau cặp kính bán nguyệt giống như một ngọn lửa bị đóng băng vậy, đôi mắt ấy quét qua từng khuôn mặt đang nhìn cụ chăm chú tưởng chậm mà nhanh, cụ trầm giọng nói.

"Bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm và nguyên do. Severus, Pomona, hai người hãy đưa học sinh nhà mình về phòng sinh hoạt chung để trấn an và kiểm tra vết thương trước đi, sau đó hãy mau chóng đưa các học sinh đã bị bùa chú đả thương đến bệnh thất trường để tiến hành điều trị! Sau đó thì dẫn các học sinh còn lại đến Đại sảnh đường ăn sáng đúng giờ."

"Còn về ngọn nguồn của toàn bộ sự việc..."

Cụ Dumbledore liếc nhìn cục bông trắng hơi run rẩy bên cạnh mình, bất giác thở dài một hơi, giọng điệu trong nháy mắt giống như già thêm cả chục tuổi vậy: "Tôi nghĩ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tôi sẽ có thể làm sáng tỏ chuyện này nhanh thôi."

Kết hợp với yêu cầu của Justin, lý do thoái thác của hai nhà, việc vận dụng Bùa thức tỉnh của các học sinh nhà Hufflepuff, và sự cắn trả của lời thề hiện giờ vẫn còn khiến cụ đau âm ỉ, cụ Dumbledore gần như nắm chắc trăm phần trăm, mồi lửa dẫn đến trận đánh lộn tập thể trước giờ chưa từng có ở trường Hogwarts này nhất định có liên quan đến Alina.

Lời nói có thế gạt người, nhưng vết thương in dấu trên người mỗi học sinh thì lại là thật. Hơn nữa với tính cách của Alina, sau khi bị thương, cô bé nhất định sẽ không chịu dàn hòa một cách dễ dàng. Không nghi ngờ gì nữa, cô bé lai Veela này chắc chắn đã tiến hành điều khiển và thêm dầu vào lửa bằng cách nào đó mà cụ không biết, trực tiếp gây ra trận đánh lộn tập thể giữa các học sinh trên quy mô lớn này.

Nhưng Alina bị lời thề ràng buộc, không thể nào chủ động làm hại người khác, cô bé tuyệt đối không phải là bên ra tay trước, lần này người không giữ đúng lời thề lại là cụ, bởi vì cụ không thực hiện trọn vẹn lời hứa sẽ dốc hết sức bảo vệ Alina trong trường hợp cô bé không vi phạm lời thề, để cô bé không phải chịu tổn thương.

Với lại, cho dù nói như thế nào, với tư cách là bên bị thương trước, quả thật trước khi các giáo sư đến, Alina đã dàn xếp hòa giải trận hỗn chiến giữa hai nhà.

"Giáo sư Dumbledore, cháu..." Ngẩng đầu lên nhìn cụ Dumbledore, thấy khuôn mặt cụ trông thật tiều tụy, tay trái của Alina bất giác che mông rồi rụt cổ lại, sợ sệt lùi về sau.

"Rất đau đúng không? Cháu ấy, bình thường không phải cháu thông minh lắm sao..."

Cụ Dumbledore lắc đầu, ngồi xổm xuống kiểm tra cẩn thận vết thương của cô, cụ nhíu mày, đưa đũa phép khẽ chạm lên cánh tay phải của cô.

Ể?

Alina chớp chớp mắt, thử cử động cánh tay phải, cô cảm thấy phần cơ thể bên phải của mình giống như lập tức được ngâm trong dòng nước ấm áp, kèm theo một cảm giác ngưa ngứa, rồi tất cả sự đau đớn trong nháy mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi đâu nữa, sự căng thẳng trong lòng cũng theo đó mà được xoa dịu đi một chút.

"Xin lỗi, ta đã tới muộn."

Cụ Dumbledore giơ bàn tay to già nua nhăn nheo lên xoa nhẹ mái tóc màu bạch kim của cô bé, không giải thích nhiều về nguyên nhân.

Cụ đứng lên, chủ động nắm bàn tay trái nhỏ nhắn của Alina, giống như một người ông đối mặt với cháu gái của mình, cụ nở một nụ cười hiền từ và ấm áp: "Đi thôi, theo ta đến văn phòng hiệu trưởng. Ngoại trừ những nghi hoặc liên quan đến trận xung đột lần này, ta nghĩ, một số việc trước đó, có thể cần phải thương lượng và sửa đổi một chút."

Có lẽ... giống như "Khóa huấn luyện" dành cho tất cả học sinh, Alina cần bổ sung thêm một bản dẫn dắt trưởng thành nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status