Quậy tung Hogwarts

Chương 123: Thức Ăn Dự Trữ, tấn công!

Translator: Nguyetmai

Vị trí cuối cùng là chiếc bàn dài nhà Hufflepuff.

Alina thong thả ung dung cắt miếng trứng ốp la của cô, lòng đỏ trứng màu vàng kim vẫn còn lòng đào chảy ra từ miệng vết cắt, rơi vào trong miếng bánh mì nướng giòn thơm, quả thật cũng coi như là một trong những loại tương phết lên bánh ngon nhất trên thế gian rồi.

Hai cô bé ngồi bên cạnh Alina một trái một phải, Hannah Abbott chải hai bím tóc vàng óng, có một khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, cùng với...

"Granger, tại sao cậu lại chạy tới đây? Nếu mình không lầm thì chỗ ngồi của nhà Gryffindor ở đầu bên kia cơ mà."

Sau cuộc xung đột xảy ra ban sáng, Hannah vốn dịu dàng đã trưởng thành rất nhanh, bây giờ đang cẩn thận bảo vệ khay đồ ăn, liếc mắt nhìn thấy Hermione Granger ngồi ở bên tay phải của Alina, trong giọng nói thể hiện sự không vui.

Không biết tại sao một Hannah Abbott gần như có thể hòa hợp với tất cả mọi người, khi đối mặt với cô phù thủy nhỏ tóc nâu này thì trong lòng lại luôn có cảm giác bực bội và mâu thuẫn khó diễn tả bằng lời, giống như cảm giác bị cướp mất món đồ chơi yêu thích lúc nhỏ vậy.

So với cảm xúc mâu thuẫn của Hannah thì rõ ràng Hermione ngồi bên cạnh Alina trông vui vẻ hơn nhiều.

"Nếu cậu quan sát kĩ sẽ phát hiện ra ngoại trừ chiếc bàn dài của các giáo sư ra thì chỗ Alina là nơi duy nhất không bị đám cú mèo bay tán loạn quấy rầy." Hermione Granger nhíu mày, trả lời với vẻ mặt như lẽ đương nhiên.

Cô bé Hermione có mái tóc nâu rối bù vừa nhanh chóng vươn tay đem mấy bát khoai tây nghiền vừa xuất hiện trên khay thức ăn tới trước mặt Alina, để đảm bảo chúng sẽ không bị đám cú mèo đấu nhau đâm sầm xuống bàn ăn hủy sạch, vừa tiếp tục nói.

"Đêm qua sau khi quay về ký túc xá, mình đã tra trong sách. Nếu mình đoán không sai, Alina chắc hẳn là loại phù thủy có tư chất Druid bẩm sinh trong truyền thuyết. Chính bởi vì vậy cho nên cậu ấy mới có cơ hội lắng nghe những lời dạy bảo của các bậc thầy phù thủy Druid thần bí kia."

Tư chất Druid? Alina chớp mắt hoang mang.

A, phải rồi!

Hôm qua bên cạnh Hồ Đen, vì để thuyết phục (lừa bịp) nhân vật quan trọng Hagrid gia nhập vào kế hoạch "món ngon trường Hogwarts", cô đã bỏ công sức chuẩn bị lí do thoái thác về một tổ chức bảo vệ tự nhiên cùng với giáo phái Druid được cải biên từ kiếp trước. Lúc ấy đám phù thủy năm nhất bao gồm Hermione và Hannah cũng đều có mặt ở đó.

"Khụ khụ, đương nhiên rồi. Các cậu biết đấy, mình xưa nay luôn rất tâm đắc về phương diện hiểu và nói chuyện được với động vật."

Alina ho nhẹ một tiếng, không do dự mặt dày mày dạn thừa nhận, chỉ vào con thú cưng đang ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm trên bàn ăn, chịu trách nhiệm giúp ba người chuyển bữa sáng.

"Cậu xem đi, Thức Ăn Dự Trữ chính là một ví dụ rất tốt. Mình có một phương thức giao tiếp rất hữu hiệu đối với những động vật ngon miệng, à, đáng yêu này."

Suy cho cùng thì uy hiếp cũng là một trong những phương thức giao tiếp thông dụng trong giới tự nhiên mà.

Đám cú đưa thư nhạy bén hơn các loài chim bình thường rất nhiều, trong quá trình bay và tìm thức ăn đều sẽ vô thức né tránh chỗ ngồi của Alina theo bản năng, cho nên trên đỉnh đầu của Alina đã hình thành một khu vực trống hình trụ kỳ lạ.

Cho dù là cú mèo đưa thư được nuôi từ nhỏ đến lớn của nhà Hannah thì cũng chỉ ném bức thư từ phía rất xa, sau đó vỗ cánh nhanh chóng rời đi, giống như bên dưới là cảnh địa ngục đáng sợ vậy.

Chẳng lẽ sau khi ăn nhiều gà béo mặt tròn thì sẽ tỏa ra hơi thở uy hiếp dồn nén kỳ lạ đối với loài cú mèo sao?

Hay là tư chất bẩm sinh của chủng tộc Veela sẽ bất giác truyền tải một phần cảm xúc và thông tin khi đối mặt với các loài động vật thần kỳ khác?

Alina vừa nghĩ vừa liếc nhìn mấy con cú mèo đang lượn quanh gần khu vực phía trên của Hermione, vô thức liếm môi.

Cục, cục, cục, cục...

Cơ thể mấy con cú mèo bị Alina nhìn chăm chú lập tức cứng đờ, chúng không tự chủ được mà lượn vòng rơi xuống đất cách đó một đoạn ngắn, ngay sau đó toàn thân run lên, giật mình một cái. Hai, ba con lại rơi xuống trúng người mấy phù thủy nhỏ xui xẻo ở phía dưới, sau đó hoảng sợ vỗ cánh bay sang đầu khác của Đại sảnh đường.

Xem ra, sau này nếu như có cơ hội vẫn nên hỏi đàn anh Newt Scamander một chút xem có cách gì có thể che giấu hơi thở của bản thân không, nếu không cứ kéo dài như vậy mãi chẳng phải cô sẽ trở thành em gái phóng điện bíp bíp rồi sao? Điều này đối với Alina yêu thương động vật thần kỳ tha thiết mà nói chính là một tin tức khá tồi tệ.

Nhưng trước mắt xem ra phần lớn đám gà béo mặt tròn vẫn rất thức thời mà đi quấy rầy lão củ cải già độc ác, không làm phiền đến cô và bạn bè của cô yên tĩnh thưởng thức bữa sáng.

Nhìn một lượt Đại sảnh đường lộn xộn, Alina gật đầu hài lòng. Cái gọi là hạnh phúc quả là phải dựa vào sự so sánh mới thể hiện ra được.

Mà lúc này, cục bông trắng được trái ôm phải ấp chính là người chiến thắng của Hogwarts.

Alina híp mắt lại, đưa bánh mì chiên trứng trong tay mình vào trong tay Hannah vẫn còn đang buồn bực không vui, rồi cô quay đầu, đắc ý hả hê lấy le với đám phù thủy nhỏ tụ tập bên cạnh mình: "Hãy yên tâm ăn đi, chỉ cần ngồi bên cạnh mình thì không có con cú mèo nào dám..."

Đúng lúc này, không đợi cô bé lai Veela nói dứt lời.

Một con cú mèo đầu chim ưng ánh mắt mơ hồ lảo đảo len từ bên ngoài Đại sảnh đường vào, phía dưới hai móng vuốt có kẹp một bức thư bằng giấy da dày còn lớn hơn cả cơ thể của nó.

Sau khi phân biệt phương hướng một lát trên không trung của Đại sảnh đường, hai mắt của nó sáng lên, nghênh ngang bay xuyên qua khu vực trống trải trên đỉnh đầu của Alina, bay đi về phía cụ Dumbledore.

Bẹp!

Một đống phân chim nhỏ rơi chuẩn xuống mép bàn ăn của Alina.

"... Dám ỉa trên đầu mình."

Ánh mắt của Alina chậm rãi di chuyển tới đống phân chim trên bàn ăn, vẻ mặt cô bé ngẩn ngơ đáng yêu. Trong ánh mắt chứa ý cười của chúng bạn, cô vô thức nói nốt những lời còn lại theo quán tính.

"Phụt... Khụ khụ khụ khụ... À, mình không, không cười... khụ khụ khụ..."

Bên phải của Alina truyền tới một loạt âm thanh kỳ quái, hai mắt của Hermione gần như đã híp lại thành hình trăng non, cô bé gắng sức che miệng lại, phát ra một loạt âm thanh khụ khụ khụ khụ, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu nghẹn tới mức đỏ lựng lên.

"Khụ khụ khụ... Mình cũng không cười... Khụ khụ khụ..."

Hannah Abbott phản ứng lại ngay sau đó cũng nhanh chóng học theo mà che miệng lại, không dễ gì mới nén tiếng cười trở lại trong bụng, cô bé cúi gập người xuống, hai vai run rẩy kịch liệt, hiển nhiên cũng đang nhịn cười tới mức vô cùng vất vả.

"..."

Alina ngẩng đầu lên, mặt không có cảm xúc gì, liếc nhìn con cú mèo nhỏ đang bay nghênh ngang trên không kia.

Tốt, rất tốt!

Bộp!

Chiếc dao trong tay Alina đập mạnh lên mặt bàn.

"Thức Ăn Dự Trữ, xông lên cho tao! Bắt cái đồ không có mắt kia xuống cho tao!"

Cục?

Thức Ăn Dự Trữ đang yên tĩnh ngồi trước khay thức ăn chung trên bàn và ngậm đĩa truyền thức ăn, nghe thấy vậy bèn nghiêng đầu, đôi mắt to chớp chớp không hiểu gì, lông vũ dài hai bên tai động đậy. Nó cúi đầu xuống khôn khéo cọ cọ lên cánh tay của Alina, không có một chút tự giác và uy nghiêm nào của một loài chim dữ ăn thịt loại nhỏ.

"Trông thấy con cú kia không, con mồi đấy. Bắt xuống, thịt cá nướng. Không bắt được, tắm nước nóng."

Alina dùng hai tay ôm con thú cưng của mình lên, nhắm chuẩn con cú mèo trên không có hình thể còn nhỏ hơn một chút so với Thức Ăn Dự Trữ, nói gằn từng chữ.

Cục!

Hai mắt Thức Ăn Dự Trữ trợn to, nó nhanh chóng gật đầu, ánh mắt trở nên sắc bén và hung ác.

Một lát sau, con cú mèo nhỏ vỗ cánh thật mạnh, bất chợt vọt lên trên không trung Đại sảnh đường giống như một viên đạn vậy, trong miệng nó phát ra hàng loạt tiếng kêu sắc nhọn và hưng phấn.

Cục ha ha ha ha ha....
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status