Quậy tung Hogwarts

Chương 127: Chuyện pháp thuật, sao có thể nói là bỏ thuốc chứ?

Translator: Nguyetmai

"Ực a, oa!"

Cổ họng Hermione thoáng chuyển động, khuôn mặt nhỏ hơi ửng hồng, cái miệng thả ra một luồng hơi nóng.

Cô bé tóc nâu nhắm mắt lại, mím môi, và nhớ lại mùi vị vừa mới lướt qua rồi nhanh chóng biến mất trên đầu lưỡi, không tự chủ được mà nhìn về phía bát khoai tây nghiền có hương vị thần kỳ trong tay Alina.

Hermione Granger cũng không xa lạ gì đối với món ăn phổ biến nhất ở nước Anh này, thế nhưng trong mười một năm qua, chưa từng có một loại khoai tây nghiền nào mang đến cho cô bé cảm nhận về vị giác và thị giác một cách khác lạ như vậy.

"Nếu mình không đoán sai, Alina, cậu đã bỏ thêm mật ong vào trong này đúng không?" Hannah liếm môi, giống như có điều suy nghĩ.

Do thường xuyên phụ giúp tại quán rượu nhà mình nên Hannah có những hiểu biết nhất định về phương diện nấu nướng, cô bé đã mang máng nhận ra được vị ngọt ẩn trong món ăn đó.

"Không sai, thực tế là còn có cả sữa bò nữa."

Alina mỉm cười, gật đầu, khoai tây nghiền và mật ong đều có tác dụng phụ trợ rất tốt đối với việc điều dưỡng dạ dày và nhuận phổi ích khí, kết hợp hai thứ này với nhau sẽ tạo ra món ăn chính phù hợp nhất vào buổi sáng.

Tuy nhiên, phương thức kết hợp phù hợp nhất thật ra là khi khoai tây được luộc chín đến một nửa, cho một lượng mật ong vừa đủ vào rồi trộn đều, để mật ong có đủ thời gian để từ từ thấm vào khoai tây đang dần dần mềm ra.

Do đó, Alina còn bỏ thêm một chút sữa bò ấm, để bảo đảm mật ong có thể thấm đều với khoai tây nghiền đã thành hình mà không bị quá ngọt. Đồng thời, mùi sữa thoang thoảng cũng làm tăng thêm mức độ thơm ngon của món khoai tây nghiền.

"Thì ra là như vậy."

Hermione gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại liếc nhìn phần khoai tây nghiền trong tay Alina một cách kĩ càng.

Không giống với những bát khoai tây nghiền khác màu sắc đơn điệu, nghìn bát đều có hương vị như nhau trên bàn ăn của trường Hogwarts, đập vào tầm mắt cô là một bát khoai tây nghiền màu vàng nhạt giống màu hổ phách, nhuyễn hơn và thơm ngon hơn/ Trong bát khoai tây nghiền dường như lóe lên hơi thở của mùa xuân.

"Không đúng, không chỉ có mật ong."

Hermione đột nhiên cau mày, lắc đầu và nói một cách nghiêm túc.

Không phải là hình như, ngoại trừ mật ong và sữa tươi ra thì chắc chắn còn có thứ khác, một nét chấm phá quan trọng hơn hoàn thiện món khoai tây nghiền ngon tuyệt này.

Hermione Granger ra sức dụi mắt, mấy chấm màu xanh sẫm rải lác đác trong bát khoai tây nghiền trên tay Alina khiến cho tổng thể món ăn trông hấp dẫn mê người.

Nhắm mắt lại, một hương thơm thoang thoảng như có như không xen lẫn trong hương vị của khoai tây, tràn vào trong khoang mũi của cô bé, khiến cho tinh thần của cô bé không nhịn được mà run lên.

Chính là mùi vị này! Cô bé chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương này trong những cách chế biến khoai tây nghiền khác.

"Là địa y, mình đã bỏ thêm địa y sinh trưởng ở tầng một dưới lòng đất trường Hogwarts vào trong khoai tây nghiền."

Chú ý tới ánh mắt của Hermione, Alina híp mắt lại một cách đắc ý, lấy mấy mảng thực vật giòn tan mọc thành từng mảng màu xanh sẫm từ trong ngực ra.

Hannah chỉ cảm thấy hình như hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra cụ thể mình đã từng nhìn thấy nó ở nơi nào trong tầng một dưới lòng đất của lâu đài.

"Địa y? Đó là cái gì vậy?"

"Thứ này có thể ăn sao?"

Sự chú ý của hai người lập tức bị mảng thực vật trong tay Alina thu hút, không ai bảo ai mà đồng thanh hỏi.

Thoạt nhìn thì trông giống như một loại đồ snack rau củ xốp giòn được hình thành từ vô số chiếc lá nhỏ nhăn nheo vậy.

Bên ngoài mảng địa y có vẻ sáng bóng, giống như được phủ một lớp dầu mỏng. Khi Alina lấy mảng địa y ra, mùi hương ngọt ngào tươi mát thoang thoảng lúc trước đã trở nên nồng đậm hơn nhiều.

"Đương nhiên là có thể ăn rồi, không những thế đây còn là một hương vị tươi ngon vô cùng hiếm có đó."

Alina gật đầu, trả lời bằng vẻ mặt nghiêm túc, trong đáy mắt hiện lên vẻ hoài niệm.

Địa y là một loại nấm đặc biệt, loại nấm đặc biệt này thông thường chỉ có thể tồn tại trong tự nhiên khi nằm trong hệ thông sinh thái cộng sinh cùng có lợi với các loài tảo hoặc vi khuẩn lam khác. Trên thế giới có hơn hai mươi loại ăn được, và phần lớn số còn lại cũng không có độc.

Tốc độ sinh trưởng của chúng cực kì chậm, chúng thường sinh trưởng ở vách đá, nham thạch, vỏ cây hoặc trên sa mạc.

Khả năng chịu đựng đối với ô nhiễm công nghiệp rất thấp, nhưng khả năng thích ứng đối với hoàn cảnh thiên nhiên khắc nghiệt thì lại rất mạnh, không ít vùng núi cao, vùng đất lạnh và hai cực Trái Đất đều có sự tồn tại của địa y.

Ở kiếp trước, Trung Quốc khi còn chưa bị ô nhiễm bởi cách mạng công nghiệp là quốc gia có nguồn tài nguyên địa y phong phú nhất trên thế giới.

Cộng thêm sự hiểu biết và gần gũi với thiên nhiên vạn vật của những người sinh sống trên mảnh đất này, lẽ đương nhiên, lịch sử về việc sử dụng địa y làm thức ăn và làm thuốc cũng tương đối lâu đời, sớm nhất thậm chí có thể ngược dòng thời gian tìm về thời kỳ Y Kỳ thị.

Địa y là một loại thực vật tươi ngon có thể ăn được và có khả năng chống ung thư và chống virus HIV giống như Umbilicaria esculenta (một loài địa y mọc trên đá, có thể ăn nếu xử lý đúng cách và có thể dùng làm thuốc). Trước khi Alina xuyên tới đây, loài này gần như sắp bị cô ăn đến nỗi thành giống loài có nguy cơ tuyệt chủng. Lasallia mayebarae và Rhizoplaca huashanensis, nếu như không có một lô được bảo vệ trong phòng thí nghiệm, thì thậm chí thiếu chút nữa có thể tuyên bố tuyệt chủng luôn rồi.

Nhưng, trong tay Alina là biến dị của loài Evernia mesomorpha không thường thấy ở khu vực Châu Á, một loại địa y không dai.

Đây là địa y loại nhỏ dùng trong công nghiệp hương liệu, có lẽ là do chịu ảnh hưởng của tòa lâu đài pháp thuật này cho nên màu sắc của những mảng địa y này đã thay đổi từ màu xanh nhạt vốn có trở thành màu xanh đậm, trên bề mặt thỉnh thoảng còn lấp láng ánh sáng mơ hồ.

Trong trận hỗn chiến giữa hai nhà vào lúc sáng, Alina đã vô tình phát hiện ra loại thực vật thơm ngon này trên bức tường ở lối rẽ hành lang đá khi cô tới gần phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin.

Sau khi đến văn phòng của cụ Dumbledore, cô nhờ vào chiêu làm nũng và giả nai để cụ làm phép giúp cô xác nhận không có độc một lần nữa, sau đó lại mượn lò sưởi trong văn phòng hiệu trưởng để nướng mấy mảng địa y, định bụng sẽ dùng chúng làm gia vị sau này. Ở đất nước không có các loại gia vị nêm nếm để tăng thêm hương vị như hành tây, gừng, tỏi, Alina không thể không tự nghĩ cách tìm kiếm một số loại gia vị thay thế.

Còn về phương pháp sấy khô thật ra lại càng đơn giản.

Chỉ cần xé những mảng địa y biến dị trong trường Hogwarts thành những miếng cỡ 2-3cm, bỏ đi tất cả phần cuống lá và bộ phận bám vào tường, trộn với mật ong, dầu ô liu và một ít hương liệu trên chiếc đĩa nhỏ, bỏ địa y vào rồi trộn đều, sau khi bảo đảm mỗi phiến lá đều dính đầy nước sốt thì trực tiếp nướng trên ngọn lửa lật qua lật lại cho đến khi chúng xốp giòn ngon miệng là được.

"... Chính là như vậy. Mặt khác, mình vừa mới phát hiện ra, nếu như rót vào đó một chút ma lực thì mùi vị sẽ càng kích thích và mãnh liệt hơn."

Liếc nhìn hai cô bé như hiểu lại như không hiểu, Alina mỉm cười, bóp vụn một miếng địa y của lâu đài Hogwarts rắc vào trong chiếc bát đựng đầy khoai tây trộn mật ong, rút đũa phép ra vẩy nhẹ, vài điểm sáng giống như linh tinh bay ra, khiến cho món ăn trông giống như một món hàng thủ công mỹ nghệ tinh xảo.

"Nào, nếm thử đi. Khoai tây nghiền trộn mật và địa y thơm lừng của Hogwarts, đã đến lúc cảm nhận hương vị thơm ngon của pháp thuật rồi."

Alina cười nhạt, giọng nói dịu dàng êm tai giống như đang thì thầm. Cô tiện tay dùng muỗng xúc một miếng khoai tây nghiền thật lớn đang tỏa ra ánh sáng nhạt đưa đến trước mặt Hermione còn đang xử lý lượng thông tin mới: "Náo, há miệng, a!"

"A, ừm..."

Nhìn khuôn mặt xinh xắn trước mặt giống như đang tỏa ra sức quyến rũ vô hạn, Hermione Granger bối rối gật đầu, nghe lời há miệng ra theo bản năng.

Răng rắc.

Cùng với tiếng địa y xốp giòn phát ra từ trong miệng, ánh sáng nhạt lấp lánh nhanh chóng hòa quyện vào trong miếng khoai tây nghiền thơm ngon, mùi vị ngon tuyệt sền sệt như mật ong nhưng lại không quá ngọt lập tức bùng nổ nơi đầu lưỡi.

Những hạt mưa rơi xuống.

Như thể phía chân trời đột nhiên đổ một cơn mưa lớn bao gồm khoai tây nghiền, mật ong và cả sữa tươi vậy.

Có cơn gió thổi qua, hương thơm đậm đà vô hạn tuôn ra từ khắp bốn phương tám hướng, bao bọc lấy Hermione, mật ong sền sệt và khoai tây nghiền không ngừng đi qua cơ thể của cô bé mang lại cảm giác rõ ràng giống như đi qua mỗi chân tơ kẽ tóc. Cảm giác ấm áp và an tâm liên tục trào ra từ sâu trong nội tâm, cả người giống như quay trở lại trong ổ chăn lười biếng lúc buổi chiều khi còn bé.

Và trong đó, món địa y lâu đài Hogwarts thơm ngát và xốp giòn chính là tia chớp thi thoảng lại rạch ngang chân trời, mỗi lần xuất hiện đều đánh mạnh vào toàn bộ thế giới, khiến cho linh hồn của Hermione run rẩy và vui sướng tột độ.

"Ừm a... Không, không được, không được phát ra âm thanh mất mặt thế này..."

Sắc mặt Hermione ửng đỏ, cô cắn chặt môi, hai chân vô thức kẹp chặt, trong mắt phủ một lớp sương mù mờ mịt giống như một vũng nước thu. Làn da trắng nõn tỏa ra ánh sáng màu hồng nhạt, hai tay ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy bất lực của chính mình.

Thật không thẳng thắn, rõ ràng đã như vậy rồi, rõ ràng rất ngon miệng mà, Alina nhìn thôi mà cũng thấy đói cồn cào đây.

Xem ra, với tư cách là bạn bè, tiểu thư Granger cần một sự trợ giúp nho nhỏ.

Alina bất đắc dĩ lắc đầu, cầm muỗng lên, liếc nhìn đồ ăn còn đang lấp lánh ánh sáng nhạt ở bên tay mình, cô lại vẩy đũa phép một lần nữa.

Sau đó múc, đút vào một cách kiên quyết.

Với tư cách là bạn, cô nhất định phải khiến bạn học Hermione cảm nhận được niềm khoái lạc thật sự.

Cùng với việc bỏ thêm cọng rơm cuối cùng, lớp phòng tuyến cuối cùng đang căng cứng trong ý thức của bé gái tóc nâu đã sụp đổ hoàn toàn.

... Dường như... ý thức... đã bay đi mất rồi...

"Ừm a, ối a a, ừm a a a!"

Hiệu quả tốt đến không ngờ, chỉ có điều, có lẽ lần này phải giảm pháp lực đi một chút chăng?

Alina gật đầu vô cùng hài lòng, đầu cũng không thèm quay lại, nhanh chóng vươn tay túm lấy Hannah đang muốn bỏ chạy, nở một nụ cười dịu dàng.

"Đừng chạy mà, giờ đến lượt cậu rồi, Hannah đáng yêu."

"Không, không được... A..."

"Ừm a...a!... Ối ừm! Mình...! A a..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status