Quậy tung Hogwarts

Chương 130: Một vật khắc một vật

Translator: Nguyetmai

"Đi đổi lấy một ít bột sữa dê đi, thế giới pháp thuật chắc cũng có dê phải không? Hoặc bón nước không là được rồi."

"Ăn thứ giống như ông ăn? Ông cho rằng ông là con mèo sao! Mèo là động vật ăn thịt, nguồn năng lượng là chất béo và protein, nói cách khác chính là mèo không thể lấy được năng lượng từ đồ ăn của con người, cho dù có thể ăn no nhưng lại không chuyển hóa được thành năng lượng."

"Có thể cho nó ăn trứng gà, nhưng chú ý không được trộn lẫn lòng trắng trứng cho nó ăn."

"Gan heo, gan gà... thích ăn và có thể ăn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, kali xyanua cũng có vị giống với hạnh nhân đấy. Cho mèo ăn nội tạng động vật trong thời gian dài sẽ khiến nó thiếu canxi, gây trở ngại cho việc đi lại của nó."

"Cá khô? Rong biển? Đương nhiên cũng không thể ăn thường xuyên, bên trong đó có nguyên tố vi lượng lớn sẽ khiến nó bị kết sỏi đường tiết niệu."

"Trời đất, rốt cuộc ông đang nghĩ cái gì vậy? Cũng may ông không thích ăn socola, nếu không có thể tôi đã không thể nhìn thấy Bà Norris đáng thương được rồi..."

Giữa các tầng lầu của tòa lâu đài Hogwarts vang vọng giọng nói trong trẻo của cô bé.

Sau khi Alina tìm kiếm lý do, cướp lại Bà Norris từ trong lòng của lão Filch, cô vừa vuốt ve con mèo Maine trong tay một cách vô cùng hài lòng, vừa phổ cập kiến thức khoa học thông thường về nuôi mèo cho lão ủy viên kỷ luật và tác phong này của trường Hogwarts.

Làm một người mắc bệnh cuồng mèo nặng, không cần Alina đưa ra quá nhiều bằng chứng để chứng minh thì lão Filch cũng sẽ nhanh chóng hiểu được cô bé tóc bạch kim trước mặt này là một nhân viên hốt phân cao cấp có kinh nghiệm và đẳng cấp cao hơn lão nhiều. Lão giám thị già có thể nhận biết được rất rõ ràng, sự yêu thích của Alina đối với Bà Norris không có chút giả vờ giả vịt nào hết.

Nếu là nói ở phương diện khác thì có lẽ Filch sẽ nổi giận.

Nhưng liên quan tới Bà Norris mà lão coi như người thân, hơn nữa còn là vấn đề xảy ra bởi vì lão hiểu sai cách nuôi dưỡng mèo, cho nên mặc dù bị phun nước bọt đầy mặt nhưng lão Argus Filch lại chỉ lau qua loa tùy tiện vài cái, rồi lão tươi cười xum xoe xung quanh Alina liên tục hỏi thêm nhiều kiến thức hơn nữa.

Huống chi, thông qua rất nhiều câu trả lời thờ ơ của Alina, Filch cũng đã xác minh được gần như tất cả sự sai lầm trong kinh nghiệm nuôi dưỡng mèo của lão. Ví dụ như trước đây lão vẫn cho rằng nguyên nhân hằng ngày Bà Norris bị đi ngoài đều do đám học sinh đáng ghét kia gây ra.

Trên thực tế, trong lòng Filch cũng hiểu rất rõ, nếu không phải bùa chú chữa bệnh của bà Pomfrey cao siêu thì Bà Norris của lão có thể đã chết từ lâu rồi.

Liếc nhìn lão Argus Filch mang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, gần như chỉ thiếu nước trực tiếp lấy quyển sổ ra ghi chép lại, Alina âm thầm nhếch khóe môi... kế hoạch thành công rồi.

Cho dù là muốn vơ vét thức ăn ngon trong lâu đài Hogwarts, hoặc là thường xuyên cướp bóc ở các phòng sinh hoạt chung khác, thậm chí là đi du lịch ban đêm và bày tiệc nướng BBQ trong lâu đài, thì kẻ mà Alina cần phải đối mặt đầu tiên chính là lão ủy viên tác phong và kỷ luật Filch có mặt khắp nơi này.

Mà là một Squib không thể thi triển được pháp thuật thì ngoại trừ pháp thuật ra, điều mà Filch cô độc cần nhất không phải là sự đồng tình và giúp đỡ từ những phù thủy mắt để quá đầu khác, mà là một đối tượng nói chuyện có thể có tiếng nói chung với lão ở một chủ đề nào đó.

Không thể nghi ngờ rằng Bà Norris chính là cầu nối tốt nhất.

Chỉ cần Alina có thể giúp Filch nuôi con mèo gầy trơ xương này trở nên béo mập, cô cảm thấy cô thậm chí không cần dùng tới Áo khoác Tàng hình cũng có thể nghênh ngang đốt một đống lửa trên đài quan sát cao nhất của Hogwarts, sưởi ấm cho các loại động thực vật đang rét run cả người.

Đương nhiên vấn đề duy nhất xuất hiện trước mắt là...

"Ngài Filch, lối đi phía trước kia không phải chúng ta đã đi qua rồi sao?"

Alina nhíu mày, nói với vẻ hoang mang.

"Hả? À... tiểu thư Kaslana chắc cô nhìn lầm rồi, cô nên biết là bên trong lâu đài Hogwarts có không ít nơi trông hơi giống nhau."

Nụ cười trên khuôn mặt của Filch cứng đờ, lão ho khan một tiếng lúng túng, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh. Không phải Giáo sư Dumbledore đã nói đứa trẻ này không nhớ được đường sao?

"Nhưng mà theo tôi được biết, chỉ một quãng đường ngắn từ tầng một tới tầng tám, đáng lẽ chúng ta đã phải tới nơi rồi mới phải."

Rõ ràng là vì muốn kéo dài thời gian trao đổi với Alina hết sức có thể mà lão giám thị đảm nhận nhiệm vụ làm người dẫn đường đã dựa vào sự quen thuộc của bản thân đối với tòa lâu đài này mà vẽ ra một con đường tham quan tương đối xa.

Alina thở dài một hơi, còn tiếp tục như vậy nữa thì có trời mới biết liệu lão củ cải già độc ác kia có mượn cớ để nhắc lại chuyện cũ hay không. Không biết tại sao trong lòng cô lại dâng lên một dự cảm chẳng lành, mà cảm giác này ngày càng rõ ràng hơn theo thời gian.

Cô xoay người, nhìn lão ủy viên kỷ luật và tác phong đang cố gắng chuyển đề tài và nói nghiêm túc.

"Ngài Filch, ông hoàn toàn không cần phải lo lắng, cháu còn phải học ở đây bảy năm nữa cơ mà. Như vậy đi, sau này nếu rảnh rỗi, cháu sẽ tới văn phòng tầng một tìm ông. Ông cũng nên suy nghĩ kĩ rồi liệt kê ra tình trạng của Bà Norris và những thắc mắc mà ông gặp phải trong quá trình nuôi bà Norrish nhé, đến lúc đó cháu sẽ giải đáp hết, có được không?"

Cô bé tóc bạch kim vừa nói vừa vẩy mái tóc, ôm chú mèo con trong lòng, sải bước đi về phía trước.

"Cô nói rất đúng, như vậy cũng tốt..."

Bị vạch trần tâm tư, trên khuôn mặt Filch hiện lên vẻ mất tự nhiên, lão gãi mái tóc lưa thưa của mình, cười gượng rồi nghiêng đầu về phía sau: "Khụ khụ, đừng đi về phía trước nữa, đi bên này đi, lúc trước chúng ta đi ngược đường rồi."

"..."

Sau khi nhận được lời hứa hẹn của Alina, lão Filch không kéo dài thời gian nữa, lão bước nhanh dẫn cô bé đi xuyên qua đủ các loại lối đi ẩn giấu trong lâu đài, mãi cho đến lúc này Alina mới phát hiện hóa ra trước đó hai người vẫn quanh co ở giữa tầng hai và tầng ba.

Không đợi kẻ mù đường nào đó nhớ kĩ đường đi cụ thể, gần như chỉ chớp mắt một cái, Alina phát hiện bản thân đã tới được tầng tám của tòa lâu đài, cách đó không xa chính là con quái vật bằng đá trước văn phòng hiệu trường.

"Kẹo Ong Xì Xèo."

Filch hắng giọng, đọc mật khẩu một cách rõ ràng, con quái vật bằng đá tránh qua một bên, để lộ ra hành lang được giấu sau bức tường.

"Tới rồi, bên trong chính là văn phòng hiệu trưởng. Ta còn phải đi dọn dẹp các mảnh vụn tường vỡ rải rác tứ tung ở tầng một dưới mặt đất."

Filch vừa nói vừa đưa tay ra, đón lấy Bà Norris trong tay Alina, nghĩ tới công việc lão sắp sửa phải đối mặt, sắc mặt lão hơi khó coi: "Nếu để cho ta biết được kẻ đầu sỏ là ai, ta thề nhất định sẽ lôi ruột của kẻ đó ra quấn trên cổ, sau đó treo ngược trong địa lao! Dù sao có bà Pomfrey ở đây, miễn hắn không chết là được!"

Hả!

Alina đang xoa đầu Bà Norris lưu luyến không nỡ rời xa, nghe thấy vậy toàn thân run rẩy, cánh tay cô dừng lại giữa không trung.

"Ồ, yên tâm đi, đừng sợ. Ta nghe nói cô là một đứa trẻ ngoan, may mắn là có cô khuyên nhủ học sinh hai bên mới khiến cho đám điên này không tiếp tục đánh nhau nữa."

Lão Filch nhìn Alina bằng vẻ mặt vui vẻ hòa nhã, lão miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, để lộ ra hàm răng ố vàng của lão.

"Phải... phải. Nên làm thôi, cháu chỉ tiện tay mà thôi."

Alina nuốt nước bọt, xoay người nhanh chóng chạy vào trong hành lang, gõ cửa văn phòng.

Cánh cửa lập tức được mở, cụ Dumbledore nhìn Alina với vẻ mặt tươi cười.

"Ồ, ta đã chờ cháu rất lâu rồi đấy... Ta mới nghe nói ban sáng có người nào đó đã hẹn một trận đấu công bằng công chính ở Đại sảnh đường có phải không?"

"Thật ngại quá, cháu vào nhầm phòng rồi!"

Alina không hề do dự mà lập tức quay người bỏ chạy.

"Haiz." Cụ Dumbledore lắc đầu bất đắc dĩ, cụ mỉm cười ôn hòa, nhẹ nhàng vẩy đũa phép trong tay về phía trước.

"Petrificus... Totalus!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status