Quậy tung Hogwarts

Chương 140: Chúa tể Hắc ám thỏa hiệp


Editor: Nguyetmai

"Bombarda Impact!" (Bạo Liệt Trùng Kích)

Grindelwald lắc đầu rồi khẽ đọc, lão nâng lòng bàn tay nhắm chuẩn vào Alina, tiện tay đẩy về phía trước.

Bùm!

Không có chút sức chống cự nào, giống như bị một gã đàn ông to khỏe đâm sầm vào, cơ thể nhỏ bé của Alina bị một sức mạnh to lớn đánh cho trực tiếp bay lên.

"Ta nghĩ cháu cần phải hiểu, ta không phải là kiểu xoàng xĩnh một khi mất đi đũa phép thì sẽ trở thành một Muggle đáng thương đâu."

Khóe miệng Grindelwald cong lên đắc ý, lão nhẹ nhàng nói: "Một phù thủy chân chính, cho dù không có đũa phép cũng có thể đánh bại kẻ địch dễ như trở bàn tay..."

Grindelwald chưa nói dứt lời thì thấy mặc dù bị bùa chú đánh bay nhưng cánh tay nhỏ bé của Alina vẫn nắm lấy chiếc va li không buông. Nhờ vào lực hướng tâm trong lực học cổ điển, cơ thể cô bé vẽ một hình vòng cung trên không rồi quay trở về trước mặt Grindelwald.

Bịch!

Một chiếc giày bệt cỡ nhỏ của bé gái in mạnh lên trên khuôn mặt đang vô cùng đắc ý của lão Chúa tể Hắc ám đời đầu, khiến cho lời lão muốn nói bị đạp trở về.

"Ui da, thế mà ông nỡ xuống tay thật à? Cái thứ ruồi nặng tim đen này!"

Alina hít vào một hơi không khí lạnh, xoa lồng ngực đau đớn của mình. Cũng may cuối cùng cô không hề buông tay, bằng không suýt chút nữa thì để lão già mất nết này cướp đồ thành công rồi.

"Mày!" Trên mặt còn in vết giày, Grindelwald phẫn nộ quay đầu lại, ngọn lửa giận ngút trời trong mắt lão dường như đã biến thành thực thể.

Trước giờ chưa từng có...

Bao nhiêu năm nay, bất kể là trải qua những trận chiến như thế nào, bị bắt bao nhiêu lần thì cũng chưa từng có ai dám to gan dùng chân đạp vào mặt lão. Nếu như lúc trước còn nói mấy câu pha trò thì bây giờ trong lòng Grindelwald đã lập tức nổi giận thực sự.

"Mày cái gì mà mày! Tôi ghét nhất loại người cậy già lên mặt như ông đấy!"

Tuân theo nguyên tắc quyền anh ngầm do cha xứ Benítez dạy, tất cả những lời rác rưởi đều phải hoàn thành trong quá trình giơ nắm đấm.

Dù sao cũng đã ra tay rồi, Alina dĩ nhiên cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều và trông trước trông sau nữa. Cô đứng tấn rồi nhanh chóng xông về phía trước, một nắm đấm không hề hoa lệ, trực tiếp chào hỏi với khuôn mặt của Grindelwald.

Đối mặt với phù thủy hắc ám mạnh nhất giới pháp thuật từ xưa đến nay, cô sẽ không thiếu cảnh giác chỉ bởi vì đối phương là một lão già mặt đầy nếp nhăn đâu.

Còn về dũng khí và lí do ra tay thì rất đơn giản, lời bổ sung thêm trong lời nhắn lại của cụ Dumbledore có nhắc đến "Grindelwald có thể không đánh lại cô". Điều này chứng tỏ, trên lý thuyết, cô và Grindelwald chắc hẳn là một chín một mười.

Nhìn nắm đấm đang lao tới mặt mình, ánh mắt của Grindelwald ngưng tụ lại, cánh tay phải nhanh chóng vung lên, chiếc gối trên chiếc giường cứng bay lên không trung ngăn phía trước nắm đấm của Alina, triệt tiêu phần lớn sức lực trên nắm đấm của cô bé, khiến lão không trực tiếp ăn phải cú đấm này.

"Mày thực sự cho rằng chỉ dựa vào chút sức lực của mày mà có thể làm tao bị thương sao? Tao không phải là những kẻ yếu đuối trong trường chúng mày đâu nhé!"

Là một Chúa tể Hắc ám đời đầu đã trải qua vô số trận quyết đấu, cho dù đã già nua, cơ thể đã yếu đi nhiều, nhưng đối với việc phải chịu một đá một đấm, Grindelwald còn chưa đến mức bị một con nhóc mười tuổi dễ dàng đánh ngã như vậy.

Grindelwald hơi lắc đầu, tay trái giơ lên nhanh như điện xẹt, tóm lấy cánh tay nhỏ bé của Alian bị hãm trong gối một cách chuẩn xác, bàn tay phải siết chặt, không có bất cứ vẻ thương hoa tiếc ngọc nào mà đấm lên cái bụng nhỏ mềm yếu của cô bé thật mạnh.

"Đừng coi thường người khác quá, cái con nhóc quái quỷ không biết trời cao đất dày này!"

Bụp!

"Ui da!"

Một cơn đau kịch liệt lan ra từ bụng của Alina, cô bé không nhịn được mà rên lên một tiếng, sức lực của Grindelwald hiển nhiên mạnh hơn nhiều so với những lão già có cơ thể già yếu như thế này, nhưng mà... dường như cũng không phải không thể chịu được.

Alina cắn răng, hai tay xé rách chiếc gối chắn trước đầu Grindelwald, không nghĩ ngợi gì mà dùng cái đầu liều chết lao về phía trước.

Bốp!

"Lão già chỉ biết ăn mà không biết nấu nhà ông, có tư cách gì ngăn cản tôi đem thức ăn đi!"

Vừa nói, Alina vừa nhân cơ hội dùng sức vặn ngón tay giữ trên va li của Grindelwald, lảo đảo đẩy chiếc va li định rời khỏi căn phòng này.

"Con nhãi hỗn xược, mày đứng lại cho tao!"

Grindelwald che trán, tay phải vung mạnh, chiếc ghế gỗ cũ kĩ bay ngang tới, nện lên lưng của Alina.

Vốn dĩ bước chân không được vững lắm, Alina suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất, đến nỗi chiếc va li trong tay cô tự nhiên cũng không cánh mà bay, quay trở lại trên giường của Grindelwald.

"Như vậy xem ra không còn gì để nói nữa rồi phải không? Phi, xem ra là một trận đánh ác liệt..."

Alina quệt khóe miệng, nhổ ra một bãi nước bọt có lẫn tơ máu, xoay bả vai, sắc mặt trở nên nghiêm túc, co người lại tránh được chiếc ghế lại đánh tới một lần nữa rồi lao về phía trước.

Lần này Grindelwald không né tránh nữa mà lão không cam chịu yếu thế mà giơ nắm đấm lên, vung về phía Alina.

Hai phù thủy một lớn một nhỏ giống như là võ sĩ quyền anh của thế giới phi pháp thuật vậy, vung tay múa chân xông vào đánh lộn với nhau.

...

Trên tòa tháp cao của lâu đài Nurmengard, hai phù thủy mà tuổi tác cách xa nhau đang nhìn chòng chọc nhau, tràn đầy ý chí chiến đấu, giống hệt như hai con gà chọi vậy.

Qua mấy hồi đấm đá, mặt mũi hai người đều đã bầm dập, những vết bầm tím trên cơ thể lại càng không đếm xuể.

"Phù, ha, phù..."

Dựa vào bức tường lạnh giá, Gellert Grindelwald thở hổn hển như một cái máy quạt gió cũ kĩ, lão nheo con mắt bên trái đã hơi sưng to, nhìn về phía cục bông trắng ở cách đó không xa bằng ánh mắt tràn ngập cảnh giác.

So sánh với Alina vẫn dồi dào tinh lực, Grindelwald lại cảm nhận được rõ ràng sự mệt mỏi đang không ngừng dâng lên trong cơ thể mình. Năm tháng đã để lại trên cơ thể lão những vết tích không thể nào dùng pháp thuật mà chữa khỏi được.

Trong trường hợp không có đũa phép, Grindelwald căn bản không thể nào phóng ra được những bùa chú tinh xảo, khả năng sử dụng bùa chú không cần dùng đũa phép mà lão vẫn lấy làm kiêu ngạo trong không gian chật hẹp như thế này lại không hữu dụng như trong tưởng tượng, bởi vì khi lão vẫn chưa kịp mở miệng nói thì một nắm đấm nhỏ đã xuất hiện ngay trước mắt lão rồi.

Grindelwald ý thức rất rõ rằng thời gian qua đi, tuổi tác và những khuyết điểm trên cơ thể lão đang ngày càng tăng thêm, có lẽ chỉ cần qua thêm mấy phút nữa thôi, lão sẽ bị con nhãi ranh trước mặt đánh ngất.

Cảm nhận được cơn đau đớn truyền tới từ khắp trên dưới toàn thân, Grindelwald nhe răng, cuối cùng lão cũng bắt đầu hiểu ý nghĩa mà cụ Dumbledore muốn biểu đạt trong lời nhắn. Con nhóc tên Alina này quả thực chính là một con quái thú nhỏ mạnh mẽ và dồi dào sức lực.

Mà một ông già bị nhốt trên tháp cao, cơ thể gầy yếu như lão, căn bản không thể nào đánh nổi một con quái thú dồi dào năng lượng được.

"Dừng lại! Mày thắng rồi! Tất cả thức ăn đều thuộc về mày hết!"

Thấy dường như Alina đã nghỉ ngơi đủ rồi, đang điều chỉnh lại hơi thở và chuẩn bị nhào tới lần nữa, Grindelwald dứt khoát đặt mông ngồi xuống va li màu xám tạm thời quay trở về bên cạnh lão, dang hai tay tỏ ý không muốn đánh nữa rồi lão hét lớn.

Một nắm đấm lướt qua gò má của lão, một nắm đấm nhỏ sưng đỏ dừng ngay bên đầu Grindelwald.

"Nhưng chúng nhất định phải đặt bên ta mới phải chứ..."

"Hửm?" Alina hừ mũi.

"Trước tiên dừng tay đã, ta giúp cháu chữa trị vết thương, còn cháu nghe ta nói."

Không đợi Alina ra tay, Grindelwald giơ hai tay lên, cười thân thiện, rồi lão nhẹ nhàng giữ lấy nắm đấm của Alina.

Một ánh sáng màu trắng mờ nhạt phát ra từ lòng bàn tay của lão, nhanh chóng trị lành các vết thương trên người cô bé, Grindelwald dùng một giọng điệu dỗ dành trẻ con trước nay chưa từng có mà nói.

"Cháu xem đi, dù sao ta cũng không thể rời khỏi căn phòng này, đây là lời hứa của ta với Albus. Huống hồ trên dưới lâu đài đều không có nhà bếp có thể dử dụng, ít nhất chỗ ta còn có thể dùng pháp thuật giúp cháu nấu chín những thức ăn này..."

Lão già Albus Dumbledore đáng chết!

Nhắc tới cụ Dumbledore, Grindelwald không nhịn được cắn răng oán hận.

Cuối cùng lão cũng hiểu ra một chuyện, đó là tại sao cụ Dumbledore lại không tiếc cái mặt già, cho dù là lừa bịp rồi bỏ trốn cũng phải để cục bông trắng này ở trong lâu đài của lão.

Nếu đổi thành lão thì lão cũng sẽ nghĩ hết mọi cách để ném đứa trẻ chuyên gây sự này đi càng xa càng tốt.

"Chúng ta phải hợp tác với nhau mới được. Ta quyết định rồi, ta sẽ đích thân dạy pháp thuật cho cháu, không thể để cái... ừm... cháu gọi thế nào nhỉ... ồ phải rồi, lão củ cải già độc ác kia, nhất định không thể để cho lão sống thoải mái!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status