Quậy tung Hogwarts

Chương 141: Chiến lợi phẩm của Alina


Editor: Nguyetmai

Trước kết quả chiến đấu tàn khốc, dù Grindelwald có những sự tích huy hoàng thế nào trong quá khứ, biết được bao nhiêu kiến thức thần chú cao thâm đi chăng nữa thì cũng đành phải chấp nhận hiện thực một cách bất đắc dĩ – Dumbledore nói không sai, đúng là lão không đánh thắng Alina được.

Nguyên nhân thứ nhất là vì thực sự cơ thể lão đã quá mức già yếu, nguyên nhân thứ hai quan trọng hơn là đứa bé này không phải một thiếu nữ mười tuổi bình thường, hơn nữa Dumbledore còn cố tình che giấu một số thông tin rất quan trọng.

Trong lúc hai người đọ sức với nhau, Grindelwald có thể cảm nhận được rất rõ ràng, dù là năng lực để chống lại thần chú hay sức mạnh, sức chịu đựng, tốc độ khôi phục trong cơ thể Alina đều vượt xa tiêu chuẩn của một cô bé loài người bình thường.

Sau khi phải nhận bùa công kích, ít nhất thì một cô bé loài người mười tuổi không thể chỉ hơi vuốt ngực một cái là đã hô hào vung nắm đấm đấm vào mặt lão được.

Không còn gì để nghi ngờ nữa, người Dumbledore quăng tới để lão dạy bảo tạm thời - học sinh được gọi là hơi đặc biệt này chắc chắn là con lai giữa phù thùy loài người và sinh vật ma pháp, hơn nữa…

Liếc nhìn khuôn mặt đẹp đẽ và mái tóc dài màu bạch kim tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, mí mắt Grindelwald không khỏi giật giật. Đó còn là một cô bé con lai thích tự do, nhanh nhạy, nóng nảy, lại còn rất xinh đẹp nữa chứ.

Nếu ngẫm lại theo mạch suy nghĩ này thì hầu hết những điều khó hiểu mà Grindelwald băn khoăn đều có câu trả lời cả rồi.

Ví dụ như vì sao Alina lại có thiên phú ma pháp mạnh đến vậy, vì sao có thể dễ dàng thuyết phục các học sinh ở Hogwarts và vì sao tính cách lại khó kiểm soát như thế…

"Ông nói ngay từ đầu đi có phải tốt không, cháu có phải người không biết lí lẽ đâu. Quả thực chúng ta cùng một phe thật, người phải trả giá đắt phải là lão củ cải độc ác kia."

Nhìn ông lão đang chữa trị vết thương trước mặt mình, Alina bỗng cảm thấy ái ngại một chút xíu.

Nếu suy nghĩ lại kĩ hơn, dù sao hiện tại Grindelwald cũng chưa quen với cô lắm, không biết rõ sự yếu đuối, bất lực và trái tim lương thiện dưới vẻ bề ngoài đáng thương của cô, vì thế mới xảy ra chuyện hiểu lầm và lo lắng không cần thiết.

Phải biết rằng, theo những gì mà cụ Dumbledore nói, trong năm ngày bắt đầu kể từ bây giờ, tất cả thức ăn của hai người đều nằm trong cái va li này, cô mà nhất quyết mang cái va li này đi thì chưa biết chừng Grindelwald sẽ liều mạng với cô mất.

Nếu như thế, nghĩ kĩ lại thì tạm thời đặt nguyên liệu nấu ăn ở chỗ của Grindelwald cũng không phải vấn đề gì to tát.

Một là Grindelwald sẽ không đột ngột bỏ đi giống Dumbledore, hai là dù Grindelwald có lật mặt chối cãi thì cô cũng không sợ, dù sao lão cũng không đánh lại cô.

"Thế này đi, chi bằng hai chúng ta đều lùi một bước vậy."

Alina xòe tay ra, cô nhìn về phía ông lão đang ngồi trên va li:

"Chúng ta sẽ bàn tới chuyện học tập sau. Tóm lại, tạm thời cứ để cái va li ở chỗ ông, quyền bảo quản nó thuộc về ông, quyền sử dụng thì mỗi người một nửa. Ông không có ý kiến gì chứ?"

"Đương nhiên rồi."

Grindelwald khoái trá gật đầu, đây vốn là đề nghị của lão, đương nhiên lão sẽ không phản đối gì rồi.

Cục bông trắng đột nhiên dễ tính như thế, dù xét từ góc độ nào thì kết quả này cũng có lợi cho lão, lão nhìn sang cô với ánh mắt cảnh giác.

Ngẫm nghĩ một hồi, Grindelwald chủ động bổ sung thêm, lão giơ ngón tay lên:

"Trên thực tế, ông có thể xử lí và nấu nướng một phần nguyên liệu nấu ăn giúp cháu. Có thể cháu không hiểu lắm đâu, từ nguyên liệu đến món ăn để ăn được còn một khoảng cách nữa. Đó không phải chuyện mà trí thông minh và sức khỏe có thể giải quyết được, có lẽ cháu sẽ cần sự trợ giúp đến từ người lớn tuổi…"

"Không cần đâu, cháu sẽ tự nghĩ cách giải quyết đồ ăn của mình."

Alina lắc đầu mà không hề do dự chút nào, cô mỉm cười từ chối.

Trong ấn tượng của cô, tay nghề nấu ăn của người Anh hình như cũng chẳng khá hơn người Đức, tuy rằng ít những nguyên liệu có hại hơn, nhưng cũng xoay quanh việc ăn khoai tây kèm với những thứ khác.

Snack khoai tây, bánh khoai tây, bột khoai tây, khoai tây chiên xù, khoai tây hấp, sa lát khoai tây, khoai tây thái lát… Điều khác biệt duy nhất là thay những loại cá thành những loại xúc xích nướng.

"Tiếp đó…"

Alina ngẫm nghĩ rồi bước tới trước cánh cửa gỗ nơi lối vào, cô vừa quan sát kĩ lưỡng vừa nói một cách chậm rãi như đang suy nghĩ điều gì đó:

"Để đặt nền móng cho sự tin tưởng giữa hai bên, tạm thời cháu sẽ cất giữ thứ này."

"Là sao…"

Grindelwald nhíu mày lại một cách khó hiểu.

Dưới ánh mắt chẳng hiểu gì cả của Grindelwald, Alina quay đầu lại cười ngọt ngào:

"Đừng hoảng hốt, không có vấn đề gì lớn đâu."

Ngay sau đó, Grindelwald lập tức mở to mắt ra.

Không đợi lão nói gì, Alina đã lùi về phía sau mấy bước, rồi cô đột nhiên tăng tốc lao về phía trước, giơ chân đá cái rầm vào trục của cánh cửa gỗ cũ rích khiến âm thanh chói tai vang lên.

Rầm!

Cánh cửa gỗ đung đưa một lúc, trục gỗ vốn đã bắt đầu mục nát vang lên những tiếng tanh tách, hơi ngả về phía sau một cách bất thường, có lẽ không bao lâu nữa nó sẽ tự đổ xuống.

Quả nhiên, đúng như sự quan sát trước đó của Alina, các thiết bị trong tòa lâu đài thiếu thốn việc tu sửa thường ngày đã bắt đầu biến chất, chỉ cần nhắm vào trục tiếp nối giữa cánh cửa gỗ và bức tường rồi sử dụng một số pháp thuật vật lí thần kì là có thể dỡ nó ra.

Rầm, rầm, rầm!

Kẹt… Uỳnh…

Trong ánh mắt thẫn thờ của Grindelwald, cánh cửa gỗ cũ kĩ không có khóa ấy vọng ra âm thanh đinh tai nhức óc, sau nửa phút cố gắng đứng vững, rốt cuộc nó cũng không chịu nổi mà đổ xuống mặt đất trước nét mặt hài lòng của Alina.

"Cháu có thể hiểu được tâm lí muốn giữ đồ ăn lại của ông, dù sao ông chỉ có thể hoạt động trong căn phòng nhỏ này. Thế nhưng, cháu cũng lo rằng sau khi cháu đi, ông sẽ sử dụng ma pháp để phong tỏa căn phòng này lại."

Alina xoa cổ chân nhức mỏi vì lực phản, xoay đầu nhìn Grindelwald đang trợn to đôi mắt như bị Bùa tê liệt đánh trúng, cô chỉ vào cánh cửa rồi giải thích một cách nghiêm túc.

"Ông nhìn mà xem, sau khi phá nó đi thì công bằng hơn nhiều rồi. Tới lúc hết năm ngày và rời khỏi đây, cháu sẽ trả lại cho ông. Yên tâm đi, trước đó cháu đã cảm nhận được lúc ở trong hành lang rồi, có phá cánh cửa này đi thì cũng không lọt gió đâu."

Dứt lời, cô kéo chiến lợi phẩm của mình, lúc lắc cái đầu sang hai bên trái phải, bước xuống lầu dưới của tòa tháp với tâm trạng vui vẻ.

Chúa tể Hắc ám đời thứ nhất trợn mắt há miệng nhìn khung cửa trống rỗng cùng với Alina đang dần kéo cánh cửa đi xa với bước chân nhanh nhẹn, lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình đã thật sự không theo kịp thời đại nữa rồi.

Rốt cuộc đây là tuyển thủ với tư duy thế nào vậy, những phù thủy nhỏ bây giờ đều thế này cả sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status