Quậy tung Hogwarts

Chương 189: Hỗn loạn và nổ



Editor: Nguyetmai

Salzburg có thể phân ra thành salz và burg, salz là muối trong tiếng Đức, burg là cao điểm. Bắt đầu từ công nguyên năm 755, nơi này trở nên phồn vinh nhờ phát hiện ra mỏ muối.

Cả thành thị nằm ở chân núi phía Bắc của dãy Alpes, xây dựng ở giữa những gò núi nguyên thủy, được xưng là một thành phố núi cửa vào của dãy Alpes, cách di chuyển chủ yếu trong thành phố là đi bộ.

Bởi vì nguyên nhân lịch sử, Salzburg là thành phố lớn thứ tư của Áo, dù là ẩm thực, ăn mặc hay ngôn ngữ thì đều mang đậm phong cách Bavaria, phong cách kiến trúc là kiến trúc Baroque tinh tế.

Salzburg đã từng là trụ sở của các đời giám mục (tổng giám mục, giám mục áo tím) nên nó là một thành phố cổ xưa mang hơi thở tôn giáo, mặc dù diện tích trong thành phố không quá lớn, nhưng lại phân bố nhiều những tu viện, nhà thờ có lịch sử lâu đời cùng vườn tược của những giám mục: Nhà thờ Salzburg theo phong cách Baroque đầu tiên ở phía Bắc Alpes, tu viện Petrus đầu tiên trong khu vực nói tiếng Đức và nữ tu viện có lịch sử lâu đời nhất trên cả thế giới – nữ tu viện Benediktinen-Frauenstift Nonnberg… Tất cả đều được xây dựng ở đây.





Ngoại trừ ý nghĩa tôn giáo, số dân của thành phố này chưa tới một trăm ngàn người, một thành thị nhỏ mà kể cả lúc Alina tới du lịch trong kiếp trước cũng không quá hai trăm ngàn người, nhưng cũng nổi tiếng vì đã sinh ra những danh nhân.

Dù là thiên tài âm nhạc Mozart, vua nhạc trưởng Karajan hay là Hermann Göring, Albert Speer, Otto I, thậm chí nhà Vật lí học Christian Johann từng khiến thành thị này trở thành tâm điểm chú ý của thế giới… Mọi người đều có thể nghe đến tên của thành phố này ở mọi lĩnh vực.

Thế nhưng, hiện tại chưa phải thời đại thông tin phát triển, phúc lợi xã hội tốt như mấy chục năm sau.

Trước khi Liên Xô – đất nước khổng lồ nằm ngang Âu Á sụp đổ, tình trạng phát triển kinh tế và xã hội của tất cả người dân châu Âu, nói đúng ra là tất cả các nước tư bản chủ nghĩa đều chìm trong vũng bùn, phúc lợi bị cắt giảm, tiền lương hạ thấp, giá cả hàng hóa lên cao, nguy cơ chiến tranh… Trước những tin tức tồi tệ liên tiếp và áp lực sinh hoạt, gần như chẳng ai có tâm trạng đi du lịch cả.

Cũng vì vậy nên thành phố tôn giáo và nghệ thuật Salzburg hiện tại rất hiu quạnh, không ít người trẻ tuổi lựa chọn ra ngoài làm công, ngoại trừ người già, trẻ nhỏ, nhân viên tôn giáo và người giàu thì dân cư còn ở lại trong thành phố này chỉ có nhân viên công tác của các ngành nghề cơ bản như ăn uống, giáo dục, chữa bệnh, thị chính.

Bệnh viện Salk (Salk Hospital), tên đầu đủ là Salzburger Landeskliniken Federal State Hospital, là bệnh viện có lịch sử lâu đời nhất trong nội thành Salzburg, đồng thời cũng có thể nói là bệnh viện lớn duy nhất trong thành phố.

Khủng hoảng kinh tế toàn cầu dẫn tới việc khách du lịch giảm bớt, cộng thêm bầu không khí ổn định, trật tự của nội thành Salzburg, số người trong bênh viện Salk rất ít, khung cảnh trong cả bệnh viện rất yên tĩnh, an nhàn, thường thì một ngày không có quá năm mươi người bệnh đến.

Bởi vậy, bác sĩ trong bệnh viện Salk của Salzburg thường chỉ cần nghĩ tới hai chuyện, đó là chữa bệnh thế nào cho hiệu quả và phải hưởng thụ cuộc sống thế nào – chuyện thứ hai có thể chiếm mất hơn một nửa thời gian của cả ngày.

"Ồ, đã năm giờ chiều từ lúc nào chẳng hay rồi?"

Trong phòng cấp cứu bệnh viện Salk, bác sĩ chủ nhiệm Joe Annes ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, dựa theo giờ làm việc thông thường, hầu hết các bác sĩ trong những khoa khác đang thu dọn văn phòng hoặc là đang trên đường về nhà rồi.

Thế nhưng, đối với bác sĩ khoa cấp cứu cần trực 24/24, thời gian đi làm bình thường của bệnh viện không có ý nghĩa gì với bọn họ cả, bọn họ sử dụng một thời gian biểu thay ca riêng.

"Hơi đói rồi."

Joe Annes vỗ bụng, bất đắc dĩ nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tuy rằng với Joe Annes, thời gian làm việc của anh mới chưa tới một nửa, nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới việc bụng anh phát ra tiếng vang phản đối vào giờ ăn cơm, nhất là khi trưa nay anh còn không ăn no.





"Ha ha, Betty thân mến, có thể làm phiền em một chuyện không?"

Joe Annes ngẫm nghĩ rồi cầm ống nghe trên mặt bàn lên, gọi vào số của Elson Aruid – y tá trực ở khu vực lễ tân, giọng nói mang theo nét nịnh nọt:

"Vẫn như cũ, hai bánh thịt bò, em biết đấy, hôm nay anh trực ban, không thể rời khỏi bệnh viện được."

So với những bác sĩ chủ nhiệm có văn bản quy định rõ ràng là phải ở vị trí làm việc 24/24, tổ y tá với số người dồi dào linh hoạt hơn khá nhiều, ngoại trừ hỗ trợ cứu chữa bệnh nhân thì thỉnh thoảng sẽ giúp bác sĩ xử lí một số việc vặt.

"Em đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi em là Betty trong lúc làm việc."

Đầu bên kia vọng lại giọng nói tức giận của Elson Aruid:

"Nhưng xin lỗi, e là tạm thời không được, bên này có chút chuyện."

Cách đường dây điện thoại, Joe Annes loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu bên kia, như thể đang tranh chấp rất kịch liệt. Một bên giống tiếng của cô bé nước ngoài, bên còn lại là giọng nói ồm ồm của bảo vệ Hans, sau đó còn có cả tiếng của những y tá khác.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Joe Annes nhíu mày, giọng nói bất giác nghiêm túc trở lại.

"Hiện tại vẫn chưa rõ lắm, chỉ biết có hai du khách nước ngoài một già một trẻ vừa vào cửa bệnh viện, ông lão đã ngất đi, hiện tại chủ yếu bọn em đang nói chuyện với cô bé, nhưng có vẻ như cô bé ấy hoàn toàn không biết tiếng Đức, trên người cũng không có thông tin gì về thân phận, thậm chí còn không có phí để khám bệnh, Hans đang thử liên hệ với lãnh sứ quán… A, trời ạ!"

Elson Aruid mới nói được một nửa thì đột nhiên hô lên thất thanh, ngay sau đó, Joe Annes chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn vọng vào ống nghe, như thể có một quả bom rơi xuống đại sảnh, đồng thời anh cũng cảm nhận được rằng cả bệnh viện đang rung lên nhè nhẹ.

Đoàng!

Sau đó là tiếng bức tường sụp đổ, cùng với tiếng thét sợ hãi của cả đàn ông và phụ nữ, đầu bên kia trở nên hỗn loạn vô cùng.





"Betty! Betty, sao vậy?"

Joe Annes đứng bật dậy, anh hô to vào trong ống nghe, nhưng chỉ có những tiếng nói ngắt quãng đáp lời anh. Thời khắc trước khi cuộc gọi kết thúc, Joe Annes loáng thoáng nghe được tiếng nói nghẹn ngào của một cô bé:

"Save him! Please!"

"Chết tiệt! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy!"

Sắc mặt Joe Annes biến đổi, anh cầm hòm phẫu thuật khẩn cấp xông ra khỏi văn phòng không chút do dự:

"Mình biết ngay trưa nay phải ăn nhiều một chút mới đúng mà."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status