Quậy tung Hogwarts

Chương 193: Khách không mời mà tới, ứng đối



Editor: Nguyetmai

"Ai?"

Nghe thấy tiếng vang vọng tới từ cửa, Alina đang nói chuyện với bác sĩ chữa trị lập tức ngừng cuộc đối thoại lại, cảnh giác xoay người sang.

Nhìn vào người đàn ông mặc áo khoác màu xám đậm xuất hiện ở cửa ra vào, ánh mắt cô dừng lại trên đũa phép trong tay ông ta, con người đột nhiên co lại.

Ngay lập tức, Alina rút đũa phép ra khỏi túi áo, nắm chặt trong tay với vẻ cảnh giác, tay trái đặt lên dây chuyền trên ngực để có thể phản kích bất cứ lúc nào.

"Thả lỏng nào, cô bé, khống chế ma lực của cháu. Cháu nhìn đi, ta không có ác ý, nếu không, có thể lúc này cháu đã nằm trên mặt đất nghe ta nói rồi."

Lông mày của George Max hơi nhếch lên, đũa phép trong tay chủ động rời khỏi người Alina, ông dang tay ra, nói với vẻ nhẹ nhõm.

"Xin tự giới thiệu, ta là George Max, cố viên cấp một của Bộ Pháp thuật Áo, chuyên phụ trách xử lí một số sự cố pháp thuật mà Muggle không nên biết đến."

Vừa nói, người đàn ông vừa quơ đũa phép một cách thong thả, thẻ công tác trước ngực trở lại với trạng thái vốn có – [George Max, nhân viên cấp một, tổ xử lý những sự kiện ngẫu nhiên/sự cố pháp thuật/ Bộ Pháp thuật Áo]

"Ngay trước mặt bốn Muggle, sử dụng thần chú làm nổ một bức tường, đây không phải chuyện nhỏ. Cháu có muốn giải thích gì về chuyện này không?"

Mặc dù chuyện xuất hiện phù thủy nhỏ tuổi vị thành niên trong khoảng thời gian này khá là kỳ lạ, nhưng đối với Max, xử lí sự cố pháp thuật do phù thủy nhỏ chưa trưởng thành gây nên đơn giản hơn nhiều so với việc phải ứng phó với một phù thủy trưởng thành u ám, quái gở nào đó.

"…"

Nhìn nam phù thủy không rõ lai lịch cầm đũa phép xuất hiện đột ngột trong phòng, Alina trầm mặc một lúc lâu, sau khi chắc chắn đối phương không có ý đối địch, đũa phép trong tay cô hạ xuống, cô chớp mắt một cách khó hiểu.

"Xin lỗi, xin hỏi ông có biết nói tiếng Anh không?"

Người nước ngoài.

George Max hơi sửng sốt, theo những gì ông ta biết, Áo và những nước xung quanh Áo đều thuộc về khu vực nói tiếng Đức, hiển nhiên cô bé nói tiếng Anh lưu loát trước mặt không phải cư dân ở gần đây.

May mà là một phù thủy, ít nhiều gì cũng phải biết một chút tiếng Anh cơ bản, dù sao thì không ít tài liệu giảng dạy đều viết bằng tiếng Anh. Nam phù thủy đau đầu nhìn về phía Alina, nhíu mày hỏi Alina bằng trình độ tiếng Anh sứt sẹo của mình:

"Được, cháu tên là gì, đến từ đâu…"

"Alina, Alina Kaslana, Scotland, Hogwarts."

Alina trả lời một cách bình tĩnh.

Dứt lời, Alina ngẫm nghĩ, nghiêng đầu về phía bác sĩ Khoa cấp cứu đứng bên cạnh:

"Có lẽ chúng ta nên tìm một nơi yên tĩnh, ông chắc rằng nói chuyện ở đây là một ý kiến hay sao?"

"À, đúng thế, cháu nói không sai."

George Max chớp mắt, quay đầu nhìn bác sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse trắng trong phòng bệnh, cười một cách lễ phép:

"Xin lỗi, có thể cho bọn tôi vài phút trước được không? Anh có thể ngồi chờ ngoài cửa một lát, sau đó có lẽ sẽ có một số việc cần anh phối hợp."

Nếu đã chắc chắn là liên quan đến phù thủy nước ngoài, hơn nữa còn là phù thủy tuổi vị thành niên, vậy thì chuyện này không nằm trong phạm vi mà ông ta có thể giải quyết được nữa. Điều ông ta có thể làm là xóa bỏ những kí ức liên quan của Muggle, sau đó đợi người của Bộ hợp tác Pháp thuật Quốc tế tới giải quyết.

Thế nhưng trước đó, George Max vẫn phải cẩn thận xác nhận lại – dù sao trước kia ông ta cũng từng gặp phù thủy biết một ngoại ngữ, cố tình giả làm người nước ngoài để né tránh sự trừng phạt.

"… Đương nhiên, tôi hiểu, đây là cuộc đối thoại của một thế giới khác trong truyền thuyết."

Joe Annes nhún vai, đôi mắt nhìn qua nhìn lại đũa phép trong tay Alina và Max. Sau một hồi trầm mặc, anh nói với vẻ nghiêm túc:

"Nơi này là phòng bệnh, vì thế làm phiền hai người cất cái que gỗ đáng sợ kia đi. Tôi cần nhắc nhở mọi người một câu, tình trạng của bệnh nhân vừa mới tốt lên được một chút, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn nguy hiểm, cần được chăm sóc… Ừm, tôi ở ngay bên ngoài, cần gì cứ gọi tôi."

Dứt lời, bác sĩ gật đầu với hai người rồi ra khỏi phòng bệnh.

Tạch.

Cửa phòng bệnh vọng lại tiếng khép cửa khe khẽ.

"Được rồi, hiện tại không còn ai cả, chúng ta tiếp tục chủ đề lúc trước."

George Max quay đầu nhìn về phía cô bé trước mặt:

"Thế người trên giường bệnh thì sao? Trông tình hình có vẻ rất tồi tệ, vì cứu ông ấy nên cháu mới thi triển pháp thuật uy hiếp những Muggle đáng thương đó sao?"

Vừa nói, George Max vươn cổ lên trước nhìn. Một ông lão với khuôn mặt nhăn nheo đang nằm lẳng lặng ở đó, hai tay cắm ống nhựa – nếu ông nhớ không lầm thì chắc hẳn thứ này gọi là truyền dịch nhỉ? Hình như Muggle rất thích cách chữa trị này.

Nhìn thấy động tác của George Max, cơ thể của Alina bất giác trở nên căng thẳng, đũa phép trong tay hơi nâng lên.

May mắn thay, nam phù thủy chỉ nhìn lướt qua một cái rồi lại thu ánh mắt về phía Alina, tò mò hỏi:

"Thế nên, Kaslana, ông ấy là ai? Ông nội của cháu sao? Một phù thủy hay là một Muggle?"

Rất hiển nhiên, sau hơn bốn mươi năm, Gellert Grindelwald đã hoàn toàn thay đổi, có thể những phù thủy từng tham gia vào việc bắt lão đều không thể nhận ra rằng ông lão gần đất xa trời này chính là Chúa tể Hắc ám ngang tàng tuấn tú khi xưa.

Điều mà Alina cần phải làm lúc này là cố gắng che giấu chuyện này.

Alina khẽ lắc đầu, sửa lại với vẻ mặt thành thật:

"Không, nói chính xác ra thì là cụ ngoại ông của cháu. Tên cụ là Otto Apocalypse, là một Muggle, cụ ngoại bà của cháu là phù thủy."

Kỹ xảo nói dối tốt nhất không phải nói theo suy đoán của đối phương, mà thỉnh thoảng phải chỉnh sửa lại ở một số chi tiết.

Quả nhiên, sau khi nghe xong lời nói của Alina, nét nghi ngờ trong mắt George Max giảm đi nhiều. Vừa rồi ông ta chỉ thuận miệng nhắc tới "ông nội" mà thôi, sau khi nói xong, ông ta đã nhận ra với tuổi của cô bé trước mặt, nếu là đời thứ ba thật thì trông dáng vẻ của ông lão kia quá già rồi.

Nếu là cụ ngoại thì lại rất bình thường, còn về chuyện đó có phải lời nói dối không, Max không quá lo lắng về điểm này, dù sao thì với suy nghĩ của người bình thường, ai có thể phản ứng lại ngay trong chớp mắt, nhắc đến cái mối quan hệ cụ ngoại xa xôi thế này được?

Nam phù thủy nhún vai, sau khi biết ông lão trên giường bệnh là một Muggle, ông ta đã hoàn toàn mất đi hứng thú.

"Được rồi, vậy còn một câu hỏi cuối cùng, theo ta được biết, hẳn là học sinh của Hogwarts còn đang học tập trong lâu đài ở Scotland xa xôi, mà bộ quần áo này của cháu…"

George Max xoay người, nhìn Alina từ trên xuống dưới, đôi mắt dừng lại trên bộ quần áo bò Muggle màu lam nhạt của cô bé. Ông ta không thể không thận trọng được, dù sao vụ việc cũng liên quan đến bốn Muggle và Bùa nổ có sức phá hoại, dù thế nào cũng phải hỏi kĩ vài câu.

"Bởi vì một lần ngoài ý muốn, sau khi ăn sáng xong, cháu xuất hiện trong nhà của cụ ngoại, sau đó cụ đột nhiên mắc bệnh, làm cháu sợ hết hồn."

Alina mếu máo tủi thân, trả lời một cách hùng hồn, đây là sự thật mà.

"Còn về áo chùng phù thủy Hogwarts…"

Cái cằm nhỏ nhắn của cô bé hất về phía Grindelwald:

"Ừm, bởi vì cụ đột nhiên phát run, thế là cháu bèn cởi ra khoác lên người cụ. Xin hỏi còn vấn đề gì nữa không? Bộ Pháp thuật Áo của các ông có thể giúp cháu liên lạc với Hiệu trưởng Dumbledore được không?"

Nhìn theo hướng mà cô bé chỉ, George Max bước tới quan sát gần giường bệnh Grindelwald.

Đúng thế, từ kích cỡ và kiểu dáng của áo chùng phù thủy màu đen, rõ ràng nó là áo của cô bé trước mắt, trước ngực áo chùng có một biểu tượng màu vàng đen, trong đó là một con chồn đáng yêu, bên dưới được viết cụm từ "Hufflepuff" tiếng Anh. Hầu hết các phù thủy trong thế giới pháp thuật đều từng nghe nói đến bốn học viện của Hogwarts, nhất là nhà có số người nhiều nhất này.

"Hufflepuff? Được, ta không còn câu hỏi gì nữa cả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status