Quậy tung Hogwarts

Chương 41: Bắt đầu từ nhà ga King's Cross

Translator: Nguyetmai

Một tháng sau tại London, nước Anh, nhà ga King's Cross.

"Được rồi, chia tay ở đây thôi, con không muốn ngồi trên tàu hỏa tạm biệt người đâu."

Alina đẩy xe để hành lý, dừng bước giữa sân ga số 9 và sân ga số 10, quay đầu lại nói với Benítez đi bên cạnh, vừa nói cô vừa vỗ lồng ngực căng phồng, "Thức Ăn Để Dành, ra chào tạm biệt với cha đi nào."

Trước ngực cô khẽ động đậy, một chú chim cú mèo còn ngái ngủ từ trong cổ áo cô nhô đầu ra ngoài, sau đó nó cũng kêu lên một tiếng giống như đang tạm biệt vậy.

Cục...

Từ sau hôm trở về thị trấn Lus bé nhỏ từ Hogwarts, Alina bị cấm đụng tới tất cả những quyển sách liên quan tới pháp thuật, thậm chí mãi cho tới hôm khai giảng, Alina mới được chạm vào đũa phép của mình lần đầu tiên.

Mà trước đó, hai chiếc đũa phép làm từ gỗ óc chó mà Ollivander gửi tới vẫn luôn được Benítez bảo quản thay.

Sau cuộc đảo chính thất bại ở Liên Xô xảy ra đúng ngày19/8 kia, Alina không còn quan tâm tới tin tức về Liên Xô nữa.

Làn sóng của đợt cải cách này đã hình thành triệt để, trừ phi có người có thể lật đổ quá nửa nền văn minh nhân loại trong thời gian ba tháng, bằng không thì không một ai có thể ngăn cản Liên Xô từng bước đi lên con đường giải thể.

Vì vậy, đa số thời gian và tinh lực của Alina đều tập trung vào việc học tập kỹ năng nấu nướng và huấn luyện Thức Ăn Để Dành.

Sau khi trải qua mấy lần khen thưởng bằng cách tắm nước nóng, Thức Ăn Để Dành đã nhanh chóng học được một loạt quy luật sinh tồn vô cùng quan trọng như là không được ngậm chuột chết về nhà, buổi tối phải ngoan ngoãn nép trong lòng chủ nhân, không được nghịch ngợm, khi có con mồi muốn giãy giụa thì phải rút đao tương trợ (đối thủ trước mắt tạm thời chỉ có cá trong hồ)...

"Con ấy à..."

Benítez bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay xách Thức Ăn Để Dành ra khỏi cổ áo của Alina, đặt lên chiếc va li lớn màu đen trên xe để hành lý, chỉnh lại vài lọn tóc tán loạn của cô bé, rồi nói với giọng cưng chiều:

"Sau khi vào học, đừng tùy ý như ở nhà, lúc nào cũng để Thức Ăn Để Dành ngủ trong ngực làm sao được."

Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lí từ sớm, nhưng đến khi sắp chia tay thật sự, Benítez vẫn không tránh được mà lo hết cái này đến cái kia, ông ngồi xổm xuống, xoa đầu Alina rồi nghiêm túc dặn dò lần nữa.

"Hai chiếc va li lớn, một chiếc là chăn và quần áo, chiếc còn lại là sách vở và đồ ăn vặt. Sau khi tới trường rồi thì nhớ lấy quần áo ra treo lên trước, để tránh bị đồ đạc đè lên làm nhăn trông sẽ không đẹp nữa. Nếu như sau này trời trở lạnh, thì con nhớ trải thêm một tấm chăn trên giường nhé."

"Đồ ăn vặt ta nhét trong va li cho con mang đi lần này không ít, có thể chia sẻ với bạn cùng học, để có thêm nhiều bạn bè mới. Nếu như không đủ thì để Thức Ăn Để Dành gửi thư nói với ta, ta sẽ gửi qua bưu điện cho con."

"Còn bộ dao Zwilling nhập khẩu từ Đức, khi sử dụng phải vô cùng cẩn thận. Ta đã xem rồi, nặng hơn dao mà con dùng thường ngày nhiều, đừng tự làm mình bị thương nhé."

"Ở trong trường chú ý an toàn, nếu như có phát sinh mâu thuẫn với bạn học hoặc là có bạn nào bắt nạt con..."

"Ài, con biết rồi, biết rồi... Con sẽ cố hết sức để sống hòa thuận với các bạn, có tình huống gì con sẽ tìm các Giáo sư xin giúp đỡ."

Alina bất đắc dĩ thở dài, suốt cả đường đi không biết Benítez đã lải nhải đi lải nhải lại những lời này bao nhiêu lần, tai cô cũng sắp mọc kén đến nơi rồi.

"Được rồi, thả lỏng đi... cha."

Cô bé tóc bạch kim dùng hai tay nắm lấy bàn tay to trên đỉnh đầu mình, vỗ nhẹ, trong con ngươi màu xanh nước biển phản chiếu gương mặt của người đàn ông râu ria xồm xoàm, giọng nói hơi nâng cao lên:

"Hogwarts ở ngay trên cao nguyên Scotland chứ có phải ở châu Phi hay Nam Cực đâu. Hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên con đi học, lúc đầu khi cô nhi viện vừa mới xây, điều kiện còn gian khổ hơn thế này nhiều."

Ngẩng đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo trên sân ga, Alina cắn môi, đi qua Benítez rồi đón lấy xe hành lý đi về phía sân ga 9¾.

"Cũng không còn sớm nữa, mười một giờ là đoàn tàu Hogwarts phải xuất phát rồi, con vào trước đây."

Vậy nên mới nói, cô thực sự không thích ứng được khi đối diện với cảnh tạm biệt như vậy, lúc này quả nhiên vẫn nên không nói gì mà trực tiếp đi thẳng thì hơn.

"Alina!"

Thấy cô bé sắp đi xuyên qua cửa soát vé giữa sân ga số 9 và sân ga số 10, Benítez đột nhiên gọi lớn.

"Hả?"

Cô bé tóc bạch kim quay người lại, nhìn người đàn ông, nghiêng đầu không hiểu.

"Ta vừa mới nghĩ ra, tốt nhất là con đừng để bản thân chịu ấm ức."

Cơ thể Benítez hơi chùng xuống, hai tay nắm lại giơ để trước ngực, bày ra động tác quyền Anh tiêu chuẩn, nắm đấm to bằng cái nồi đất mạnh mẽ vung trong không khí.

"Còn nhớ ta đã dạy con ra quyền như thế nào không? Nếu có người bắt nạt con thì hãy đánh chúng một trận no đòn là được!"

Quả nhiên vẫn là chiêu quen thuộc đó, dùng bạo lực để trị người ta trước, đánh cho những kẻ không có mắt hay gây chuyện một trận rồi mới nói đạo lí, phải không?

Đây mới là tu sĩ mạnh bạo trong trí nhớ của cô, trong nháy mắt tâm trạng của Alina liền trở nên cởi mở hơn nhiều, khóe miệng cong lên, để lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu. Cô quay lưng lại, vẫy vẫy cánh tay bé nhỏ trắng nõn.

"Yên tâm đi, con tuyệt đối sẽ không làm mất mặt cha đâu. Cho dù là nam sinh con cũng đánh như thường."

Alina nói xong, không quay đầu lại nữa, bước chân nhanh nhẹn, đẩy chiếc xe đựng hành lý đi qua cửa soát vé.

Sau lưng cô, Benítez giơ tay lên, dường như vẫn còn muốn lải nhải dặn dò thêm điều gì đó, nhưng mà cuối cùng lại không thốt ra được bất cứ âm thanh nào, trơ mắt nhìn mái tóc dài màu bạch kim đong đưa của cô bé biến mất trong không khí.

Benítez dụi mắt, cái cửa soát vé mà Alina đi xuyên qua ấy trông lan can có vẻ vẫn còn rất chắc chắn, người đi đường qua lại xung quanh dường như hoàn toàn không chú ý tới một cô bé vừa đột nhiên biến mất trong nhà ga.

"Con gái anh sao? Là một đứa trẻ rất hiểu chuyện, cũng là học sinh mới lần đầu tới Hogwarts phải không?"

Lúc này, bên tai Benítez vang lên một giọng phụ nữ dịu dàng, ông quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ thấp béo dẫn theo bốn cậu bé tóc màu đỏ như lửa đứng bên cạnh ông. Mỗi cậu bé đều đẩy một chiếc va li da giống như Alina. Trên va li da của các cậu cũng đều có một con cú mèo.

"Xin lỗi, tôi cũng không cố ý nghe lén cuộc nói chuyện của hai người."

Thấy Benítez quay đầu lại, người phụ nữ chớp mắt nhìn ông với vẻ áy náy: "Chỉ có điều, tôi cảm thấy nếu như có thể, anh nên vào trong sân ga để tiễn con bé, dù sao cô bé cũng vẫn còn nhỏ mà."

Benítez cẩn thận suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, ánh mắt hơi tối đi: "... Bất luận là pháp thuật hay kiến thức nào khác tôi đều không thể nào dạy con bé được, con bé nên thuộc về thế giới rộng lớn hơn."

Trong thời gian một tháng, mặc dù không thể nào khiến Benítez hoàn toàn hiểu được tình hình của toàn giới pháp thuật, nhưng lại đủ để ông hiểu được đại khái rốt cuộc Alina đã trù tính một chuyện to lớn như thế nào.

Bất luận là pháp thuật thần kì mà Dumbledore đã thể hiện ra hay là số tài sản kếch xù có thể nói là con số trên trời kia, hay ván cờ đã lan ra trên phạm vi cả thế giới, thì đối với Benítez thì cái nào cũng đủ để lật đổ tất cả kinh nghiệm và hiểu biết của ông trong suốt mấy chục năm qua.

Từ khi chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên Benítez có cảm giác bất lực và uể oải, chán nản như thế này. Ông có thể cảm nhận được rõ ràng, thân thể cường tráng và cô nhi viện mà ông từng tự hào có thể chắn gió che mưa cho con gái, nay đã trở thành xiềng xích ngăn cản Alina tới một thế giới rộng lớn hơn.

Haiz, người đàn ông này... quả thực là giống cái vị kia ở nhà bà, thậm chí còn bết bát hơn.

Người phụ nữ đó cũng chính là bà Weasley, bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ nhẹ lên bả vai của Benítez.

"Cuối cùng thì bọn trẻ cũng phải trưởng thành, rời xa chúng ta, đi trên con đường thuộc về riêng chúng. Nhưng mà, điều đó không có nghĩa là ý nghĩa của 'gia đình' sẽ vì thế mà biến mất. Bọn trẻ có thể lựa chọn trốn tránh, nhưng thân là phụ huynh, chúng ta phải cố hết sức đi theo chúng đến thời khắc cuối cùng."

Ngập ngừng trong chốc lát, bà Weasley nhẹ giọng bổ sung thêm một câu: "Huống chi, tôi nhìn thấy cuối cùng cô bé đó còn khóc nữa, ông không cần đuổi theo an ủi con bé thật sao?"

"Alina đã khóc sao?"

Sắc mặt Benítez liền thay đổi, ông ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, mới ý thức được con gái mình đã đi mất tiêu từ lâu rồi.

"Đương nhiên rồi, đây là kết quả mà một người mẹ đã nuôi dạy bảy đứa con quan sát được đấy."

Bà Weasley mỉm cười tự hào, vỗ lưng Benítez: "Mau đi đi, chắc là còn kịp. Chỉ cần đi xuyên qua bức tường nằm giữa sân ga số 9 và sân ga số 10 là được."

"Cảm ơn bà."

Benítez gật đầu, vẻ mặt lo lắng vội vàng sải bước chạy về phía trước.

"Mẹ ơi, sao mẹ lại nói cô bé kia đã khóc chứ, con thấy dường như cô ấy còn rất vui vẻ nữa mà?"

Bên tay phải của bà Weasley, cô bé với mái tóc màu đỏ như lửa kia ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ tò mò.

"Ôi, Ginny, có thể con nhìn lầm rồi. Bây giờ đừng nói gì nữa."

Bà Weasley mỉm cười, xoa đầu cô bé, rồi xoay người vỗ tay: "Nào các con, mau xuất phát thôi. Percy, con đi trước..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status