Quậy tung Hogwarts

Chương 42: Cách một bức tường

Translator: Nguyetmai

Loảng xoảng! Ui da...

Chính vào lúc bà Weasley yêu cầu các con xếp hàng, theo thứ tự vào nhà ga 9¾ thì phía trước đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn, đồng thời còn đi kèm với một tiếng kêu rên đau đớn của đàn ông.

Bà Weasley hiếu kì quay người lại, thấy ở nơi tiếp giáp giữa sân ga số 9 và sân ga số 10, người đàn ông khi nãy vừa ôm lấy cái trán sưng đỏ, chậm rãi đứng dậy, vừa vươn tay ra mò qua mò lại trên bức tường rắn chắc kiên cố, trong mắt tràn đầy lo lắng và hoang mang.

Trong nhà ga, không ít du khách đi ngang qua đều hiếu kì mà dừng bước chân, nhìn người đàn ông có hành vi kì lạ rồi thì thầm chỉ trỏ.

Mà ở cách đấy không xa, hai người đàn ông mặc đồ cảnh sát hiển nhiên cũng chú ý tới sự xôn xao bên này, ngay lập tức bọn họ liền rút cây côn cảnh sát từ bên hông ra, nắm ở trong tay bằng cách rất kì quái, đi xuyên qua đám người, bắt đầu đi về phía này.

"Mẹ ơi, giờ chúng ta làm sao bây giờ?"

Cậu con trai tóc đỏ lửa lớn tuổi nhất Percy dừng bước, quay đầu hỏi ý kiến của mẹ. Hiển nhiên là, dưới sự chú ý của nhiều Muggle như vậy, bọn họ không thể lần lượt đi xuyên qua bức tường tới sân 9¾ theo kế hoạch được nữa.

Hóa ra cô bé là một phù thủy xuất thân từ gia đình Muggle sao? Thấy sự hoang mang và phản ứng của Benítez, bà Weasley liền hiểu ra ngay tức khắc, những lời bà nói khi nãy hiển nhiên là có lòng tốt nhưng lại gây ra chuyện không hay rồi.

"Percy, con dẫn theo các em đứng nguyên tại chỗ chờ mẹ, mẹ đi giúp người đàn ông kia thoát khỏi phiền phức trước đã."

Nhìn hai nhân viên công tác của Bộ pháp thuật mặc trang phục Muggle, bà Weasley nhíu mày, bước nhanh về phía trước.

Bởi vì công việc của chồng bà - Arthur Weasley, bà hiểu rất rõ quy trình xử lí tình huống khẩn cấp của Bộ pháp thuật là như thế nào. Thần chú Xóa kí ức cộng thêm thần chú Xua đuổi Muggle, đơn giản mà hiệu quả.

Nhưng mà, trừ phi là bậc thầy tinh thông thần chú Xóa kí ức. Thông thường đa số phù thủy đều không thể nào khống chế được phạm vi kí ức mà họ xóa bỏ một cách chính xác.

Cũng có nghĩa là, người đàn ông kia rất có khả năng sẽ vì thế mà vĩnh viễn mất đi những kí ức quý báu vừa nãy.

"Cho qua nhờ một chút, cảm ơn... Thật ngại quá, giao cho tôi xử lí là được."

Vội vàng đi tới trước mặt hai nhân viên Bộ pháp thuật, bà Weasley chen vào đám người trước một bước, rút một cây đũa nhỏ từ trong ngực ra vẫy vẫy với hai nhân viên "cảnh sát" trước mặt, vừa kéo Benítez ra khỏi bức tường của sân ga.

"Thưa bà, xin hỏi..."

"Tôi là Molly Weasley, chồng tôi Arthur Weasley cũng làm việc ở Bộ. Hôm nay tôi tới đưa bọn trẻ đi học, tôi nghĩ mục đích của chúng ta đều là để bọn trẻ có thể thuận lợi lên tàu, có phải không?"

Bà Weasley vừa nhanh chóng giải thích, vừa hất cằm về phía sau hai nhân viên "bảo vệ", ý bảo họ quay lại nhìn phía sau.

Quay đầu lại, hai người đàn ông nhìn mấy cậu bé đang đẩy xe hành lý, trên xe đẩy có đặt một cái lồng cú mèo, cùng với đám du khách hiếu kì vây xung quanh, hai nhân viên "bảo vệ" đưa mắt nhìn nhau, rồi gật đầu, treo côn cảnh sát trong tay lên thắt lưng một lần nữa.

"Vậy thì cảm ơn sự giúp đỡ của bà. Xin hãy yên tâm, chúng tôi sẽ xử lí xong tất cả nhanh thôi, sẽ không ảnh hưởng tới việc đến trường của bọn trẻ đâu."

Nói xong, hai người bắt đầu xua đám người vây xem giải tán giống như những cảnh sát bình thường, khiến dòng người dừng bước lại một lần nữa di chuyển.

"Thật ngại quá, thưa anh, tôi nhất định phải xin lỗi anh, tôi không ngờ..."

Bà Weasley kéo Benítez sang một bên, không đợi ông lên tiếng đã thành khẩn biểu đạt sự áy náy của mình trước.

"Không cần xin lỗi, tôi nên nghĩ ra sớm rồi mới phải. Một nơi chật chội như thế này, nếu không có thiết kế như vậy thì chắc chắn là loạn cào cào lên rồi. Tôi chỉ là lo lắng cho Alina."

Benítez lắc đầu không để tâm, khóe miệng lướt qua vẻ khổ tâm nhàn nhạt.

Người đã từng tiếp xúc với chút xíu sự thần kì của thế giới pháp thuật như ông, khi bà Weasley xuất hiện, thật ra ông đã nghĩ thông suốt rồi, cái "cửa" không nhìn thấy kia rõ ràng chỉ mở ra đối với phù thủy mà thôi.

"Bà là phù thủy phải không? Xin bà có thể đồng ý với một thỉnh cầu nho nhỏ của tôi có được không? Nếu như bà vào bên trong mà nhìn thấy Alina, ừm, chính là cô bé tóc bạch kim khi nãy, có thể giúp tôi trông nom con bé một chút không? Hiện giờ tôi cảm thấy hơi lo lắng, hành lý của con bé có thể quá nặng."

Benítez ngừng lại một lát, nhìn bà phù thủy béo lùn trước mặt, nói, trong giọng điệu trầm khàn còn mang theo chút van nài. Là một người bình thường, điều ông có thể làm được chỉ có nhiêu đây mà thôi.

Khoảng cách một bức tường, tựa như ở hai thế giới khác nhau vậy.

"Anh cứ yên tâm."

Bà Weasley nhìn dáng vẻ của người đàn ông, vừa trả lời với ánh mắt dịu dàng, vừa vẫy tay với đám trẻ đứng ở phía sau.

"Percy, George, Fred... Đợi lát nữa sau khi tới sân ga thì đừng vội trò chuyện với bạn bè vội, hãy giúp con gái của vị này tìm chỗ ngồi thoải mái trước nha, không có vấn đề gì chứ?"

"Đương nhiên rồi, mẹ."

"Không vấn đề, nói không chừng đó còn là học sinh mới của nhà chúng con đấy."

"Dù sao thì chắc chắn không phải là nhà Slytherin."

Đối diện với yêu cầu của mẹ, ba cậu con trai nhiệt tình gật đầu, không chút do dự mà đồng ý.

Bà Weasley mỉm cười, đang chuẩn bị càm ràm mấy câu thì bên tai đột nhiên truyền tới tiếng rụt rè của một cậu nhóc, cắt đứt lời nói của bà.

"Xin lỗi..."

Molly Weasley quay đầu lại, người lên tiếng là một cậu bé tóc đen đeo kính.

Cậu cũng đẩy một chiếc xe đẩy tay lớn, trong chiếc lồng trên chiếc va li da là một con cú tuyết xinh đẹp, nó đang hiếu kì quan sát xung quanh.

Lại là một phù thủy nhỏ lạc đường đây mà.

"Ồ, cháu yêu." Bà Weasley dịu dàng mỉm cười, nói với vẻ cực kì thân thiện: "Cũng là lần đầu tới Hogwarts phải không..."

...

Cùng lúc đó, ở phía bên kia.

Nhà ga King's cross, sân ga 9¾.

Xuyên qua cửa soát vé 9¾, Alina đẩy chiếc xe đựng hành lý, ngẩng đầu nhìn cảnh tượng trước mặt, tấm tắc thốt lên những tiếng kinh ngạc.

"Không ngờ lại có thể nhìn thấy tàu hỏa chạy bằng hơi nước ở London, đây có lẽ là chiếc cuối cùng còn hoạt động trên toàn nước Anh nhỉ? Mặc dù phương thức hoạt động quá nửa là đã được pháp thuật cải tạo."

Trên sân ga, làn khói dày đặc từ đầu máy hơi nước lượn lờ trên không trong đám người đang xôn xao nói chuyện, những chú mèo đủ màu sắc sặc sỡ đi qua đi lại dưới chân mọi người.

Trong tiếng nói chuyện oang oang của đám người và tiếng kéo hành lý nặng nề, những chú chim cú mèo cũng kêu lên những tiếng chói tai, kẻ gọi người đáp.

Một đoàn tàu hơi nước màu đỏ thắm dừng bên cạnh nhà ga đông nghịt khách đi tàu.

Một ký hiệu ở chính giữa đầu xe viết rõ ràng "Tàu tốc hành Hogwarts, đúng mười một giờ xuất phát".

Xét trên lí thuyết, nếu như không tính chiếc xe bay trái phép của nhà Arthur Weasley thì đây có lẽ là một trong số ít những máy móc pháp thuật cỡ lớn được cải tiến thành công của giới pháp thuật. Đồng thời, có thể cũng là trường hợp duy nhất hiện nay.

Nhưng mà, là nơi bắt nguồn cải cách công nghiệp đầu tiên, nước Anh đã sớm bước vào thời kì máy diezel từ năm 1952 rồi. Nếu như chỉ nhìn vỏ ngoài đỏ tươi gọn gàng thì rất khó tưởng tượng ra đây là chiếc xe kiểu cũ đã vận hành năm mươi năm.

Cho dù là đoàn tàu tốc hành Hogwarts này, cũng đã làm hao phí hai nhiệm kỳ Bộ trưởng Bộ pháp thuật, bao gồm 167 câu thần chú Xóa kí ức, và kỉ lục thi triển số lượng thần chú che giấu lớn nhất trong lịch sử nước Anh, mới có thể xuất hiện trên đường ray giữa làng Hogsmeade và nhà ga King's Cross.

Căn cứ vào ghi chép trong "Lịch sử pháp thuật", Alina có thể cảm nhận một cách rõ ràng, từ sau năm 1945, cùng với sự phát triển nhanh chóng của cả thế giới phi pháp thuật, tất cả cải cách khoa học kĩ thuật của thế giới pháp thuật đều chững lại hết.

"Xem ra, nếu muốn làm một việc gì đó to lớn thì trước tiên phải nghĩ cách làm rõ năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."

Ngón tay Alina quấn quấn lọn tóc dài màu bạch kim rủ xuống ở đầu vai như có điều suy nghĩ.

Nếu như chỉ vì "Đạo luật bảo mật liên hiệp phù thủy quốc tế" được ban bố năm 1692 thì tốc độ cải cách khoa học kĩ thuật của giới pháp thuật không nên xuất hiện sự đình trệ nghiêm trọng như vậy, sau chuyện này chắc chắn còn có nguyên nhân sâu xa hơn.

Trước khi làm rõ được việc vướng mắc ẩn giấu đằng sau, Alina sẽ không định chủ động khởi xướng cải cách công nghiệp ở giới pháp thuật đâu, dù sao thì người làm như vậy trước cô hiện tại vẫn còn bị nhốt ở trên tháp cao Nurmengard kia kìa.

"Có điều, đó đều là vấn đề sau này, hiện tại có một vấn đề nghiêm trọng hơn."

Đứng trước toa tàu Hogwarts gần đuôi tàu, Alina nhìn hai chiếc va li da màu đen khổng lồ trên xe đẩy hành lý một cách bất đắc dĩ. Cô nên chuyển hai anh bạn khổng lồ này lên xe thế nào đây.

Không nghi ngờ gì, Benítez nhất định là đã dùng hết mọi cách nhồi nhét hai chiếc va li lớn này gần như không còn thừa một khe hở, bằng không chúng không thể nào nặng như vậy được.

Không biết làm sao, trong đầu Alina đột nhiên lóe lên một từ, tình cha như núi.

Cô, căn, bản, không, nhấc, lên, được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status