Quậy tung Hogwarts

Chương 49: Thế giới thật là kì diệu

Translator: Nguyetmai

"Phù, chỉ là socola thôi sao?"

Sau khi được Ron giải thích, sắc mặt Hermione cuối cùng cũng từ từ khôi phục lại bình thường, bán tín bán nghi nhìn chiếc hộp nhỏ hình ngũ giác trong tay - "Chocolate Frog", do dự một lát mà vẫn không có đủ can đảm để mở ra.

"Mình tên là Hermione Granger, rất hân hạnh được làm quen với các bạn, mình nghĩ bây giờ mình vẫn nên tiếp tục đi tìm con cóc của Neville trước đã."

Sau khi chịu chút kinh sợ nho nhỏ, giọng điệu của Hermione rõ ràng đã yếu đi nhiều, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn Alina đang nhét nốt chiếc chân ếch socola cuối cùng vào trong miệng, gật đầu chuẩn bị quay đi.

Muốn chạy ư? Không được đâu.

Alina nheo mắt lại, mút chút socola còn dính trên đầu ngón tay, nở nụ cười xinh đẹp với Hermione rồi nhẹ giọng nói:

"Đợi đã, bạn gì đó ơi, xin dừng bước."

Ngữ pháp mà cô bé tóc bạch kim sử dụng rất kỳ lạ, giống như là cách dùng cực kỳ gượng gạo của một người nước ngoài không hiểu tiếng Anh, vừa nói, Alina vừa đứng dậy, bước nhanh tới cửa.

Hermione nghi ngờ dừng lại, nhìn cô bé tóc bạch kim đang chậm rãi đi tới gần, không biết cô có ý gì.

"Cách này của bạn quá chậm, hơn nữa hiệu quả cũng không cao. Gặp phải vấn đề gì cũng đừng sốt ruột như vậy, nào lại đây, ngồi xuống một lát đã, bọn mình có thể cùng bàn bạc đối sách để giúp bạn mà."

Soạt.

Khóe miệng của Alina cong lên, cô vừa đưa chân ra đóng cửa phòng lại một lần nữa, vừa kéo tay Hermione, nhân lúc cô bé còn chưa hiểu chuyện gì, nửa kéo nửa lôi ấn cô bạn Granger ngồi xuống vị trí bên cạnh mình.

Hermione bé nhỏ bình thường là một cô bé ngoan ngoãn, nào có thể sánh được với sức lực của Alina từ nhỏ đã đi theo cha xứ rèn luyện chứ. Cô bé yếu ớt phản kháng lại thì đã bị ấn ngồi xuống ghế rồi.

Ngẩng đầu lên nhìn gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc của cô bé tóc bạch kim, cùng với vết socola còn dính lại trên khóe miệng, trong lòng Hermione nhất thời hoảng hốt, yếu ớt vùng vẫy lần cuối cùng.

"Không, đợi đã, mình còn phải..."

"Yên lặng, ngoan ngoãn ăn kẹo đi, nghe mình nói trước đã!"

Alina lắc đầu, tiện tay cướp lấy nửa hộp socola Ferrero Rocher còn lại trong tay Ron, không nói lời gì, bóc một viên kẹo socola nhét vào trong miệng Hermione, trực tiếp ngăn không cho cô bé nói thêm gì nữa.

"Trước tiên, bạns có biết bề ngoài của con cóc đó có đặc điểm gì không? Thứ hai, bạn có từng căn cứ vào tốc độ di chuyển của con cóc mà tính ra vị trí phân bố của nó không? Cuối cùng, là một học sinh năm nhất, bạn có thể đảm bảo rằng mình sẽ khiến những học sinh lớp trên bằng lòng giúp bạn không?"

Kèm theo một đống câu hỏi liên tiếp của Alina, vẻ mặt Hermione bé nhỏ vẫn tràn đầy kháng cự đã từ từ thả lỏng, cô bé hoang mang lắc đầu. Trên thực tế, ngay từ đầu cô bé chỉ dựa vào sự nhiệt tình, chỉ đơn thuần muốn giúp cậu bé với gương mặt tròn trông có vẻ rất tội nghiệp kia mà thôi, chứ không hề suy nghĩ quá nhiều.

"Vậy mình nên làm thế nào bây giờ?" Hermione nhanh chóng nuốt miếng socola Ferrero trong miệng xuống, ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ không phục: "Tóm lại không thể vì khó khăn mà bỏ cuộc, không tìm con cóc hộ bạn ấy nữa được!"

"Đương nhiên không phải."

Alina nhướng lông mày, đắc ý khẽ cười, quay đầu nhìn Harry nói: "Harry, có thể mượn tạm mấy đồng Sickle bạc của bạn không? Sau khi tới trường mình sẽ trả lại bạn."

"Hử? À à, được."

Harry đang vểnh tai nghe hai người nói chuyện, nghe vậy vội vàng gật đầu, lấy từ trong túi áo ra một nắm đồng bạc đặt vào trong lòng bàn tay Alina, hiếu kì nhìn cô, không biết cô đang định làm gì.

"Đợi mình một chút..."

Alina cất tiền xong, kéo cửa phòng ra, sau khi nhìn ngó xung quanh, mới chạy nhanh ra ngoài.

Đại khái sau hai ba phút, cô thở phì phò quay trở lại cửa phòng một lần nữa, vui vẻ vỗ tay, cười nói: "Được rồi, đã xong. Granger bạn cứ yên tâm ngồi đây đi. Mình nghĩ, không bao lâu nữa, con cóc của Neville sẽ được đưa tới đây thôi."

"Hả? Tại sao?" Hermione hỏi.

"Rất đơn giản, các bạn đã nghe nói tới treo giải thưởng chưa?"

Alina đắc ý híp mắt lại, lắc ngón trỏ.

"Mình chỉ nhờ cô nhân viên tàu, mỗi khi đi qua một toa tàu thì nói với họ, chỉ cần nhặt được một con cóc bị mất đưa tới đây, không những được miễn phí đồ ăn trị giá hai Sickle bạc trên xe, mà còn có thể biết được một lối đi bí mật mà phần lớn học sinh trường Hogwarts đều chưa từng đi qua."

"Lối đi bí mật? Mình nhớ trong 'Một đoạn lịch sử trường Hogwarts' có nhắc tới, nhưng mà trước giờ không hề ghi chép lại chúng rốt cuộc ở đâu. Lẽ nào bạn biết ở đâu có lối đi bí mật sao?"

Hermione phản ứng lại đầu tiên, ánh mắt tràn đầy hiếu kì nhìn Alina.

"Đương nhiên, đây là bí mật chính cụ Dumbledore đã đích thân nói cho mình biết. Ở tầng tám của lâu đài, nằm phía sau con thạch thú hai đầu xấu xí, có một nơi bí mật cần phải nói ra mật khẩu mới có thể vào được, mật khẩu sẽ thay đổi liên tục, nhưng mà đa số đều là về đồ ăn."

Alina cười một cách thần bí, liếc mắt nhìn ba bạn nhỏ ánh mắt đang phát sáng, cô rất mong chờ nếu như bọn họ đi đúng như theo chỉ dẫn, cuối cùng lại phát hiện mình đã chạy tới văn phòng Hiệu trưởng thì sẽ có biểu cảm như thế nào.

"Ừm, tóm lại, cảm ơn bạn. Nếu như không có chuyện gì thì mình về trước đây."

Hermione gật đầu, sau khi chăm chú ghi nhớ những lời Alina nói, liền đứng dậy, chỉnh sửa lại nếp nhăn trên áo choàng, định rời đi.

Tới cũng đã tới rồi, ấy thế mà còn muốn đi sao? Cô nhóc Hermione này không ngoan rồi...

Đôi mắt của Alina chuyển động, đột nhiên nghiêm mặt lại, cô liếm môi rồi thấp giọng bổ sung một câu với giọng điệu u ám:

"Đương nhiên bạn có thể đi. Nhưng mình không đảm bảo, lát nữa mình sẽ không bất cẩn tưởng con cóc đáng thương kia là ếch socola mà ăn mất đâu đấy. Cho nên, mình kiến nghị bạn vẫn nên tiếp tục ở lại đây, cùng chờ đợi với tụi mình thì hơn."

QAQ!!! X3

Lần này, không chỉ là Hermione, đến sắc mặt của Ron và Harry cũng đều thay đổi, chúng nhìn về phía cô bé tóc bạch kim đang đứng ở cửa phòng với vẻ mặt khiếp sợ, giống y như nhìn thấy một con mãnh thú cực kỳ đáng sợ vậy.

Phụt ha ha...

Liếc mắt nhìn ba bạn nhỏ trông như gặp phải kẻ địch, Alina phụt một tiếng bật cười, vẻ dọa nạt cố ý bày ra trên mặt như tuyết đầu mùa gặp phải ánh nắng mặt trời mà nhanh chóng tan chảy. Cô cong ngón tay, lần lượt gõ lên trán ba bạn nhỏ.

"Chỉ nói đùa thôi mà, sao mình có thể làm ra chuyện như vậy được cơ chứ?"

"Phù... Mình đã nói mà, Alina, biểu cảm vừa nãy của bạn thật là dọa mình sợ chết khiếp. Harry, bạn nói phải không?"

Hermione thở phào một hơi, không nhịn được trợn mắt, tức giận đập vào tay Alina rồi nói.

Harry và Ron ở bên kia cũng gật đầu, hết sức đồng ý, chủ yếu là kết hợp với một loạt động tác vô cùng thành thạo của Alina lúc trước, đầu tiên là đập, túm lấy, cắn đầu... khiến chúng hơi có chút ám ảnh tâm lí.

"Đúng vậy, đúng vậy, mình suýt chút nữa còn cho là thật."

"Đúng thế, quả thật rất đáng sợ đấy."

Alina chớp mắt, xem ra trong khoảng thời gian cô rời khỏi phòng, nhóm ba người đã tự giới thiệu cho nhau biết, hoàn thành bước đầu xây dựng đoàn thể rồi.

Không có tổn thương do sự so bì về pháp thuật kia mang đến, xem ra chí ít ấn tượng ban đầu cũng không tệ như trong nguyên tác.

Có điều... Con nhóc Hermione này lại dám ra tay đánh cô, điều này không thể chấp nhận được, quyền lên tiếng trong gia đình (gạch bỏ) sau này phải phân biệt rõ ràng ngay từ đầu mới được, Alina suy nghĩ một chút, nói bằng giọng dịu dàng:

"Hơn nữa con cóc kia cũng có độc tính nhất định, cho dù là loại ếch không độc, thì trong cơ thể cũng có một lượng lớn kí sinh trùng, cố gắng đừng ăn sống."

Cô bé tóc bạch kim vừa nói, vừa vươn chiếc lưỡi hồng ra liếm môi trên, trong ánh mắt dần trở nên ngây dại và sợ hãi của ba phù thủy nhỏ, Alina nghiêm túc phổ cập khoa học với vẻ mặt hưng phấn:

"Có điều, loài ếch không chỉ có giá trị dinh dưỡng cao, mà thịt ếch thường cũng vô cùng thơm ngon và tốt cho sức khỏe. Vì vậy, cách chế biến chính xác nhất là bắt lấy, chặt đầu, lột da, loại bỏ nội tạng, sau đó có thể nấu hoặc là nướng, tóm lại nấu chín rồi hẵng ăn..."

Cốc cốc cốc.

Rào rào.

Không đợi Alina nói xong, bên ngoài phòng truyền tới một loạt tiếng gõ cửa có nhịp điệu, sau đó cửa phòng bị ai đó đẩy ra.

Ba cậu bé từ ngoài cửa bước vào, dẫn đầu là một cậu bé tóc màu vàng kim bóng nhẫy, sắc mặt trắng bệch. Sau lưng cậu ta là hai tên mập một trái một phải, quả thực giống như vệ sĩ của cậu ta vậy. Trên tay của tên mập đứng bên trái còn cầm một con cóc màu vàng xanh.

"Tôi nghe nói, chỉ cần đem thứ này tới đây là có thể biết một..."

Draco Malfoy vừa mở cửa vừa tràn đầy mong đợi, hướng vào bên trong gian phòng, hỏi.

Khi cánh cửa phòng được mở ra, cậu vừa đúng lúc nghe thấy câu nói cuối cùng của Alina, lại cẩn thận nhìn bóng dáng tóc bạch kim đang đứng quay lưng về phía cậu, vẻ mặt ngay lập tức biến thành sợ hãi, vô thức muốn kéo cánh cửa đóng lại.

"Xin lỗi, chúng tôi tới nhầm chỗ rồi."

Bịch.

Cánh cửa phòng bị ai đó nắm lấy, không thể đóng lại được.

Alina quay người lại, con ngươi màu xanh nước biển nhẹ nhàng liếc nhìn con cóc trong tay tên béo phía sau, tầm mắt lại lần nữa di chuyển tới phù thủy nhỏ tóc vàng trước mặt, không ngờ lại là đám người Malfoy tìm được con cóc của Neville...

"Ui da, Draco, lại gặp nhau rồi. Đừng vội đi thế chứ! Thế giới thật kỳ diệu, có phải không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status