Quậy tung Hogwarts

Chương 67: Có ma mới tin ông!

Translator: Nguyetmai

Mỗi một người đều có người mà bản thân sợ hãi, Alina cũng không ngoại lệ. Nếu bảo cô sắp xếp thứ tự, vậy thì cụ Albus Dumbledore chắc chắn có thể xếp vào top 3 người mà cô sợ nhất.

Nhưng không phải bởi vì cụ Dumbledore là phù thủy mạnh nhất thế giới hiện nay, mà là bởi vì từ bé đến lớn, cụ là người thứ hai có thể nhẫn tâm tét mông Alina. Quan trọng nhất là lão củ cải già độc ác này ra tay lại cực kỳ nặng!

Nghe thấy giọng nói truyền tới tai mình, Alina còn đang nói nói cười cười với Hannah lập tức cảm thấy những sợi tóc ngu trên đỉnh đầu bị dọa đến mức dựng thẳng đứng lên.

Nhìn sắc mặt cô bé Hannah bên cạnh vẫn bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên ăn quá no cho nên bắt đầu buồn ngủ rồi, đến mức xuất hiện cả ảo giác nữa sao...

"Không phải là ảo giác, chỉ là một câu thần chú đơn giản mà thôi, hãy nhìn lên hàng ghế giáo viên đi."

Giống như là nghe được suy nghĩ của Alina, bên tai cô lại vang lên giọng nói ôn hòa của cụ Dumbledore lần nữa, cô nhìn xuyên qua đám người về phía hàng ghế giáo viên thì thấy cụ Dumbledore đang mỉm cười vẫy tay ra hiệu với cô.

Hả?

Alina nhíu mày nghi ngờ, hồi tưởng lại thật cẩn thận. Có vẻ như trước đó, ngoại trừ việc chỉ dẫn đám học sinh mới khóa này chủ động khai báo nguyện vọng ra, cô không hề làm ra chuyện gì quá giới hạn cả.

Còn về chuyện thế chấp lâu đài Hogwarts cho ngân hàng Gringotts thì cô đã chịu đòn một lần rồi. Với tính cách của cụ Dumbledore, đáng lẽ không đến mức cứ níu lấy món nợ cũ này hết lần này tới lần khác mới đúng chứ.

Alina ngẩng đầu lên quan sát sắc mặt cụ Dumbledore một cách thận trọng, sau khi chắc chắn không có nguy hiểm, cô mới yên lòng, gật đầu với cụ, vừa hay cô cũng có một vài thắc mắc cần cụ Dumbledore giải đáp giúp.

"Ta đợi cháu ở văn phòng Hiệu trưởng, chính là nơi cháu đã tới lúc trước, ở tầng tám tòa lâu đài, phía sau con quái thú bằng đá. Mật khẩu là Kẹo Chuột."

Không đợi Alina chen ra khỏi dòng người chật ních, cụ Dumbledore khẽ nói một câu rồi rời khỏi hội trường từ cửa lách bên cạnh hàng ghế giáo viên.

"Ấy ấy ấy?! Đợi đã, cháu không biết đường..."

Alina gật đầu một cách vô thức, ngay sau đó cô mới nhớ ra rồi lập tức giơ tay lên hét lớn. Bất luận là kiếp này hay kiếp trước, năng lực nhớ đường đối với cô đều là một việc vô cùng khó khăn.

Khoa học đã chứng minh chỉ số IQ cao hay thấp chẳng liên quan quái gì tới việc có mù đường hay không. Nhất là ở một nơi đáng sợ như Hogwarts, tính ra cô cũng mới chỉ đi qua đi lại được hai lần, dựa vào cái gì mà cụ Dumbledore chắc chắn cô sẽ nhớ được đường đi chứ?

"Thôi bỏ đi, xem ra ý trời đã vậy, Alina đáng yêu hôm nay chỉ có thể cho ngài Hiệu trưởng leo cây thôi... Ủa! Người đâu rồi!"

Cô bé tóc bạch kim bĩu môi, định quay trở về hàng ngũ học sinh mới của nhà Hufflepuff thì lại phát hiện không biết đám người Hannah đã biến mất không còn thấy bóng dáng từ lúc nào.

Nói ra thì trong phòng sinh hoạt chung của bốn nhà ở Hogwarts, hình như chỉ duy nhất phòng sinh hoạt chung nhà Hufflepuff là cô chưa tới.

Trong nguyên tác dường như cũng không miêu tả nhiều về nhà Hufflepuff, chỉ biết là nó nằm ở bên cạnh nhà bếp ở tầng một phụ. Rất tốt, vậy thì vấn đề tới rồi, nhà bếp ở chỗ nào, và mật khẩu là gì?

"Học sinh mới nhà Gryffindor, mau lên, đừng lạc đội..."

Chính vào lúc Alina bắt đầu sốt ruột thì nghe được loáng thoáng tiếng của Percy Weasley truyền đến, ở phía trước không xa, đám sư tử con của cụ Dumbledore đang xếp thành một hàng, từ từ biến mất sau cánh cửa hiên.

"Đợi mình với, đợi mình với!"

Hai mắt Alina lập tức phát sáng, cô nhấc chiếc áo chùng vướng víu lên nhanh chóng đuổi theo, lặng lẽ nối vào cuối hàng học sinh nhà Gryffindor. Chỉ cần tới tầng nhà Gryffindor thì cô sẽ biết đi tới văn phòng Hiệu trưởng như thế nào.

Còn chuyện hỏi đường và thừa nhận mù đường một cách thẳng thắn thì tuyệt đối không thể được, cả đời này cũng không thể được, cô là Alina Kaslana kiêu ngạo cơ mà!

Alina đi theo những học sinh mới năm nhất nhà Gryffindor, xuyên qua đám người ồn ào, đi ra khỏi hội trường, bước lên cầu thang đá cẩm thạch.

Sau hai lần Percy dẫn mọi người đi xuyên qua cánh cửa ẩn đằng sau bức tường trượt và tấm màn rủ, Alina cảm thấy vô cùng may mắn về lựa chọn của mình. Nếu như cô đi một mình thì đã lạc trong tòa lâu đài pháp thuật giống như vật sống này từ lâu rồi.

Không thể không thừa nhận, chỉ nói riêng về mức độ đáng tin cậy, là huynh trưởng, cán bộ học sinh ưu tú, học sinh ba tốt, Percy quả thực khá xứng với chức vụ. Cả quá trình di chuyển vô cùng thuận lợi dưới sự chỉ dẫn của cậu, cho dù là gặp phải Peeves với những trò đùa quái đản trên đường đi thì không tốn bao nhiêu thời gian cậu đã có thể đối phó một cách khéo léo mà vượt qua được.

Không bao lâu sau, đám sư tử con nhà Gryffindor đột nhiên dừng lại.

Alina kiễng gót chân lên nhìn ngó, phía trước đã tới tận cùng hành lang tầng này, ở đó có treo một bức tranh chân dung, trên bức tranh là một người phụ nữ mặc trang phục màu hồng trông vô cùng phúc hậu. Mặc dù trước kia chưa từng gặp nhưng mà Alina vẫn có thể nhận ra thân phận của bà ta ngay lập tức - Bà Béo - "người quản lí kí túc" phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor.

Nói như vậy thì đã tới nơi rồi, tầng tám lâu đài Hogwarts.

Cô bé tóc bạch kim quay người lại, quả nhiên, ở không xa sau lưng cô có một con quái vật bằng đá khổng lồ vô cùng xấu xí đang ngồi xổm.

"Kẹo Chuột!" Alina nói theo mật khẩu mà cụ Dumbledore đã để lại.

Con quái vật đột nhiên sống dậy nhảy sang một bên một cách im hơi lặng tiếng, sau đó bức tường phía sau nhẹ nhàng nứt thành hai nửa. Phía sau bức tường là một chiếc cầu thang hình xoắn ốc quen thuộc, phía cuối cầu thang hình xoắn ốc là một cánh cửa bằng gỗ sồi đang tỏa sáng lấp lánh, trên cửa có một chiếc vòng đập cửa hình đầu ưng mình sư tử. Alina biết con phượng hoàng Fawkes và cụ Dumbledore đang đợi cô sau cánh cửa kia.

Alina liếc nhìn phía sau lưng, Bà Béo đã mở cánh cửa phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor ra, các học sinh mới đang lần lượt trèo qua lỗ hổng trên tường để vào trong. Thật hạnh phúc, tất cả những đứa trẻ bị giáo viên giữ lại sau giờ học thì kiếp trước đều là thiên sứ gãy cánh. Alina bĩu môi hâm mộ, vừa nhấc chân bước lên chiếc cầu thang hình xoắn ốc thì sau lưng truyền tới một tiếng ầm vang, bức tường khép lại lần nữa.

"Ủa, Granger, sao cậu lại dừng lại? Làm ơn đi, mình sắp buồn ngủ chết mất, bây giờ mình chỉ muốn lập tức nằm xuống giường thôi."

Harry Potter đang cắm đầu trèo vào bên trong, cậu cảm thấy trán mình đụng trúng gì đó liền ngẩng đầu lên, phát hiện hóa ra là Hermione Granger đột nhiên dừng lại giữa cái lỗ trên tường, lúc này cô bé đang nhìn về phía sau lưng cậu với vẻ mặt nghi ngờ.

"À, vừa nãy hình như mình đã nhìn thấy Alina."

Hermione chớp mắt nghi ngờ, nhìn về phía con quái vật bằng đá ở đầu bên kia hành lang với vẻ không chắc chắn, vừa rồi hình như cô bé đã nhìn thấy một mái tóc màu bạch kim xinh đẹp lướt qua phía bên đó.

"Oáp..." Harry không nhịn được ngáp dài một tiếng, lắc đầu, chậm chạp không hiểu: "Sao có thể chứ, nghe nói nhà của chị đại còn ở dưới hội trường một tầng cơ."

Cũng phải, chắc quá nửa là cô bé đã hoa mắt rồi.

Hermione lắc đầu buồn cười, chắc là ngày đầu tiên nhập học, cô bé chưa kịp thích ứng cho nên mới sinh ra ảo giác chăng! Dù sao thì đó cũng là người bạn đầu tiên mà cô quen được ở trong ngôi trường này, đáng tiếc là hai người không được chia tới cùng một nhà, cô bé thực sự vẫn còn muốn nói chuyện với Alina thêm vài câu. Nhưng mà không sao, ngày mai lên lớp chắc là có thể gặp được Alina rồi.

Cùng lúc đó, tại văn phòng Hiệu trưởng.

Albus Dumbledore khoanh hai tay lại, ngồi phía sau chiếc bàn làm việc bằng gỗ, nhìn Alina đẩy cửa bước vào bằng ánh mắt đầy hứng thú, cụ mỉm cười nói:

"Ta đã đợi cháu rất lâu rồi, tiểu thư Alina Kaslana. Sau đây chúng ta sẽ nói chuyện đơn giản về một vài vấn đề mà trường Hogwarts phải đối mặt sau khi lâu đài này bị thế chấp."

Toi rồi! Lão củ cải già độc ác sắp sửa nhắc lại chuyện cũ đây mà!

"Ngại quá, cháu thấy hơi mót, cháu đi vệ sinh trước cái đã."

Vẻ mặt của Alina lập tức cứng đờ, cô nhanh chóng quay người kéo tay nắm cửa sau lưng.

Ánh mắt của cụ Dumbledore toát ra vẻ bất đắc dĩ, hai ngón tay trỏ của cụ ung dung gõ vào nhau vang lên một tiếng cục cục, cánh cửa bằng gỗ sồi mạnh mẽ co lại.

"Yên tâm, sẽ không lâu đâu. Đừng căng thẳng quá, chỉ là mấy câu nói ngắn gọn và đơn giản thôi mà, cũng không phải là chuyện gì xấu."

Gắng sức kéo cánh cửa một cách tuyệt vọng, cô bé tóc bạch kim quay người lại, lưng thì dán chặt lên ván cửa, nhìn ông lão với chòm râu bạc phía sau chiếc bàn làm việc bằng vẻ mặt cảnh giác.

"Có ma mới tin ông, lão già chết tiệt này..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status