Quậy tung Hogwarts

Chương 85: Hình như xảy ra chút sự cố rồi

Translator: Nguyetmai

"Không dám tin, chúng ta lại xếp thứ hai."

Kéo lê thân thể mệt mỏi bước vào hội trường từ cánh cửa lớn mở rộng, Fred Weasley nói với người em trai song sinh bên cạnh bằng giọng điệu như vừa sống sót qua kiếp nạn.

"Anh nên nói là gay thật, xếp trước chúng ta còn có đám nhóc năm nhất."

George Weasley uể oải trợn trắng mắt, hất đầu về phía bóng lưng mặc áo chùng ở đầu hàng: "Điều mà lão Snape ác quỷ kia để ý không phải là có thể ăn cơm đầu tiên hay không."

Chính trong buổi sáng nay, nhận thức của chúng về thực lực của Giáo sư môn Độc dược của trường Hogwarts đã được đổi mới một lần nữa.

Giống như là đã cố ý nghiên cứu các cách lười biếng của tất cả học sinh vậy, bất luận là giả vờ ngất xỉu, ăn bớt thời gian và quãng đường, chạy trốn, giả vờ buồn ngủ, thậm chí cố ý tự làm mình bị thương... thầy Snape chỉ cần liếc mắt nhìn "tấm giấy da ma quỷ" trong tay lão, mặt chẳng biến sắc là có thể dễ dàng tìm ra được cách đối phó.

Thế cho nên George và Fred thậm chí còn chẳng hiểu vì sao lại sinh ra cảm giác đáng sợ, giống như là người mà chúng đối mặt không còn là các Giáo sư cứng nhắc trước kia nữa, mà giống như là bản thân đã trở thành người lớn vậy, à không, nói chính xác thì còn đáng sợ hơn cả bản thân khi trưởng thành nữa.

Mà trong lúc hai người đang thì thầm nói chuyện, Giáo sư Snape cũng ngồi xuống cùng Giáo sư McGonagall vừa chỉ huy đám học sinh năm sáu vào chỗ ngồi xong.

"Severus, rất vui được gặp anh. Nói thật thì tôi vẫn luôn cho rằng các học sinh năm bảy của Giáo sư Flitwick sẽ đứng đầu."

McGonagall nhướng mày, đôi môi mím chặt lộ ra nụ cười nhạt.

Nếu như khi nhận được thông báo của Giáo sư Dumbledore cho bà biết rằng khóa sáu trưa nay xếp hạng nhất, bà chỉ hơi bất ngờ. Vậy thì khi nhìn thấy Giáo sư Snape dẫn những học sinh năm ba vào hội trường ngay sau mình, quả thực khiến Giáo sư McGonagall cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

"Cũng không có gì quá khó, Giáo sư Dumbledore đã viết rất chi tiết trong 'hướng dẫn giảng dạy' rồi."

Thầy Snape bình tĩnh trả lời, đôi mắt vô thức liếc nhìn những học sinh năm ba đang say sưa trao đổi về trải nghiệm buổi sáng của mình với những anh chị khóa trên ngồi cạnh những chiếc bàn dài của các nhà với vẻ mặt "hưng phấn".

Xem ra, hiệu quả của thuốc tỉnh ngủ dạng sương chế tạo bắt chước theo làn khói bạc trong phòng làm việc của cụ Dumbledore cũng không tệ, mặc dù không hữu hiệu ngay, nhưng mà vẫn có tác dụng làm giảm mệt mỏi nhất định, có lẽ sau này có thể tăng thêm chút liều lượng thuốc thích hợp?

Cùng lúc đó, bên cạnh chiếc bàn dài của nhà Hufflepuff, một nam sinh tóc xoăn năm ba đang lắng nghe các anh chị khóa trên ngồi cùng bàn miêu tả về cảnh tượng xảy ra trong lớp học Độc dược với vẻ mặt sợ hãi.

"Ôi, trời ơi! Các em hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi anh đã trải qua chuyện gì đâu. Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, anh đã trúng Bùa tê liệt của lão Snape tận hai lần, một lần Bùa thức tỉnh. Ở nơi đó đừng nói tới ngất xỉu, thậm chí đến cả buồn ngủ cũng là một tham vọng xa vời."

Vừa nói, cậu ta vừa ngáp một cái, sau khi rời khỏi lớp học Độc dược, hít thở không khí trong lành trong hội trường, cậu ta chỉ cảm thấy cơn buồn ngủ ghê gớm từ từ lan ra từ mỗi một tế bào trong cơ thể. Nếu như không phải vì sự mong đợi đối với đồ ăn và vì đói bụng, có thể lúc này cậu ta đã chọn nằm thẳng lên chiếc giường ấm áp trong ký túc rồi.

"Thế thì có là gì."

Một nữ sinh tóc dài ngồi đối diện nam sinh tóc xoăn bĩu môi, trong đôi mắt tràn đầy sự khinh thường.

"Giáo sư McGonagall không dùng Bùa tê liệt, bà ấy trực tiếp biến áo chùng của mỗi người thành thân cây khô trong không trung. Lúc tiến hành 'giải phóng năng lượng - nhảy ếch', có một nam sinh nhà Slytherin không phục tùng sắp xếp, Giáo sư McGonagall trực tiếp biến chiếc bàn học cuối lớp thành một con cóc khổng lồ trước mặt tất cả mọi người."

"Cho nên cuối cùng thì sao, lẽ nào có ai đó bị..." Cậu bé tóc xoăn tưởng tượng cảnh tượng đó, cẩn thận nuốt nước bọt, sau đó quay đầu nhìn về phía chiếc bàn dài của nhà Slytherin ở sau lưng, trong đôi mắt không hiểu vì sao lại có vẻ mong đợi.

Nữ sinh khóa trên lắc đầu, thở dài với vẻ thương tiếc: "Không, sau đó mỗi người đều nhảy thục mạng. Nếu như thật sự là bởi vì thể lực không theo kịp thì Giáo sư McGonagall sẽ dùng Bùa thức tỉnh trên mỗi người giống như Giáo sư Snape vậy."

Ngừng lại một lát, nữ sinh tóc dài nhìn lên hàng ghế giáo viên một cách cực kỳ thận trọng, rồi khoát tay với vẻ mệt mỏi.

"Cho nên... hãy biết đủ đi! Ít nhất Giáo sư Snape không biến các em thành một con ếch nhảy qua nhảy lại thật, cho dù chỉ là uy hiếp. Hơn nữa xét theo mặt tốt thì ít nhất chúng ta đều được vào ăn lượt đầu, các em đã làm rất tốt rồi, Giáo sư Snape nhất định cũng rất hài lòng."

"Chưa chắc, em nghĩ với tính cách của Giáo sư Snape, ngày mai chỉ có thể đáng sợ hơn mà thôi."

Nam sinh tóc xoăn trả lời một cách bi quan, nhưng mà nghĩ tới bữa trưa thịnh soạn sắp sửa xuất hiện, sắc mặt ít nhiều đã dịu đi một chút.

Trong một tuần gian khổ càng ngày càng ảm đạm không chút ánh sáng phía trước, có lẽ chỉ có ba bữa cơm thịnh soạn của trường Hogwarts mới có thể giúp chúng tiếp tục kiên trì chống đỡ.

Tinh tinh tinh...

Không để cho các học sinh có quá nhiều thời gian thảo luận, thấy tất cả học sinh đều đã ngồi vào ghế, cụ Dumbledore gõ chiếc ly thủy tinh rồi đứng dậy, nhìn các gương mặt trẻ dưới bục một vòng một cách đầy khen ngợi.

"Các trò đã vất vả rồi. Ta nghĩ mọi người đều đã đói mèm cả rồi phải không, cho nên những lời chúc mừng nhạt nhẽo ta sẽ không nói nhiều nữa."

Cụ Dumbledore mỉm cười vỗ tay, trên bàn ăn trống không xuất hiện các món ăn trong chớp mắt: "Hãy mặc sức thưởng thức phần thưởng của các trò đi! Là hai khóa xuất sắc đứng đầu, thức ăn giới hạn hôm nay là... là..."

Nụ cười vui vẻ trên mặt cụ Dumbledore dần dần cứng đờ, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên các Giáo sư và học sinh có mặt tại đây thấy cụ dừng lại đột ngột như vậy, mọi người đều nhao nhao tò mò nhìn theo ánh mắt của cụ.

Tất cả mọi người đã nhanh chóng phát hiện ra chỗ không đúng - Trên cả bàn ăn gần như không nhìn thấy món mặn.

Bánh mì nướng, khoai tây nướng, khoai tây cả vỏ, khoai tây luộc, khoai tây nghiền, khoai tây chiên, cùng với món Yorkshire pudding đặc sắc của vùng Scotland... Thức ăn trông vẫn rất phong phú, nhanh chóng lấp đầy phần lớn vị trí trên chiếc bàn dài,

nếu như không nghĩ tới một hàng dài những chiếc khay lớn trống không bình thường dùng để đựng món chính nằm ở chính giữa mỗi chiếc bàn.

Thịt! Mất rồi!

Sự chuyển biến từ hi vọng sang thất vọng gần như chỉ trong nháy mắt, khiến cả hội trường trở nên hoàn toàn tĩnh lặng, giống như là trong trường Hogwarts đột nhiên có mấy chục tên giám ngục bay vào vậy.

"Xin lỗi, xem ra chắc là trong nhà bếp đã xảy ra chút chuyện nhỏ. Mọi người đợi một chút, sẽ có đồ ăn mới xuất hiện nhanh thôi."

Không ngập ngừng quá lâu, đại khái chỉ hai ba giây sau, đầu tiên cụ Dumbledore hoàn hồn lại, sau đó cụ mỉm cười ôn hòa rồi hai tay ấn xuống không trung, trấn an những học sinh sắp gào khóc tới nơi.

"Là Peeves sao?" Giáo sư McGonagall cau mày lại, ánh mắt liếc nhìn món "khoai tây kẹp thịt nguội" trên mặt bàn, giọng điệu không được vui.

"Không... nếu như là đám Peeves phá hoại trong nhà bếp thì chúng ta đáng lẽ đã nhận được tin tức từ sớm rồi. Huống chi, hồn ma cũng sẽ không chỉ càn quét các loại thịt, nhưng đáng lẽ ra lúc này các học sinh đều còn đang luyện tập..."

Thầy Snape lắc đầu rồi bình tĩnh phân tích, sắc mặt cũng hơi chán nản.

"Minerva, Severus, các học sinh trong hội trường tạm thời giao cho hai người. Ta đi xem xem cụ thể đã xảy ra chuyện gì đã."

Không do dự thêm nữa, cụ Dumbledore gật đầu với hai phù thủy bên cạnh mình, sau đó cụ đứng dậy đi xuyên qua một cánh cửa đá, đi xuống tầng một dưới lòng đất.

Thực tế thì cụ đã có thể đoán được đại khái...

Cụ Dumbledore nheo mắt lại, một bóng người nhỏ nhắn với mái tóc dài màu bạch kim dần dần hiện lên rõ nét trong đầu cụ.

"Mấu chốt là... làm sao..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status