Quậy tung Hogwarts

Chương 94: Trực giác hoàn toàn trái ngược

Translator: Nguyetmai

"Nhưng mà..."

Hagrid vẫn còn hơi do dự.

Mặc dù xét về mặt logic, lời Alina nói dường như cũng không có sơ hở gì.

Rubeus Hagrid biết rất rõ bản thân tuyệt đối không phải là người thông minh gì cho cam, theo như đánh giá của ngài Newt Scamander thì bọn họ là cùng một loại người: so với việc phỏng đoán ý tứ đằng sau lời nói của mọi người thì bọn họ giỏi việc phán đoán dựa vào trực giác hơn.

Trên thực tế, trong từng ấy năm, Hagrid cũng đều làm như vậy cả. Lựa chọn một người thông minh có thể tin cậy được, sau đó giao tất cả quyền quyết định cho người đó, còn bản thân thì chỉ cần làm tốt chuyện cơ bản nhất là được rồi.

Với bản năng sinh tồn như vậy, cho dù là học sinh gương mẫu hoàn hảo trên mọi phương diện, không thể bắt bẻ được gì như Tom Riddle năm đó, Hagrid vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được sự điên rồ và lạnh lùng từ sâu trong đôi đồng tử của gã.

Nhưng mà phản ứng bản năng bao lâu nay vẫn đều thuận lợi, hôm nay lại mất hiệu lực. Đối diện với cô phù thủy nhỏ có tên là Alina Kaslana này, trực giác của Hagrid đã đưa ra cho ông hai đáp án hoàn toàn trái ngược, một là kẻ địch nguy hiểm cấp độ cao, loại còn lại chính là đồng bọn mà ông có thể tin tưởng hoàn toàn.

Ngoài ra có một cảm giác còn ẩn sâu hơn nữa. Không biết vì sao, từ trên người Alina, Hagrid mơ hồ có cảm giác giống như gặp được đồng loại vậy. Không phải là chỉ cùng là người khổng lồ lai, mà là cảm giác dường như cả hai đều không phải là con người thuần chủng.

Trên thực tế, trưa nay khi ông liều lĩnh xông vào văn phòng của cụ Dumbledore, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, ông cũng đã cảm nhận được cảm giác kỳ lạ này.

Bất kể là phân chia chỗ ngồi, những chi tiết nhỏ trong cuộc đối thoại giữa Alina và cụ Dumbledore, sự thay đổi nét mặt của cả hai người khi nói chuyện với nhau... Hagrid có thể cảm nhận được rất rõ ràng mức độ tin tưởng giữa hai phù thủy một lớn một nhỏ này, cùng với thái độ thù địch cảnh giác cao độ lẫn nhau, hoàn toàn không hợp lý về mặt lý thuyết.

"Hagrid? Bác Hagrid?"

Bên tai truyền tới giọng nói trong trẻo của cô gái, Hagrid cảm thấy có ai đó đang vươn tay ra, kéo nhẹ ống tay áo của ông.

Người khổng lồ đột nhiên hoàn hồn lại, ông cúi đầu nhìn cô bé tóc bạch kim cao còn chưa tới eo mình, trên gương mặt non nớt xinh đẹp hiện lên vẻ lo lắng không có chút giả tạo nào.

"Mình làm sao thế này? Trời đất, đây chỉ là một đứa trẻ năm nhất thôi mà."

Nhìn vào đôi mắt màu xanh nước biển trong veo của cô bé, Hagrid vỗ lên đầu mình, tự cảm thấy buồn cười. Có lẽ là bởi vì đón Harry đến trường nên khiến ông lại nhớ tới quãng thời gian kinh khủng đã từng phải kìm nén mà tâm trạng hơi căng thẳng quá rồi thì phải?

"Bác Hagrid, trưa nay cháu đã quan sát sức ăn của mọi người, nếu là loại cá biến dị màu tím đen kia thì có thể chỉ cần tám chín con là đủ cho mọi người ăn rồi."

Quan sát thật cẩn thận vẻ mặt không ngừng thay đổi của Hagrid, Alina lại kéo ống tay áo của người khổng lồ rồi nói một cách cực kì thận trọng.

"Vị trưởng lão Druid tên là Malfurion kia đã từng nói vòng tuần hoàn khắc nghiệt của sự sống và cái chết là quy luật cơ bản của tự nhiên, đối mặt với tất cả những hành vi giết chóc để sinh tồn mới chính là sự kính trọng lớn nhất đối với sinh mạng."

Quả là một đứa trẻ mới ngoan ngoãn làm sao! Nghe được những lời này của Alina, Hagrid không khỏi cảm thấy xấu hổ vì những hoài nghi trong đầu mình.

Suy nghĩ kĩ một chút, một thiên sứ nhỏ có thể dùng đũa phép xua tan bóng tối cho mọi người trên con đường núi gập ghềnh, một trợ giảng có thể khiến cụ Dumbledore tín nhiệm, một học sinh có thể thản nhiên chấp nhận cường độ huấn luyện nhiều gấp đôi hơn so với những người khác mà không ca thán nửa lời, một đứa là vua của lũ trẻ con mà lại có thể chủ động đứng ra gánh lấy tất cả những sự trừng phạt vì lợi ích chung của tập thể, một cô phù thủy nhỏ đã chịu khó lắng nghe những lời giáo huấn của giáo đoàn Druids và yêu thương tha thiết những động vật nhỏ...

"Bất cứ sự lãng phí nào cũng đều đồng nghĩa với việc không tôn trọng sinh mạng, ta nhớ rồi."

Hagrid gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, ông suy nghĩ một chút rồi ngồi xổm xuống và vỗ bả vai của Alina, nở nụ cười hiền lành.

"Yên tâm đi, những chuyện còn lại cứ việc giao cho ta là được rồi. Mặc dù ta không giỏi làm phép, nhưng nếu nói tới những việc đơn giản như đi săn, đánh cá, thì cả trường Hogwarts này chẳng mấy ai có thể lợi hại hơn ta đâu."

Dứt lời, Hagrid đã đưa ra quyết định, ông chẳng còn do dự chút nào nữa, sau đó ông đứng thẳng người dậy và quay trở lại túp lều nhỏ của mình, lấy ra một cái lưới đánh cá khổng lồ từ phía sau túp lều rồi rảo bước nhanh chóng đi tới bên hồ.

"Hự a! Phù!"

Hagrid chùng thắt lưng xuống, những bắp thịt trên cánh tay rắn chắc, thô to như cột nhà căng ra, ông hất mạnh chiếc lưới về phía trước, một tấm lưới đánh cá siêu khổng lồ mà Alina chưa từng nhìn thấy bao giờ nặng nề nện xuống mặt Hồ Đen yên ả.

Trên mặt Hồ Đen đã yên ả mấy trăm năm của trường Hogwarts, nay chỉ vì lời nói của một cô bé mà lại bắt đầu dậy sóng một lần nữa.

Nhưng mà, giờ này khắc này, ở bên ngoài lâu đài Hogwarts.

Một cơn sóng dữ còn đáng sợ hơn đã quét sạch toàn bộ thế giới pháp thuật trước rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status