Thông tin truyện

Quên phải yêu anh

Quên phải yêu anh
Đánh giá: 10/10 từ 1 lượt.

Quên phải yêu anh - Chiết Chỉ Mã Nghị
Hoaban đã đặt quá nhiều hy vọng vào truyện này, tuy khá thất vọng nhưng khách quan mà nói truyện không dở.
Mình đã săn lùng Chiết Chỉ Mã Nghị từ rất lâu. Nếu ai hỏi truyện quân nhân nào Hoaban thích nhất. Câu trả lời ko phải những tác phẩm của mèo Folk Scotland, Hân Hân Hướng Vinh, cũng ko phải những bộ đình đám của Đinh Mặc.
Quân nhân hay nhất đối với Hoaban là "Em là đôi cánh của anh", chưa tác phẩm nào đánh ngã vị trí này. ELĐCCA tuy chẳng hoành tráng kịch liệt, chẳng siêu phàm đồ sộ gì nhưng ngập tràn chân thật và tình cảm, ấm áp và giản dị, từng chút đi vào lòng người...
Chiết chỉ mã nghị (Kiến gấp giấy) đã trở thành cái tên khiến mình chú ý từ khi đó. Bản edit hiện tại ở LQĐ là bản mạng, bản sách với kết cục khác và mình rất mong chờ có cơ hội đọc. Nói như vậy nghĩa là Hoaban ko hài lòng với kết thúc ở bản mạng cho lắm.
Cảm giác chung khi đọc Quên phải yêu anh chính là: đuối mà tiếc ko muốn bỏ!
Thật sự là diễn biến quá lằng nhằng, yêu thì yêu quách cho rồi, cứ đi ngược nhau, khi nắng khi mưa, lúc vầy lúc khác... mệt! Mỗi lần nghĩ rằng vượt qua cái ải này thì nam nữ chính sẽ hạnh phúc, hóa ra phía sau lại còn hiểu lầm, ngăn cấm lung tung gì đó... Mãi đến cuối truyện thì dừng lại ở cảnh cầu hôn, vẫn chưa cưới hỏi xong, vẫn chưa bước vào con đường hôn nhân... nản!
Thực sự là ko tìm ra màu sắc của ELĐCCA trong truyện này, quá khứ của hai nhân vật chính mơ hồ, lẽ ra khai thác sẽ rất hay nhưng tác giả ko viết. Tâm lý của nữ chính cũng vô lý, khó hiểu, cô nàng yêu người này nhưng ở bên người kia... tự khổ bản thân và nam chính. Ổn nhất vẫn là Dương Kiền, trước sau như một, si tình cố chấp, mỗi lần anh muốn buông tay rồi tiếp tục cố gắng, mỗi lần tuyệt vọng rồi lại hy vọng... Hoaban cố xem hết cũng vì nam chính thoi! Cảm giác như "Anh hận anh yêu em" vậy, nhiều bất mãn nhưng vẫn cố xem!
Nói thế chắc mọi người hiểu rồi, đánh giá khách quan truyện trên trung bình, có một số đột phá thông minh, cốt truyện cũng tốt, thỉnh thoảng hài, không khí thì lúc vui tưng bừng, lúc âm u xám xịt... Và bạn hãy cầu nguyện cho nam chính đi, số anh này đúng khổ, đường yêu vật vã mà chẳng xơ múi được bao nhiêu, mỗi lần hạnh phúc mãn nguyện thì y như rằng sáng hôm sau bị hành hạ tiếp!
Đại khái truyện kể về Dương Kiền - Thẩm Kiều cùng một đám bạn bè trong độ tuổi thanh xuân phơi phới sức trẻ dạt dào. Bọn họ đều xuất thân từ "đại viện", gia tộc quan chức chính phủ qua nhiều thế hệ, tuy nhiên con đường phía trước thì ko ai giống ai, họ chỉ muốn đuổi theo giấc mơ của chính mình...
Một đám thanh niên lớn lên từ đại viện, mặc chung một cái quần, ăn chung một cây kem mà gắn bó khăng khiết. Ai cũng biết Dương Kiền yêu Thẩm Kiều hơn mười năm, từ thời trèo cây leo tường cho tới khi chững chạc ở tuổi ba mươi. Và ai cũng rõ Thẩm Kiều yêu Giản Dư Mặc gần mười năm, muộn hơn Dương Kiền yêu Thẩm Kiều một chút...
Tình yêu của Dương Kiền giống như một thói quen, nó nuôi anh lớn, rèn luyện nên người đàn ông thầm lặng và bất kham như bây giờ. Hơn mười năm, chiếm một phần ba cuộc đời anh - đó là thời gian anh kiên trì yêu cô, muốn quên cô, rồi lại yêu cô.
Ba năm trước, trong một lần ra nước ngoài thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, Dương Kiền hạnh phúc vô vàn khi được đóng giả tình nhân với Thẩm Kiều, tuy chỉ sáu tháng nhưng đó là khoảng thời gian anh quý trọng nhất, thương nhớ nhất. Mọi thứ kết thúc bằng một phát đạn, Thẩm Kiều trở về Mỹ cùng Giản Dư Mặc, Dương Kiền về Bắc Kinh với con đường cố quên và làm lại từ đầu...
Anh suýt nữa đã thành công, không ngờ chính thời điểm ấy Thẩm Kiều lại trở về, đánh sập tất cả phòng tuyến anh xây dựng mấy năm qua. Thịnh Hạ rất giống Thẩm Kiều, ngay cả tính cách cũng giống Thẩm Kiều ngày trước. Có lẽ mọi thứ đều đổi thay, thành phố này đổi thay, con người đổi thay, Thẩm Kiểu cũng thế nhưng mà Dương Kiền mãi mãi dừng ở quá khứ, ở những tháng năm tươi đẹp khi anh yêu cô...
Cả câu chuyện là mối tình bốn người Dương Kiền - Thẩm Kiều - Thịnh Hạ - Giản Dư Mặc, cứ như cái vòng lẩn quẩn ko thể thoát. Khó mà nói được ai là người tổn thương nhiều nhất, mất mát nhiều nhất.
Dương Kiền với mối tình si làm bạn bè lắc đầu ko dám chê trích, cố chấp và vọng tưởng, mê muội và độc đoán... tất cả những gì anh cần là Thầm Kiều, để có cô anh ko ngại làm vài chuyện xấu.
Thẩm Kiểu là nhân vật có nhân cách mơ hồ, ko kiên định, dễ khiến người khác nổi nóng. Cô ích kỷ đối với em gái mình, trải qua nhiều lần từ bỏ rốt cuộc mới biết trân trọng tình yêu của Dương Kiền. May là người đó vẫn ở phía sau, khi cô quay đầu lập tức nhìn thấy...
Giản Dư Mặc là nam phụ, đảm nhiệm đúng vai trò nam phụ của mình. Anh có được tình yêu của nữ chính từ rất sớm, mãi mãi giống cái gai cắm trong tim Dương Kiền.
Thịnh Hạ - nhân vật này khiến mình suy nghĩ nhiều. Một cô gái quá đáng thương và rất hiền lành. Từ đầu tới cuối cô ko làm gì sai cả, tuy là nạn nhân của hàng tấn bi kịch nhưng cô ko vì thù hận mà hãm hại người khác. Tác giả quá nặng tay với nhân vật này, có đôi khi đem tới cảm giác tình yêu của Dương Kiền và Thẩm Kiều được xây trên khổ đau và nước mắt của Thịnh Hạ. Họ đều ko muốn tổn thương cô nhưng mà số phận nghiệt ngã cứ lấy cô làm người chịu tội!
Nhìn chung truyện có nhiều bức xúc chưa giải tỏa hết, cân nhắc trước khi đọc. Truyện ko hay và ko có phong cách tuyệt với của ALĐCCA, đừng đặt kỳ vọng lên nó. Về cơ bản truyện không dở, trên trung bình!
P/S: Rất tượng và thích hình tượng nhân vật Thẩm Du!!!
loading...
DMCA.com Protection Status