Quỷ đế cuồng thê: Đại tiểu thư ăn chơi trác táng

Chương 1827: Tới Đế Thành (2)


"Ca ca, chúng ta phải về nhà sao?"

So với trước kia vừa nghe thấy Đế Thành là chán ghét, thì lúc này biểu tình của Kỳ Linh vui vẻ hơn nhiều.

"Chúng ta trở về rồi, có phải Mộc tỷ tỷ không cần gả cho Kỳ Mặc nữa không? Vốn dĩ người có hôn ước Mộc tỷ tỷ chính là ca ca kia mà."

Hôn ước?

Vân Lạc Phong nhướng mày, theo bản năng nhìn sang Kỳ Tô, khóe môi khẽ cong lên.

"Tiểu Linh, đừng nói bậy!" Kỳ Tô biến sắc, lập tức quát lớn: "Ca ca và Mộc nhi là quan hệ huynh muội!"

"À!"

Kỳ Linh bĩu môi, cô bé còn nhớ rõ, trước đây không lâu sau khi bọn họ rời đi, Mộc tỷ tỷ đã từng đi tìm ca ca bày tỏ, nhưng ca ca lại nói chỉ xem Mộc tỷ tỷ như muội muội, cô bé cũng không nghĩ tới chuyện để Mộc tỷ tỷ làm tẩu tẩu của mình nữa.

Tuy nhiên, thâm tâm cô bé vẫn không hy vọng Mộc tỷ tỷ sẽ gả cho kẻ đáng ghét kia.

"Kỳ Tô!" Vân Lạc Phong nhàn nhạt liếc nhìn Kỳ Tô; "Người mà ta nhìn trúng không thể là kẻ vô dụng nhu nhược, ngay cả tình cảm của mình cũng không dám theo đuổi, vậy ta còn có thể trông chờ ngươi làm được việc gì cho ta?"

Lời Vân Lạc Phong rất nặng, đâm thẳng vào tim Kỳ Tô, làm tim hắn đau nhói.

Mộc Tuyết Hinh tuy là công chúa, nhưng lại không có tính tình kiêu kỳ của một công chúa, mà trong thời điểm hắn khốn khó, nàng vẫn một lòng ở bên cạnh hắn.

Cô nương tốt như vậy, sao hắn có thể không yêu?

Thế nhưng, nàng là công chúa, bản thân hắn lại bị trục xuất khỏi gia tộc, tùy thời đều có nguy hiểm rình rập, tình cảnh như vậy, sao hắn đành lòng liên lụy đến nàng?

Mà những lời vừa rồi của Vân lạc Phong, quả thật là một lời thức tỉnh người mộng, làm đầu óc hắn thông suốt hoàn toàn.

Không sai, nhu nhược đến mức không dám đối mặt với tình cảm của bản thân, thì có tư cách gì làm việc cho người/

"Vân cô nương, đa tạ người!" Vẻ mặt Kỳ Tô đầy cảm kích: "Ta hiểu rồi! Sau này, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ!"

Hắn không còn là Kỳ Tô của quá khứ.

Hắn có năng lực! Có thể mang lại cho Mộc Tuyết Hinh cuộc sống vinh quang!

___________

Đế Thành.

Kỳ gia.

Kỳ Chính ngồi trong thư phòng, nhắm mắt dưỡng thần, bỗng dưng, ông ta nghe được ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân, lập tức mở bừng hai mắt ngay.

Kẽo Kẹt!

Cửa thư phòng bị đẩy mở, Kỳ Mặc từ ngoài bước vào, nhíu mày nói: "Chuyện cha sai con điều tra, đã tra được rồi!"

"A?" Dáy mắt Kỳ Chính lóe sáng: "Vậy nữ nhân bên cạnh Kỳ Tô rốt cuộc có lai lịch gì?"

"Không có lai lịch gì cả!"

không có lai lịch?

Lại là không có lai lịch?

Sắc mặt Kỳ Chính có chút khó coi, lúc trước Vân Nguyệt Thanh cũng không có lai lịch.

Nữ nhân kia lớn lên giống Vân Nguyệt Thanh như vậy, chẳng lẽ là có quan hệ gì đó?

"Chẳng lẽ nha đầu kia là con gái Vân Nguyệt Thanh?"

Nữ nhân thanh cao như vậy cũng lấy chồng sinh con?

Kỳ Chính làm sao cũng không tin!

Bởi vì trên đời này, không có nam nhân nào lọt được vào mắt Vân Nguyệt Thanh.

"Cha, cho dù ả ta có quan hệ với Vân Nguyệt Thanh thì đã sao? Chẳng lẽ chúng ta lại sợ ả ta sao? Còn không phải chỉ là một tiểu nha đầu thôi à? Không lẽ còn có thể mạnh hơn Vân Nguyệt Thanh?" Kỳ Mặc hoàn toàn không cho là đúng.

Kỳ Chính hít sâu một hơi, nói tiếp: "Cha sai con tra lai lịch gã đàn ông đã giúp Kỳ Tô, con đã tra được chưa?"

Vừa nói đến đây, sắc mặt Kỳ Mặc liền trầm xuống: "Hắn ta là nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc!"

Thật ra thì thân phận Tề lão nhị cũng không có gì là bí mật, chỉ tại ban đầu Kỳ Mặc không nghĩ tới điểm này mà thôi, cho đến khi phái người đi điều tra, mới biết được thân phận đối phương.

"Nhị hoảng tử Thiên Tề Quốc?" Kỳ Chính kinh ngạc hô lên: "Tại sao nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc lại giúp nghịch tử kia?"

Sắc mặt Kỳ Mặc càng thêm khó coi: "Con cho người đến Lâm Phong trấn, điều tra được Kỳ Tô đã bán phối phương Tụ LInh Dược cho nhị hoàng tử Thiên Tề Quốc."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 77 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status