Quỷ đế cuồng thê: Đại tiểu thư ăn chơi trác táng

Chương 226: Đến Trúc lâu vây xem Thái tử (2)


Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Ánh mắt lãnh khốc của Vân Tiêu quét qua Mộ Vô Song, khuôn mặt không hề có cảm xúc, hắn nói: "Mấy ngày trước, Trúc lâu truyền ra một tin, Thái tử Long Nguyên quốc bán mình ở đấy, đã có rất nhiều biết chuyện này."

Nói tới đây, hình như hắn sợ người ta không tin nên nói thêm một câu nữa: "Nếu không tin, có thể đến Trúc lâu vây xem."

Ầm!

Câu nói của Vân Tiêu giống như sét đánh giữa trời quang, trong đám người bỗng có kẻ nhào ra, tạo thành một trận nhốn nháo.

Thái tử lại có thể đến Trúc lâu bán mình? Trúc lâu đó là chỗ nào? Là nơi để thỏa mãn một chút dục vọng biến thái của nam nhân ở Long Nguyên đấy! Không ngờ Thái tử điện hạ lại sa đọa đến mức đi tới chỗ đó để bán mình nhỉ?

“Không, ta không tin! Ngươi nói bậy, Thái tử tuyệt đối sẽ không đến Trúc lâu bán mình!" Thân thể Mộ Vô Song run lên, phẫn nộ muốn lao tới phía trước lôi kéo Vân Tiêu.

Thế nhưng, cánh tay nàng ta còn chưa chạm vào Vân Tiêu, khí thế khắp người hắn bỗng nhiên bùng phát, một tiếng ầm vang lên đã hung hăng đạp thân hình Mộ Vô Song ra ngoài.

Mộ Vô Song chật vật ngã xuống mặt đất, không ngừng nôn ra máu tươi, sắc mặt nàng ta tái nhợt không còn giọt máu, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào hai người Vân Lạc Phong và Vân Tiêu.

Nàng ta tuyệt đối không tin Thái tử sẽ đi đến nơi đó!

Lúc này đây, tất cả mọi người còn đang chấn động vì lời nói nay, do đó không có ai thấy lạ khi một hộ vệ như Vân Tiêu lại có thể khiến thiên tài Mộ Vô Song bị trọng thương!

Quan trọng nhất là hắn chưa từng chạm vào góc áo của nàng ta...

“Đi, chúng ta tới Trúc lâu vây xem Thái tử!”

Không biết ai trong đám người ấy đã nói ra câu này, những người khác lập tức chen nhau tản ra, chỉ còn lại Mộ Vô Song nằm trên mặt đất...

Trúc lâu, khắp nơi trên đại lục đều có chỗ xây cửa lâu! Nhưng Trúc lâu của Long Nguyên quốc thì lại nằm ở chỗ không hề xa Hoàng thành.

Lúc này, trong phòng thuê của Trúc lâu, nét kiều diễm rải đầy mặt đất, thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tim đập, tiếng rên rỉ ấy lúc cao lúc thấp, lúc dài lúc ngắn, nhưng có thể nghe ra giọng của hai người đều là giọng nam.

“Chậc chậc, hương vị của Thái tử Long Nguyên quốc quả là khác người, da thịt non mịn như vậy khiến người ta lưu luyến khó quên à nha, hà há ha."

Trong phòng, một đại hán thô lỗ đang hài lòng cười to, nắm chặt lấy cằm Cao Lăng một cách thô bạo, đôi mắt nheo lại hàm chứa ánh nhìn lạnh lùng.

“Đáng tiếc, ngươi tiếp đãi quá nhiều khách, bằng không lão thật sự đã nghĩ tới việc chuộc thân cho ngươi đấy."

Cao Lăng rũ mắt xuống, nắm chặt nắm tay, ở một tháng tại Trúc lâu này, hắn đã học được cách nén giận.

Nếu hắn có một chút phản kháng, thứ chờ đợi hắn sẽ là đòn hiểm! Hơn nữa, đối với hắn mà nói, ban ngày cũng xem như đủ thời gian thả lỏng! Đợi đến ban đêm mới thật sự là ác mộng!

Hắn vĩnh viễn sẽ không quên, mỗi khi ánh trăng chiếu vào, bà chủ của Trúc lâu sẽ nắm đầu mấy linh thú đưa tới phòng hắn, hoàn toàn khiến hắn lăn lộn chết đi sống lại! Cho dù một ngày nào đó có thể rời khỏi nơi quỷ quái này, hắn cũng không tài nào làm vết thương lòng biến mất được!

“Thái tử, không biết ngươi có hay chơi đùa kiểu kích thích không, chúng ta chơi tí cho kích thích nhỉ?" Đại hán thô lỗ cười hai tiếng ha ha.

Cao Lăng hơi hoảng sợ ngẩng đầu lên, hắn còn chưa kịp nói chuyện, một roi đã hung hăng quất lên người, đánh cho da tróc thịt bong.

“Ngươi muốn làm gì?"

Một trận lửa giận trào dâng trong lòng khiến Cao Lăng cảm thấy sắp bùng nổ! Hắn xoay chuyển lật người lại, hung hăng bắt được cánh tay đại hán, khuôn mặt dữ tợn, rống giận thành tiếng: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng có mà quá phận!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 77 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status