Quỷ đế cuồng thê: Đại tiểu thư ăn chơi trác táng

Chương 389: Hắn là nam nhân sau lưng nàng (4)


Editor: Sam Sam

Bất luận như thế nào, nàng sẽ không vứt bỏ hắn!

Khóe môi Vân Tiêu nhẹ nhàng nâng lên tạo thành một đường cong, hắn cười rất đẹp, thực dễ dàng chạm vào tâm hồn của người khác, nhưng mà, hắn sẽ hé ra nụ cười phương hoa tuyệt thế như vậy với chỉ mình nàng……

“Ta có nàng, là đủ rồi.”

Hắn có thể vứt bỏ toàn thế giới, chỉ cần có nàng làm bạn ở bên là đủ rồi.

“Tiêu nhi!” Sắc mặt Tiêu Lâm trầm xuống, “Nếu ngươi khăng khăng bảo vệ nữ nhân này, ngươi sẽ không bao giờ là người Tiêu gia chúng ta nữa.”

Vân Tiêu cầm chặt tay Vân Lạc Phong, độ cong khóe môi biến mất, khi nhìn về hướng Tiêu Lâm lại khôi phục lãnh khốc lần nữa, mặt không biểu tình nói: “Tiêu gia các ngươi cần lực huyết mạch của ta.”

Nghe vậy, Tiêu Lâm nhíu nhíu mày: “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Để nàng đánh.” Nam nhân lãnh khốc nói.

Tiêu Lâm biết Vân Tiêu bảo vệ Vân Lạc Phong, lại không nghĩ rằng bảo vệ đến mức này.

Lại dám uy hiếp ông?

Được! Rất được! Đời này có dũng khí uy hiếp ông cũng chỉ có một mình hắn!

“Tiêu nhi, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không?”

Con ngươi Tiêu Lâm trầm xuống, giọng nói lạnh lùng.

“Biết.”

Câu nói của nam nhân vẫn luôn ngắn gọn, đối với hắn mà nói, dường như nói nhiều một chữ với những người này đều rấ lãng phí.

“Ngươi vì một nữ nhân mà uy hiếp ta? Không sai, hiện tại đúng thật ngươi có tư cách uy hiếp ta, ai bảo Tiêu gia chúng ta thiếu ngươi một người có lực huyết mạch thuần khiết! Nhưng mà một khi bí cảnh được mở ra thì ngươi cũng không dùng được nữa, như thế ngươi vẫn xác định uy hiếp ta vì một nữ nhân?”

Trong ngực Tiêu Lâm nghẹn một nỗi tức giận, ông phát hiện, thật sự mình càng ngày càng nhìn không thấu tôn tử này.

Ánh mắt Vân Tiêu quét mắt thiếu nữ tuyệt mỹ bên cạnh: “Nàng vui vẻ là được.”

Ý tứ chính là, chỉ cần Vân Lạc Phong vui vẻ, hắn nguyện ý dung túng nàng làm bất cứ chuyện gì.

“Ha ha!” Tiêu Lâm cười nhẹ hai tiếng, rõ ràng trong giọng nói mang theo tức giận, “Tiêu Thần, ngươi sinh ra nhi tử giỏi lắm! Thật sự là rất tốt, tốt đến mức vì một ngoại nhân mà uy hiếp gia gia của nó!”

Tiêu Thần lạnh lùng cười nói: “Phụ thân, người lầm rồi, nhi tử của con chỉ có Ngọc Thanh mà thôi, loại phế vật giống hắn không có tư cách làm nhi tử của con, con không sinh ra nhi tử phế vật như vậy!”

“Hừ!”

Tiêu Lâm hung hăng phất vạt áo, mặt già lạnh lùng trầm ngâm nói: “Tiêu nhi, ngươi nhớ kỹ quyết định ngươi làm hôm nay, chờ lúc ngươi không uy hiếp được ta, ta tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho sai lầm lần này của ngươi, chúng ta đi!”

Nói xong lời này, Tiêu Lâm xoay người đi về phía ngoài viện.

“Phụ thân!” Tiêu Thần gấp gáp vội vàng đuổi theo, “Phụ thân, người cứ đi như vậy thì Duyệt nhi làm sao bây giờ?”

Tiêu Lâm tạm dừng một chút, nói: “Nếu con muốn để Ngọc Thanh lên làm gia chủ hay quan tâm tức phụ* của ngươi, tự mình suy xét rõ ràng đi.”

* tức phụ: vợ

Dứt lời, ông cũng không quay đầu lại, bước nhanh rời khỏi nơi này.

Có trời mới biết, giờ phút này trong lòng Tiêu Lâm nghẹn khuất cỡ nào, nhưng ông lại không thể làm gì, ai bảo bây giờ ông còn cần dùng đến phế vật này?

Tiêu Thần im lặng lúc lâu, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, vội vội vàng vàng đi ra khỏi viện.

Vì để nhi tử của mình lên làm gia chủ, mặc dù phải từ bỏ Lâm Duyệt, hắn cũng đều nguyện ý!

Nhìn về phía Tiêu Thần đi xa, trong lòng Lâm Duyệt liền lạnh xuống, trên dung nhan yêu diễm hiện ra một nụ cười chua xót.

“Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi thì tự mình bay, quả nhiên những lời này không sai! Mặc kệ ngày xưa Tiêu Thần thật tốt với ta, thời điểm này lại không quan tâm!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 77 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status