Quỷ đế cuồng thê: Đại tiểu thư ăn chơi trác táng

Chương 40: Tầm kim thử ăn vụng (2)


Editor: Kim Phượng

Sau núi.

Trong phòng, thiếu nữ mặc bạch y từ từ cởi y phục trên người, rồi đi đến bên cạnh thùng tắm đang bốc hơi nóng, nàng cẩn thận đổ nước thuốc trong bình sứ trên tay vào thùng tắm, cho đến khi nước tắm biến thành màu trắng ngà mới chậm rãi bước vào trong thùng...

Ngay khi Vân Lạc Phong bước vào thùng tắm liền cảm nhận được một luồng linh khí ập vào người, làm cho tinh thần nàng vô cùng sảng khoái, ngay cả tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều.

"Tiểu Mạch, bây giờ ta bắt đầu tu luyện. Ngươi thay ta chú ý xung quanh, nếu có người tới lập tức báo với ta."

"Dạ, chủ nhân!"

Tiểu Mạch vui vẻ nhận lệnh. Tuy nó chỉ có thể ở trong không gian thần điển nhưng không có bất kì hơi thở của người sống nào có thể giấu được nó.

"Báo cáo chủ nhân, ta cảm nhận được có ba hơi thở ở sau núi này, một cái là nhị thúc của người, một cái là Vân Tiêu, còn hơi thở cuối cũng không rõ! Chẳng qua người nọ đang ở cạnh Vân Tiêu, hơn nữa cũng không có ác ý."

Vân Tiêu?

Vân Lạc Phong hơi ngạc nhiên: "Nếu đã không có ác ý vậy thì không cần để ý hắn."

____________

Trên núi, cỏ dại mọc thành bụi.

Vân Tiêu nhìn nam tử mặc áo bào màu xám đang quỳ trước mặt, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, không hề có tình cảm: "Ta đã nói rồi, không có lệnh của ta, không kẻ nào được tiến vào Vân phủ! Có phải ngươi đã quên rồi không?"

Lúc nói lời này, một cổ áp bách từ trên người Vân Tiêu phát ra. Nếu Vân Lạc Phong có ở đây thì sẽ nhận ra mấy con linh thú mà Vân phủ nuôi ở sau núi không hề dám nhúc nhích, đều sợ hãi rụt rè phủ phục trên mặt đất.

Lâm Quỳnh khóc không ra nước mắt, hắn chỉ đến để bẩm báo vài việc, ai ngờ lại phải chịu uy áp cường đại khủng bố của chủ tử nhà mình chứ?

Không sai! Rất là khủng bố!

Trong cảm nhận của đám thuộc hạ bọn họ, nam nhân trước mắt còn đáng sợ hơn cả ma quỷ. Bất luận kẻ nào đắc tội với chủ tử, kết cục chính là sống không bằng chết.

"Chủ tử, chuyện là như vầy." Lâm Quỳnh nuốt một ngụm nước miếng, run run rẩy rẩy trả lời: "Gần đây trên đại lục xuất hiện một nữ tử thiên tài, nàng ta ái mộ chủ tử, còn tung tin ở khắp nơi rằng trên đời này chỉ có mình nàng ta xứng đôi với chủ tử, còn tự tin tuyên bố nàng ta có thể chinh phục chủ tử. Thuộc hạ đến xin thỉnh ý chủ tử, chúng ta có cần xử lý việc này không?"

"Giết!"

Một chữ, đơn giản dễ hiểu, đồng thời cũng chứng minh độ tàn nhẫn của người nam nhân này.

"Hả?"

Lâm Quỳnh sửng sốt. Cho dù hắn đã sớm biết chủ tử nhà mình tàn nhẫn độc ác, nhưng không ngờ chủ tử lại trực tiếp hạ lệnh cho bọn họ giết nàng ta.

Dường như bất mãn với một chữ này của Lâm Quỳnh, nam nhân lạnh lùng liếc mắt qua. Chỉ cái liếc mắt này làm cho cả người Lâm Quỳnh chấn động, vội vàng cúi đầu.

"Thuộc hạ tuân lệnh!"

Vân Tiêu dường như nghĩ ra gì đó, không tự chủ được nhìn về phía căn nhà trệt phía sau cách đó không xa.

"Còn nữa, cho người điều tra ân oán giữa Vân gia và Mộ gia, sau đó hồi báo mọi chuyện với ta, không được sót một chữ."

"Dạ!"

Lâm Quỳnh ôm quyền đáp.

Hắn thật không hiểu người cao cao tại thượng như chủ tử, tại sao lại chạy đến một cái Long Nguyên Quốc nho nhỏ làm thị vệ cho cháu gái của một tướng quân đây? Ngay cả hoàng đế Long Nguyên Quốc gặp chủ tử cũng phải khấu đầu vài cái với chủ tử.

Đương nhiên, có cho Lâm Quỳnh một trăm lá gan hắn cũng không dám hỏi lời này ra. Nếu không, hắn đừng mong sống nữa!

Vân Lạc Phong đang ở trong phòng tu luyện, tất nhiên không biết mọi chuyện xảy ra ở bên ngoài, nàng càng không biết chỉ vì ngẫu hứng nhất thời để lại đáp án giải độc lần trước ở Y Các mà làm cho Y Các phải chấn động.

"Vô dụng! Một lũ vô dụng."

Trong hậu đường Y Các, Vinh lão đang tức giận đùng đùng, dọa cho đám người đứng trước mặt ông ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.3 /10 từ 77 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status