Quỷ hành thiên hạ

Quyển 5 - Chương 17: Dạ bán kinh hồn [đêm khuya kinh hoàng]

Đường Thạch Đầu được ăn một bữa toàn món ngon trong nhà Bạch Ngọc Đường, nhưng lại nghe nói Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã gạo nấu thành cơm, quan trọng là Triển Chiêu hoàn toàn không phủ nhận, hắn có ngốc mấy cũng biết là thật rồi, cho nên vô cùng buồn phiền.

Tiểu Tứ Tử thấy mình làm người ta khóc rồi, liền đi đến vỗ vỗ lưng hắn an ủi.

Tâm trạng của Đường Thạch Đầu vẫn không tốt, Tiểu Tứ Tử nói sẽ giới thiệu Thạch Đầu cô nương cho hắn quen, Đường Thạch Đầu hơi hứng thú, hỏi Tiểu Tứ Tử: “Thạch Đầu cô nương đẹp lắm sao?”

“Ừm!” Đương nhiên Tiểu Tứ Tử gật đầu, trong giới trảo ly thì Thạch Đầu là đại mỹ nhân, “Cửu Cửu nói, Thạch Đầu thuộc loại viên mãn phúc hậu ngực to mông bự…”

Nói chưa dứt lời, Bàng Dục phía sau đã kinh hãi, Bao Duyên giậm chân nói: “Cửu vương gia làm gì thế này, sao lại dạy cho Tiểu Tứ Tử những thứ hạ lưu vô sỉ như thế!”

Đường Thạch Đầu cau mũi: “Vậy… Nàng ta có người trong lòng chưa?”

“Có rồi.” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Tiễn Tử là tướng công của Thạch Đầu.”

Đường Thạch Đầu thở dài: “Ta bò lên sớm một chút thì tốt rồi, mỹ nhân trong thiên hạ bị người ta giành hết rồi.”

Bàng Dục đứng ngay bên cạnh nghe thấy thì cười, hỏi hắn: “Này, ngươi cứ vậy mà từ bỏ rồi sao?”

“Từ bỏ cái gì?” Đường Thạch Đầu không hiểu.

“Từ bỏ tình nhân trong mộng của ngươi?” Bàng Dục vừa nói vừa chỉ chỉ ra phía sau.

Trong đại viện của Bạch phủ, dưới tàng hoa Hải Đường nở rộ rực rỡ, giữa biển Hải Đường, Triển Chiêu ngồi trên hàng rào, Bạch Ngọc Đường đứng dựa hàng rào, trong tay hai người cầm chén trà, đang nói chuyện gì đó. Trời ngập nắng, hoa nở rợp, hai người một xanh một trắng, hòa hợp như trời xanh và mây trắng.

Đường Thạch Đầu nhìn thấy, cúi đầu nhìn bộ y phục cũ bẩn của mình, lại thở dài thêm một cái.

Bao Duyên và Bàng Dục thấy Đường Thạch Đầu đau lòng, vừa định mở lời an ủi hắn vài câu, đột nhiên, Đường Thạch Đầu ngẩng phắt đầu lên: “Làm nam nhân giữ được bỏ được, nếu Triển Chiêu đã tìm được hạnh phúc, vậy ta cũng yên tâm rồi!” Nói xong, hắn đứng bật dậy, xông đến trước mặt Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Đường Thạch Đầu nghiêm mặt nói với Bạch Ngọc Đường: “Ngươi nhất định phải chăm sóc quan tâm Triển đại ca, nếu có một ngày ngươi thay lòng đổi dạ nhất định ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Bạch Ngọc Đường sững sốt một lúc lâu, gật đầu: “Ha…”

“Triển đại ca!” Đường Thạch Đầu lại đau lòng khôn xiết xoay sang nói với Triển Chiêu: “Vậy đệ không thích huynh nữa! Nếu sau này hắn thay lòng đổi dạ, nếu đệ còn chưa thích người khác, thì nhất định huynh phải đến tìm đệ!”

Triển Chiêu mấp máy môi, một lúc sau, cười vỗ vai hắn: “Sẽ không đâu.”

Bạch Ngọc Đường khẽ giật mình nhìn Triển Chiêu một cái, cúi đầu cười uống rượu, tâm trạng cực tốt.

Đường Thạch Đầu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, có vẻ muốn nói lại thôi.

“Muốn nói gì?” Tâm trạng của Bạch Ngọc Đường hôm nay thật sự rất tốt, hoàn toàn không để bụng lời của bông đào ngốc này…

“Quỷ đáng ghét, võ công của ngươi không tệ.” Đường Thạch Đầu nói.

Tiểu Tứ Tử thắc mắc với Đường Thạch Đầu: “Không phải tiểu ca không thích Miêu Miêu nữa rồi sao, sao còn gọi Bạch Bạch là quỷ đáng ghét?”

“Đây là vì một ngày làm tình địch suốt đời là tình địch, làm nam nhân thì yêu ghét phải rõ ràng, ta sẽ không quên!” Đường Thạch Đầu nói xong, lại đánh giá Bạch Ngọc Đường một lượt nữa, “Có điều nam tử hán đại trượng phu công tư phân minh! Võ công của ngươi đúng là giỏi hơn ta.”

“Đường Đường có khí phách nam tử hán quá!” Tiểu Tứ Tử trước nay vốn sùng bái nam tử hán khí phách phừng phừng thế này, ôm đùi Đường Thạch Đầu: “Tiểu Tứ Tử cũng muốn được như vậy!”

Bao Duyên và Bàng Dục thiếu chút nữa phì cười.

.

.

Đợi Đường Thạch Đầu rửa mặt thay y phục xong, mọi người quay lại phủ Khai Phong, ở Khai Phong càng lúc càng nhiều người giang hồ.

Đường Thạch Đầu không hổ là người giữ được buông được, hoặc có lẽ đã sống trong núi sâu quá lâu, tương đối hồn nhiên, lập tức bị bầu không khí náo nhiệt của Khai Phong hấp dẫn, nhìn đông ngắm tây, Tiểu Tứ Tử cũng không theo nổi.

Từ khi nhang của miếu Trạng Nguyên không còn được đốt nữa, số thí sinh phát điên giết người cũng trở nên yên ổn, trị an trong Khai Phong tốt hơn hẳn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi phía sau, nhìn Bao Duyên và Bàng Dục phía trước, Tiểu Tứ Tử và Đường Thạch Đầu vui vẻ dạo phố, mỗi người còn cầm một cây kẹo hồ lô.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên bật cười.

“Cười gì vậy?” Triển Chiêu nhìn hắn.

“Không có gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Thời gian tới cùng ta về Hãm Không Đảo đi?”

“Về làm gì?” Triển Chiêu cầm lấy bánh ngọt Tiểu Tứ Tử chạy về đưa cho, vừa ăn vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ăn mừng lễ sao? Không phải đã nói trung thu sẽ đến Tiêu Dao Đảo mừng sinh nhật Tiểu Tứ Tử sao? Vừa đúng dịp đến Hãm Không Đảo.”

“À, nhị ca nói muốn nuôi vài con chó lớn trên Hãm Không Đảo, mua vài con chó ngao từ Tây Vực về, vừa cai sữa, nghe nói rất đáng yêu.” Bạch Ngọc Đường vừa nói xong, Triển Chiêu lập tức hào hứng: “Được! Trước đây ta cũng muốn nuôi vài con ở phủ Khai Phong, một là trông nhà, hai là lúc bắt phạm nhân chúng nó rất hữu dụng.”

“Vậy báo cho nhị ca mua thêm vài con, phải màu trắng.” Bạch Ngọc Đường đáp một câu.

“Đúng vậy, màu trắng đẹp…” Triển Chiêu nói xong mới nhận ra có gì không đúng lắm, quay lại thì thấy Bạch Ngọc Đường vẫn mỉm cười.

Bao Duyên và Bàng Dục quay đầu lại, thấy hai người ung dung thanh thản vừa đi vừa nói chuyện, dáng vẻ rất thư thái, nhìn thế nào cũng thấy hợp.

Bàng Dục lấy vai đụng đụng Bao Duyên: “Nhìn thấy chưa Tiểu Màn Thầu, đó mới là tuyệt phối.”

“Đúng vậy!” Bao Duyên gật đầu: “Trước đây ta vẫn cảm thấy hai nam nhân yêu đương không đúng lắm, nhưng nếu một lòng một dạ như Triển đại ca Bạch đại ca, thì có thể tiếp thu được.”

“Chậc chậc.” Bàng Dục đưa tay choàng vai Bao Duyên: “Ta nói Tiểu Màn Thầu, ngươi quá mọt sách rồi, hay là thế này, đại gia dẫn ngươi đi trải nghiệm, tối nay chúng ta cùng đi kỹ viện, thế nào? Tìm tỷ tỷ xinh đẹp bầu bạn?”

“Phi!” Bao Duyên đá Bàng Dục một cái: “Ta không đi với ngươi đến những nơi đó.”

Bao Duyên đá một cái, đương nhiên Bàng Dục sẽ tránh, nhảy ra phía sau một cái, bỗng dưng đụng phải một chiếc xe đẩy trùng hợp đi ngang quá. Xe chỉ có một bánh, người đẩy xe là một hán tử trung niên, trên xe chất đầy rơm rạ, dường như để cho ngựa ăn. Cả xe lẫn rơm bị Bàng Dục đụng ngã, Bàng Dục cũng ngã ngửa ra sau.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy có chuyện, vội đến giúp.

Bàng Dục bị rơm rạ phủ đầy mặt đầy tóc, trong đầu chỉ nghĩ một chuyện, tai ương đến rồi sao?

Vốn nghĩ là đầu rơi xuống trước sẽ ngã một cái lành ít dữ nhiều, không ngờ lúc rơi xuống lại cảm giác dưới người không cứng lắm, dường như có người đỡ mình một cái.

“Bàng Dục!” Bao Duyên cũng hoảng hốt, vội chạy đến bới rơm. Nhưng bới một lúc chợt cảm giác tay dính ướt, đưa tay lên xem, tay đầy máu.

“A!” Bao Duyên kêu to một tiếng, nghĩ thầm thôi rồi thôi rồi, chảy nhiều máu như vậy Bàng Dục không chết cũng trọng thương, mình ra tay nặng quá rồi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy tay Bao Duyên đầy máu cũng giật mình, lẽ ra đâu đến mức ấy.

Bạch Ngọc Đường đưa tay gạt rơm ra, nhưng lại cảm giác đụng trúng thứ gì đó mềm nhớt, còn nhúc nhích…

Hắn cúi đầu nhìn, thấy trong tay xuất hiện mấy con giòi béo trắng, đang bò lúc nhúc.

Bạch Ngọc Đường ngẩn người, nhảy qua một bên, chụp lấy bình trà trong quán trà đổ lên tay.

Đường Thạch Đầu thấy trong đống rơm có giòi, chậc chậc mấy tiếng: “Sinh giòi rồi sao?”

Vừa nói xong, Tiểu Tứ Tử chạy đến bên cạnh: “Sao lại sinh giòi mau như vậy!” Vừa nói vừa chạy đến bới rơm, thấy giòi bọ bò tới bò lui Tiểu Tứ Tử không chút phản ứng, nói với Bạch Ngọc Đường đang cau mày nhìn đám giòi: “Giòi giòi không bẩn! Giòi giòi béo biết ăn những thứ bẩn trong vết thương, cha còn dùng chúng nó để cứu người.”

Triển Chiêu đá đá mày với Bạch Ngọc Đường đang xanh mặt, Bạch Ngọc Đường xấu hổ, vẫy vẫy tay, nhưng vẫn còn cảm giác nhột nhột khi nãy, có khi nào bò vào tay áo rồi không? Vừa nghĩ vậy, cả người lập tức ngứa ngáy.

“Oa!”

Trong khi mọi người còn đang lo lắng cho Bàng Dục, hắn đột nhiên nhảy bật dậy: “Thứ gì vậy!”

Thấy hắn nói chuyện còn hùng hồn như vậy, hẳn là không sao rồi, mọi người thở phào.

Nhưng nhìn lại Bàng Dục, thì thấy hắn đang chỉ tay vào đống rơm trên đất, không ngờ bên trong là một thi thể.

Đó là thi thể một nam tử đã hơn hai mươi tuổi, mặc y phục vải bố màu xám thông thường, da đã chuyển xanh, sắc mặt trắng bệch, miệng hơi mở, trước ngực hắn có vài vết thương, ngực đầy máu, trên đầu cũng có, giòi bọ bò trong máu.

“Sao lại có người chết?” Bao Duyên thấy Bàng Dục vừa giãy dụa vừa phủi giòi bọ trên người, hỏi: “Ngươi không sao chứ? Máu trên người…”

“Không phải của ta.” Bàng Dục lắc đầu: “Là của lão huynh đó, đây chẳng phải là tai ương đổ máu rồi sao, xui xẻo quá.”

Người trên đường đương nhiên cũng phát hiện ra, nhao nhao vây xem bàn luận, Triển Chiêu thì túm lấy người đẩy xe đang chuẩn bị bỏ chạy: “Theo ta về phủ Khai Phong nói rõ đi?”

Người đẩy xe sợ hãi xua tay liên tục, chỉ chỉ vào miệng mình.

Lúc hắn mở miệng ra, Triển Chiêu thấy được, dường như lưỡi hắn có tật… Thì ra là một người câm điếc!

Người câm điếc kia luống cuống lấy một thỏi bạc trong lòng ra, chỉ chỉ phía sau, tay ra dấu.

Đường Thạch Đầu nhíu mày: “Hắn bị câm điếc!”

“Hắn nói có người cho hắn một thỏi bạc, bảo hắn đẩy xe rơm này đến phủ Khai Phong.” Đột nhiên Bạch Ngọc Đường mở miệng.

Triển Chiêu kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi hiểu hắn nói gì?”

“Phải.” Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đại tẩu thu nhận rất nhiều người câm điếc về Hãm Không Đảo giúp việc, ta hiểu được đại khái.”

Đường Thạch Đầu săm soi Bạch Ngọc Đường một lúc, cúi đầu, lại tự than thở mình không bằng người ta.

“Tiểu Tứ Tử.” Bàng Dục thấy Tiểu Tứ Tử đưa tay sờ cổ thi thể kia, máu bẩn lại đầy giòi bọ, thật không nỡ để một bảo bối béo tròn đáng yêu đứng đó, vội nói: “Đừng xem nữa, một lát nữa giao cho quan sai, Tiểu Tứ Tử xem mặt hắn đã trắng xanh rồi, chắc chắn là chết đã lâu.”

“Đúng vậy.” Bao Duyên cũng gật đầu.

Tiểu Tứ Tử ngửa đầu nhìn mọi người thắc mắc: “Hắn có vẻ chết đã lâu rồi, nhưng tại sao còn đang chảy máu?”

Mọi người đều sửng sốt.

Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, xem thử độ đặc của máu, vẫn tán ra được, nếu như đã chết nhiều ngày, thì máu đã sớm đông lại rồi, quả thật rất kì dị.

Lúc này, Trương Long Triệu Hổ nghe được tin tức đã dẫn theo Công Tôn đến.

Công Tôn đến nhìn thi thể một cái cũng lập tức sửng sốt: “Kì lạ.”

“Đúng không, cha?” Tiểu Tứ Tử nhón lấy một con giòi béo ngắn trắng bóng đang vặn vẹo: “Cha xem, giòi giòi giống như đã được ba ngày rồi, nhưng máu vẫn còn chảy!”

Công Tôn ngồi xuống cầm lấy con giòi, bóp nát, trắng vàng nhầy nhụa.

Triển Chiêu gần như nghe được tiếng bao tử Bạch Ngọc Đường cuộn lên.

Công Tôn ngẩng đầu: “Số giòi bọ này ít nhất đã ba ngày rồi, nhưng thi thể quả thật chết đã lâu, cũng có nghĩa là…”

Triển Chiêu nhướng mày: “Máu không phải của người này, còn có người khác chết hoặc trọng thương.”

“Dung mạo người bảo ngươi đẩy xe thế nào, đưa cho ngươi ở đâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi người câm điếc kia: “Nói chi tiết!”

Người câm điếc lại ra dấu, Bạch Ngọc Đường giúp giải thích: “Hắn nói, trong một con ngõ phía trước, người giao xe cho hắn là một thư sinh, dung mạo không thấy rõ, đội đấu lạp.”

Bọn Triển Chiêu đi vào ngõ không thấy ai, liền gọi người mang Thạch Đầu và Tiễn Tử đến.

Rất nhanh sau đó, Thạch Đầu và Tiễn Tử đến, chúng nó ngửi mùi máu và mùi chiếc xe tìm đường.

.

.

Chập tối, mọi người dừng lại trên một triền núi thấp cách khoảng ba dặm ngoài thành tây Khai Phong. Thạch Đầu và Tiễn Tử chạy lên núi, đứng trước cửa một ngôi miếu hoang nhỏ, quay đầu lại nhìn mọi người.

Tiễn Tử vốn rất ngoan, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫy đuôi, ý bảo: ở đây!

Thạch Đầu ngồi một bên vừa gãi lưng vừa nhìn quanh, một chân đè trúng một con chuột nhỏ chạy ngang trước mắt.

“Trong miệng con chuột ngậm thứ gì?”

Bạch Ngọc Đường nhìn thấy, nhíu mày hỏi, mọi người nhìn thấy đều nhếch mép, là đầu ngón tay người.

“Vào trong miếu xem thử!” Triển Chiêu ra lệnh, các nha dịch chạy đến trước cửa ngôi miếu hoang, thấy cửa đóng chặt, định đẩy vào, nhưng trên cửa bị đóng rất nhiều tấm gỗ.

Triệu Hổ nhấc chân đạp một cái, cửa mở bật vào… Mọi người lập tức bịt mũi lùi về sau.

Bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng cách cửa rất xa cũng ngửi thấy mùi máu tanh, còn có mùi thi thể thối rửa. Liếc nhanh vào bên trong một cái,Bạch Ngọc Đường bóp trán, xem ra ba ngày nữa không cần phải ăn cơm.

Trong miếu hoang đầy thi thể chồng chất, đương nhiên, còn có đàn giòi bọ trắng bóng và máu tươi đầy đất, không ít nha dịch đã không chịu nổi nữa, chạy qua một góc nôn mửa.

Công Tôn lấy khăn ra che mũi miệng lại đi vào trong: “Đã chết ít nhất ba ngày, có thể còn có người bị thương chưa chết, đi vào xem thử!”

Triển Chiêu cũng theo cùng, chỉ chỉ ra hậu điện của ngôi miếu, nói với Bạch Ngọc Đường: “Ta ngoài ngươi trong, cẩn thận một chút.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, chia nhau hành động.

Đường Thạch Đầu đột nhiên hỏi: “Dường như Triển đại ca không phải rất thích Bạch Ngọc Đường… Không phải, là quỷ đáng ghét?”

“Sao?” Bao Duyên và Bàng Dục cùng quay đầu lại.

Tiểu Tứ Tử vốn đang cuộn ống quần lên chuẩn bị vào giúp Công Tôn, nghe thấy vậy, cũng quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường: “Làm sao vậy được? Miêu Miêu tốt với Bạch Bạch nhất!”

“Nhưng ai cũng nhận ra, Bạch Ngọc Đường đó, không phải, quỷ đáng ghét là một quý công tử sống trong nhung lụa từ nhỏ, hắn có vẻ rất sợ bẩn, chúng ta cũng nhìn thấy phản ứng của hắn lúc đụng phải giòi rồi! Vậy mà Triển đại ca còn bảo hắn đi qua nhiều thi thể như vậy ra phía sau…”

“Tiểu tử như ngươi thì biết gì chứ.” Bàng Dục liếc nhìn hắn một cái: “Tóm lại… Tính tình Bạch Ngọc Đường rất kì lạ, Triển Chiêu làm như thế hắn mới thấy vui lòng, tiểu hài tử đừng đoán mò!”

Tiểu Tứ Tử và Bao Duyên đều gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy!”

“Miêu Nhi.”

Ngay khi ấy, có tiếng gọi của Bạch Ngọc Đường từ sau hậu điện, dường như phát hiện được gì, Triển Chiêu vội chạy đến.

Bên ngoài, Trương Long Triệu Hổ đã chỉ huy các nha dịch bao vây ngôi miếu bắt đầu xét núi. Mọi người hành động nhanh nhẹn, hơn nữa các nha dịch đã được huấn luyện thuần thục, Đường Thạch Đầu mở to mắt: “Oa… Đây đều là người của phủ Khai Phong sao? Hoành tráng quá!”

“Đúng vậy.” Bao Duyên cảm thấy rất tự hào.

“Cha, hòm thuốc!” Tiểu Tứ Tử thấy Công Tôn đi quá vội để quên hòm ở bên ngoài, liền vén tay xăn áo, cầm hòm thuốc lên định chạy vào. Bị Bàng Dục xách cổ áo, nhấc lên, quăng cho Bao Duyên phía sau, cầm hòm thuốc đi vào.

“Bàng Dục đó dũng cảm thật!” Đường Thạch Đầu nói với Bao Duyên: “Ta còn nghĩ hắn là một tên công tử bột!”

“Hắn thì khác.” Bao Duyên nói giúp Bàng Dục: “Hắn cũng rất tốt, đối với một tiểu hầu gia mà nói…”

“Ai nha!”

Bao Duyên còn chưa kịp khen Bàng Dục xong, Bàng Dục đi vào không biết đạp trúng thứ gì, chân trượt một cái, ngã chổng vó, đè chết vô số giòi bọ, trên người lại dính đầy máu.

“Phải, nhưng mà rất ngốc, tay chân không cân đối.” Đường Thạch Đầu lắc đầu, Bao Duyên và Tiểu Tứ Tử nhìn nhau một cái, nhíu mày, thật không tiền đồ!

.



.

Triển Chiêu đến hậu điện, thấy Bạch Ngọc Đường đứng yên ở đó.

“Sao vậy?” Triển Chiêu đi đến.

Bạch Ngọc Đường đưa tay vào khu rừng phía xa bảo hắn nhìn.

Trong khu rừng tối u ám, có một người đang đứng. Nếu như Bạch Ngọc Đường không chỉ, có lẽ Triển Chiêu đã không phát hiện, bởi vì hoàn toàn không có tiếng động. Người đó và Cừu Lãng Hành khá giống nhau, tư thế hiện tại của hắn lại càng quái lạ, lơ lửng giữa không trung, nhìn hai người, mắt không hề chớp, mờ mờ ảo ảo.

Triển Chiêu chợt nhớ ra, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Người dưới tàng cây hạnh là hắn?”

“Phải.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, ngay lúc ấy, gió núi thổi qua… Người kia hòa trong lớp lá khô bị gió mạnh cuốn lên, biến mất.

“Mất rồi?” Triển Chiêu ngẩn người, Bạch Ngọc Đường kéo hắn một cái: “Lần trước cũng như vậy.”

Triển Chiêu cũng chưa từng gặp qua loại khinh công này, nói cách khác, đây vốn dĩ không phải khinh công… Giả ma giả quỷ?

Hai người đuổi theo cơn gió kia vào rừng, không có mục tiêu nào, chỉ có thể chạy theo hướng gió.

Vừa được vài bước, chợt nghe tiếng “chít chít”.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu sửng sốt, thì ra là Thạch Đầu và Tiễn Tử chạy đến trước mặt, dẫn đường cho hai người.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau cười, đúng rồi, mùi đâu thể biến mất được?! Hơn nữa, tại sao Thạch Đầu và Tiễn Tử lại đuổi theo, chúng nó cũng nhìn thấy sao?

.

.

“Ư… Nhẹ chút.”

Bàng Dục bị Bao Duyên kéo đến cạnh một hồ nước cạnh ngôi miếu, ngồi trên tảng đá lớn, khi nãy hắn trượt ngã khuỷu tay bị trầy da, Tiểu Tứ Tử đang rửa vết thương rồi băng bó cho hắn.

Bao Duyên và Đường Thạch Đầu đứng bên cạnh chờ, đang chăm chú nhìn, đột nhiên một trận gió to thổi qua.

“Ùm” một cái, có thứ gì nhảy vào nước, nước văng lên ướt cả người Bàng Dục.

Mọi người sửng sốt, Bao Duyên hỏi: “Thứ gì vậy?”

“Hình như là người?” Đường Thạch Đầu cảm giác được dường như có ai lướt qua sát người mình, nhưng tốc độ… Sao lại nhanh như vậy?

Tiểu Tứ Tử nhìn mặt nước một lúc lâu: “Sao lại nhảy vào đó?”

“Phụt”

Lúc ấy, Bàng Dục há mồm, phun nước ra, lắc lắc nước trên tóc, “Xem ra hôm nay ta gặp hạn rồi! Xui xẻo đến tận bây giờ!”

Tiểu Tứ Tử cầm khăn giúp hắn lau nước trên mặt, ngay lúc đó, phía sau lại có một cơn gió cuốn hai người và hai con trảo ly đến.

Nhưng lần này thì nhìn rõ, là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Thạch Đầu và Tiễn Tử.

Thạch Đầu Tiễn Tử chạy đến bờ hồ thì dừng lại đi chầm chậm xung quanh.

“Triển đại ca!” Đường Thạch Đầu gọi một tiếng, Triển Chiêu đứng tại chỗ nhìn quanh, “Người đâu?”

Bạch Ngọc Đường cũng hỏi: “Có thấy người chạy đến không?”

Mọi nghe đến đây, cùng đưa tay chỉ xuống nước: “Nhảy xuống rồi.”

Triển Chiêu nhíu mày, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi học bơi được rồi chưa?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu.

Mọi người nhìn nhau, Tiểu Tứ Tử cởi áo ngoài, “Tiểu Tứ Tử biết!” Vừa định lủi xuống nước, Bàng Dục Bao Duyên cùng nắm cổ áo xách lên, xuống lệnh phải ngoan ngoãn đứng phía sau không được nhúc nhích. [bé cưnggggg *cạp*]

Không lâu sau, Triển Chiêu gọi nha dịch đến, vì tình huống không rõ ràng, trước tiên tìm vài sơn dân am hiểu địa hình đến hỏi thăm.

Sơn dân vừa thấy hồ nước đã nói ngay một câu: “Không thể xuống đó được, có thủy quỷ!”

“Thủy quỷ?” Mọi người đều giật mình, các nha dịch chuẩn bị xuống nước tìm người lập tức lùi lại.

“Ngàn vạn lần không được xuống nước, người nào xuống chết đuối người nấy!” Các sơn dân lắc đầu: “Trước đây có một thư sinh, thi rớt rồi nghĩ không thông nhảy xuống đây tự vẫn, từ đó về sau ở đây thường có thủy quỷ xuất hiện!”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, nói vậy, kẻ khi nãy cũng là thủy quỷ?

Bạch Ngọc Đường lắc đầu bất lực, thanh thiên bạch nhật, có hơi khó tưởng tượng.

Nhưng nếu chưa nắm chắc thì Triển Chiêu cũng không muốn để người khác mạo hiểm, xử lý các thi thể trên núi trước đã.

.

.

Đến lúc lên đèn, rốt cuộc mọi người cũng dời hết các thi thể trong miếu xuống núi, chuyển vào phòng ngỗ tác trong phủ Khai Phong.

Vừa lúc đây là thời điểm người dân dùng cơm tối, thấy các nha dịch gia đinh liên tục khiêng thi thể xuống núi, đều bàn tán xôn xao, biết đã có vụ án lớn rồi.

Đến lúc sắp xếp xong các thi thể, nói rõ mọi chuyện, người mọi ngồi xuống nghỉ ngơi định dùng cơm thì đèn đã thắp sáng.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường không muốn ăn uống bỏ bữa tối, liền chạy vào hoàng cung, nhờ đầu bếp trong ngự thiện phòng làm một món điểm tâm ngọt, lúc bưng chén về đã là nửa đêm, Triển Chiêu chia với Bạch Ngọc Đường, vừa ăn vừa bàn chuyện đàn chó ngao.

Đang nói, chợt thấy Bàng Dục và Bao Duyên đến trước cửa, nhìn vào trong, phía sau còn có Đường Thạch Đầu.

“Oa!” Bàng Dục hít hít: “Món sở trường Tuyết Cáp Áp Lê Bảo của Vương đại trù! Triển huynh lợi hại quá, ta đeo bám hắn rất lâu mà cũng không chịu làm cho ta ăn.”

Triển Chiêu cười xấu hổ, món canh ngọt trong miệng Bạch Ngọc Đường đột nhiên hết ngọt, liếc Triển Chiêu.

“Khụ khụ.” Triển Chiêu hiểu ý, trừng hắn một cái: “Vương đại trù sắp sáu mươi rồi!”

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường tốt lên, vị chua trong canh ngọt biến mất, Triển Chiêu nhìn trời, chuột giấm!

“Trễ vậy rồi còn chưa ngủ, đến đây làm gì?” Bạch Ngọc Đường nhìn ba người. [đến quấy rối màn ăn canh của hai mi, hừm =.="]

“À…” Bàng Dục hơi do dự.

Bao Duyên nói: “À, khi nãy hắn vào miếu có ngã một cái, rơi mất chủy thủ, khi nãy một nha dịch nói đã nhặt được, tưởng là thứ có sẵn trong miếu, cho nên để trong phòng ngỗ tác chung với thi thể rồi.”

“Rồi?” Bạch Ngọc Đường tự mừng là mình đã ăn hết canh rồi, hỏi ba người: “Không cho lấy về?”

“Cho thì cho.” Bàng Dục nói nhỏ: “Nhưng trong đó có đến hai mươi thi thể! Đêm hôm khuya khoắt tối lửa tắt đèn.”

“Đường Thạch Đầu nói đi cùng chúng ta, nhưng Bàng Dục nói tốt nhất nhiều người một chút.” Bao Duyên vừa nói vừa nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Hai người lập tức hiểu ý, cười bất đắc dĩ, thì ra là nhát gan, không dám vào phòng ngỗ tác.

“Được rồi.” Triển Chiêu cùng đi ra với bọn họ.

Bàng Dục hỏi nhỏ: “Ngươi không mang kiếm sao?”

Triển Chiêu buồn cười, Bạch Ngọc Đường lắc đầu, cầm kiếm của Triển Chiêu ném tới, đi cùng bọn họ.

Đến phòng ngỗ tác, mọi người nhìn lướt qua là đã thấy chủy thủ của Bàng Dục được đặt trên chiếc bàn gần cửa.

Bàng Dục đưa tay lấy, vừa xoay người, cùng lúc đó, hắn cảm giác mình nhìn thấy thứ gì, một thi thể hàng thứ hai phía sau, dường như vừa nhúc nhích…

“Lấy rồi sao còn chưa đi?” Bao Duyên nhìn hỏi hắn.

“A…” Bàng Dục ngẩng đầu, liền thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cả Đường Thạch Đầu, đều đang nhìn thi thể phủ vải trắng trên chiếc giường kia, bọn họ vừa thấy rõ ràng, dường như nó thật sự đã cử động.

Bàng Dục quay đầu lại, đột nhiên, “rắc” một cái, thi thể kia lật vải liệm, ngồi bật dậy.

.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status