Quỷ hành thiên hạ

Quyển 6 - Chương 29: Tội vô khả thứ [tội không thể tha]

Cừu lão đại rốt cuộc là kẻ nào, hắn khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất nghi ngờ. Nha dịch trong phủ Khai Phong kiểm tra nhân số cặn kẽ, quả nhiên, gần đây có rất nhiều người mất tích, hơn nữa đều là những người không được Cừu lão đại bảo vệ. Con số lớn hơn dự đoán ban đầu của mọi người rất nhiều, nhiều người sống mất tích như vậy, lại không có ai phát hiện, cũng không ai quan tâm, thật sự khiến người ta cảm thấy xót xa, cũng bất an, ai cũng biết, một mình Ngô Bất Ác, làm sao ăn hết nhiều người như vậy?!

“Ta đến Khai Phong lâu như vậy rồi, chưa từng nghe tên Cừu lão đại gì đó.” Nửa đêm nửa hôm Triển Chiêu ngồi trên mái nhà, cùng khoác chung một tấm áo choàng đen lớn với Bạch Ngọc Đường. Thứ này được các ảnh vệ cho, bên ngoài có lớp da thuộc, chống được nước, trong rất nhiều góc khuất tránh được mưa của các lầu cao trong Khai Phong đều có giấu sẵn một tấm, để các ảnh vệ dùng khi mai phục.

“Thứ này tốt hơn y phục đen.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng chờ đợi, “Phía Tạ Bách Hoa cũng không có tin tức?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Vừa nãy Giả Ảnh đã đi xem thử, nói không có ai.”

“Hẳn là đã nhận được ít nhiều tin tức, cho nên không dám xuất hiện nữa.” Bạch Ngọc Đường chống cằm, “Không sao, chúng ta nhiều người, cùng thi với hắn, ta không tin hắn đói lại không ra ngoài kiếm ăn.”

Triển Chiêu cười tủm tỉm xoay sang nhìn Bạch Ngọc Đường, “Sao tâm trạng của ngươi cũng tốt hơn rồi?”

Vai Bạch Ngọc Đường đụng đụng hắn, “Phu xướng phu tùy.”

Triển Chiêu cười mãi không ngừng.

Phía sau, Tử Ảnh và Giả Ảnh phụ trách bám theo sau cũng cùng trốn trong một tấm áo choàng, Tử Ảnh chọt chọt Giả Ảnh, “Xem kìa xem kìa, lại nữa rồi!”

“Cái gì nữa?” Giả Ảnh lột vỏ bắp nướng cho Tử Ảnh, “Ăn không?”

“Ăn!” Tử Ảnh cầm bắp gặm gặm, tay chỉ Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phía trước, “Hai bọn họ, dường như gần đây có tiến bộ?”

“Có lẽ nhờ công lao hai vị mẫu thân cố gắng.”

Tử Ảnh vừa cạp bắp vừa hỏi: “Không phải ngươi có biệt danh Khai Phong hắc đạo thông sao? Từng nghe tên Cừu lão đại chưa?” [hắc đạo thông: hiểu biết nhiều về thế giới ngầm]

Giả Ảnh nghĩ nghĩ, “Một người rất kín tiếng, lão đại ‘hắc’ đạo trong Khai Phong không phải Bao đại nhân sao? Các tiểu hắc khác đều rất an phận, căn bản không dám làm bừa. Nhưng khu vực này không có ai quản lý, xảy ra chuyện cũng phải tự chịu trách nhiệm, gần đây thật sự có một Cừu lão đại xuất hiện, nghe nói người này thân phận thần bí võ công tốt, tuổi tác cũng không nhỏ.”

“Ngươi chưa từng gặp sao?” Tử Ảnh hỏi trọng điểm.

Giả Ảnh lắc đầu, “Chưa từng gặp.”

Tử Ảnh chống cằm, cảm thấy rất kì lạ, “Thần thần bí bí, Âu Dương từng gặp chưa?”

Giả Ảnh lại lắc đầu.

“Nhân vật khả nghi!” Tử Ảnh tổng kết.

.

.

Mọi người tiếp tục chờ, chớp mắt đã nửa đêm.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chợt thấy một bóng người, lao vút ra khỏi lầu hai tiểu lâu của Cừu lão đại, động tác cực nhanh, nếu Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không nhìn kĩ thì đã bỏ lỡ rồi.

Hai người nhìn nhau, hơi do dự, đuổi theo không? Có khi nào là điệu hổ ly sơn không?

Bên kia, hai ảnh vệ đuổi theo, người kia chạy quanh một lúc, trốn vào rừng.

Hắc Ảnh và Bạch Ảnh đuổi theo sau, phát hiện hướng hắn đi hoàn toàn không phải khu rừng của bọn Tạ Bách Hoa, nhìn nhau, quả nhiên là điệu hổ ly sơn.

Hai người quay về, gật đầu với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Ngay khi đó, đột nhiên có rất nhiều bóng đen lao ra, chạy theo các hướng khác nhau. Triển Chiêu nhíu mày, đuổi theo kẻ nào?!

Bạch Ngọc Đường đột nhiên chỉ vào một người trong đó.

Triển Chiêu nhướng mày với hắn, thấy hắn gật đầu, liền đuổi theo không chút do dự.

Hai người chỉ theo từ xa, không đến gần, quả nhiên… bóng đen kia chạy quanh một lúc, cuối cùng lao vào khu rừng ban dầu.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thức giảm tốc độ, bởi vì trong rừng đã có rất nhiều ảnh vệ mai phục, quan trọng còn có Ân Hậu và Thiên Tôn! Nói cách khác, chỉ cần hắn vào rừng, thì không chạy đi đâu được!

“Làm sao ngươi biết hắn là thật?” Triển Chiêu tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vén tay áo lên cho hắn xem. Triển Chiêu buồn bực, chạy đến híp mắt nhìn kĩ, thấy dường như trên cánh tay Bạch Ngọc Đường nổi da gà.

Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Ta nhìn thấy thứ bẩn bẩn là sẽ nổi da gà, phản ứng bản năng!”

Triển Chiêu bật cười, lúc này bệnh khiết phích cũng có chút tác dụng.

.

.

Hai người vào rừng, tối om nhưng không thể đốt lửa, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn quanh, xa xa có một người vẫy tay với bọn họ… Y phục trắng muốt cực kì bắt mắt, là Thiên Tôn!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lập tức ý thức được, đã có chuyện, thế là âm thầm nhảy lên ngọn cây chỗ Thiên Tôn và Ân Hậu, nhìn xuống.

Tạ Bạch chắp tay sau lưng đứng giữa khu đất trống trong rừng, Ngô Bất Thiện trốn sau bụi cây… Đồng thời, một người đeo mặt nạ đáp xuống trước mặt Tạ Bạch.

Hắn còn đeo một tấm mặt nạ quỷ, đôi mắt đỏ rực cực kì sáng rõ giữa bóng đêm, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, chỉ chỉ cánh tay, cười đắc chí. Triển Chiêu nhìn trời, khiết phích đến mức độ nhất định rồi mới có thể hữu dụng như vậy!

Tử Ảnh ngồi chồm hổm xa xa đó bĩu môi, ra dấu với Giả Ảnh, hai người này càng lúc càng không đứng đắn, cả ngày lúc nào cũng liếc mắt đưa tình!

Giả Ảnh vỗ vỗ hắn, vương gia và Công Tôn tiên sinh không phải cũng vậy sao? Huống chi lúc này là thời gian ngọt ngào, thời gian ngọt ngào đó!

Kẻ đeo mặt nạ quỷ có vẻ hứng thú nhìn chằm chằm hai mắt Tạ Bạch, “Không tệ… Vậy mà ngươi không chết? Còn có thể biến thành thế này, đúng là bất ngờ!”

“Nhờ phúc của ngươi.” Tạ Bạch hôm nay, đã hoàn toàn là một người mới, lạnh lùng nói.

“Biết ta hại ngươi, còn đến tìm ta?” Người đeo mặt nạ cười lạnh.

“Mắt của ta là thế nào?” Tạ Bạch hỏi hắn.

Thiên Tôn và Ân Hậu đang mai phục trên cây, cảm thấy người áo đen đeo mặt nạ này thật sự rất giống Ngô Bất Ác. Đương nhiên, người khó kiềm chế được nhất khi đó, trên thực tế là Ngô Bất Thiện, hắn trốn sau lùm cây, nín thở nhìn chằm chằm phía trước, nhìn thế nào cũng thấy giống đại ca nhà mình! Chỉ là cảm giác hiện tại, người đó là đại ca gì chứ, tuổi tác đủ làm tôn tử mình rồi, khí chất cũng khác trước, sao lại thế này? Vì quá lâu không gặp sao?

“Không phải ngươi muốn Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ sao?” Sắc mặt Tạ Bạch tối đi, hạ giọng nói, “Ta biết hai bức còn lại ở đâu.”

Người đeo mặt nạ nhướng cao mày, nhìn chằm chằm bên này.

Mọi người nhìn ra, hắn cam lòng mạo hiểm như thế này đến tìm Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ, bức tranh đó hẳn là thật sự quan trọng với hắn.

“Tranh ở đâu?” Người đeo mặt nạ hỏi.

“Ngươi trả lời một câu hỏi của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Tạ Bạch nói điều kiện của mình.

“A.” Người đeo mặt nạ cười lạnh, “Ngươi dám ra điều kiện với ta? Ta có thể giết ngươi.”

“Thứ nhất, hiện tại chưa chắc ngươi giết được ta.” Tạ Bạch thì không mấy lo lắng, “Thứ hai, giết ta rồi, ngươi cũng không có được Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ.”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường, ai da! Tạ Bạch thật sự thay da đổi thịt rồi sao?

Bạch Ngọc Đường nhún vai, cũng tạm, dù sao hiện tại Tạ Bách Hoa thật sự nắm lợi thế trong tay! Đối phương rõ ràng rất muốn có Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ.

Hai bên lại tiếp tục giằng co một lúc, cuối cùng người đeo mặt nạ nhường một bước, “Ngươi hỏi đi.”

Tạ Bạch cũng thở phào, hỏi: “Thứ ta ăn là gì? Đôi mắt màu này, là tộc nào? Có đặc điểm gì không… Ta còn sống được bao lâu?”

Triển Chiêu gật đầu, được! Tạ Bạch hỏi thật sự rất khôn khéo, một mặt không đả thảo kinh xà, mặt khác, chứng minh trên tay mình thật sự có hai bức Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ.

Người đeo mặt nạ ngẩn người một lúc, sau đó lập tức cười lên, “Xem ra, ngươi thật sự có Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ, đã xem rồi?”

Tạ Bạch gật đầu, “Đương nhiên.”

“Người của phủ Khai Phong…” Ánh mắt đối phương đột nhiên trở nên sắc bén, “Cũng xem rồi?”

Tạ Bạch nhíu mày… Bị phát hiện rồi?

Người đeo mặt nạ cười lạnh, “Đừng trốn nữa, ra đi!”

Hắn vừa nói vừa nhìn vào bụi cây, nơi Ngô Bất Thiện trốn.

Thiên Tôn và Ân Hậu nội lực thâm hậu, nếu hai người này ép nhịp thở xuống thì không khác gì hai cây cột gỗ, tuyệt đối sẽ không bị phát hiên. Nội lực của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tuy thấp, nhưng trốn rất xa, các ảnh vệ còn xa hơn, người đeo mặt nạ hẳn sẽ không phát hiện được! Ngoại trừ Ngô Bất Thiện, hắn nhìn thấy đại ca, có hơi kích động không khống chế được hơi thở.

Ngô Bất Thiện vô thức nhìn Ân Hậu, Ân Hậu gật nhẹ đầu, ý bảo hắn, ra gặp đi!

Ngô Bất Thiện liền đứng lên, bước ra.

Thấy Ngô Bất Thiện, người đeo mặt nạ sửng sốt, Ngô Bất Thiện không đợi hắn mở miệng đã hô lớn: “Đại ca!”

Người đeo mặt nạ xoay người định đi, Tạ Bạch hỏi, “Ngươi không muốn Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ sao?”

Hắn dừng chân, quay đầu lại nhìn Ngô Bất Thiện, trong mắt có vẻ đề phòng, “Sao đệ lại đến đây? Ân Hậu đâu?”

Lúc này Ngô Bất Thiện đã khẳng định người trước mắt chính là Ngô Bất Ác, lớn giọng, “Đại ca, muốn hại Ân Hậu? Huynh điên rồi!”

“Hắn bất nhân ta bất nghĩa!” Ngô Bất Ác tháo mặt nạ xuống, mức độ trẻ tuổi quả thật khiến người ta kinh ngạc, Triển Chiêu vô thức xoa mặt, Ngô Bất Ác từ một lão nhân nhăn nheo ngày trước biến thành như vậy, thật sự phản lão hoàn đồng rồi, không biết da có bị chết không?

Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ đến có lẽ hơn nửa nữ nhân trong thiên hạ sẽ có hứng thú với loại võ công này, không biết biến thành huyết ma rồi có trẻ mãi không già không?

“Ai bất nghĩa với huynh?!” Ngô Bất Thiện cả kinh ngạc cũng quên, bị Ngô Bất Ác làm tức đến giậm chân, “Con mẹ nó cả Thiên Ma Cung ai có lỗi với huynh?! Huynh giết chết bao nhiêu huynh đệ rồi?”

“Chúng nó không phải huynh đệ của chúng ta!” Ngô Bất Ác nhíu mày, “Không phải tộc chúng ta!”

“Phi!” Ngô Bất Thiện giậm chân, “Đại ca huynh thật không lương tâm, khi đó nếu không phải Ân Hậu thu nhận chúng ta trị bệnh cho chúng ta còn dạy võ công cho chúng ta, huynh và đệ đã chết rồi! Huynh biến thành huyết ma, lập Huyết Ma Cung, trực tiếp khiến Thiên Ma Cung thay huynh đeo danh tà môn cả đời, huynh còn mặt mũi nhìn ai?”

“Thiên ý bất khả vi muốn đại sự thành nhất định phải có hy sinh, quá bình thường.” Ngô Bất Ác nhíu mày nhìn Ngô Bất Thiện, “Đệ nhớ ra chuyện trước đây rồi?”

“Phải.” Ngô Bất Thiện gật đầu.

Ngô Bất Ác có vẻ không tin, “Sao đệ không chết? Chẳng lẽ đã từng chết…”

“Không có, chỉ là mổ sâu trong đầu ra mà thôi!” Câu này của Ngô Bất Thiện khiến Ngô Bất Ác ngửa mặt cười lớn, “Đệ đúng là mạng tốt, khi đó ngất đi, bây giờ tỉnh lại. Khi cần quên thì lập tức quên sạch, ngây ngây ngốc ngốc suốt sáu mươi năm, hôm nay nên nhớ lại thì lại nhớ ra, chúng ta là huynh đệ ruột thịt, tại sao mạng đệ lại tốt như vậy? Ta lại phải gánh những thứ này.”

Mọi người nghe vậy cũng hoang mang, nói vậy, bản thân Ngô Bất Ác không muốn, dường như là bị ép buộc… Vận mệnh gì?!

“Đại ca, có phải là có người ép huynh không?” Ngô Bất Thiện nghe vậy lập tức nghiêng về phía đại ca nhà mình.

“Huynh nói ra, chúng ta đi nói cho Ân Hậu để…”

“Ha.” Ngô Bất Ác cười lắc đầu, “Sao đệ lại ngây thơ như vậy, chuyện này, Ân Hậu không quản được, lần này huynh đến, nhiệm vụ là mang Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ về, và… lấy mạng Ân Hậu!”

Triển Chiêu lập tức cau mày, lửa giận cháy phựt lên, Ngô Bất Ác đúng là tội không thể tha!

“Huynh nghe lệnh ai?” Ngô Bất Thiện hỏi, “Huynh biến thành huyết ma, chẳng lẽ còn có người ra lệnh được?”

“Thận tộc luân hồi chuyển thế, thánh chủ giáng lâm.” Ngô Bất Ác đột nhiên lầm rầm ngửa mặt lên, có vẻ rất thành kính, “Chỉ có quy thuận thánh chủ, mới có được sức mạnh vô song, Thận Lâu sẽ trở lại nhân gian. Đến lúc đó… Không chỉ là Đại Tống, ngàn vạn người trên thế gian, đều là nô bộc của Thận Lâu, chúng ta có thể lớn mạnh hùng cường, làm rạng danh Thận Lâu, chúng ta và chúng nó không giống nhau, Bất Thiện, đệ cũng biết!”

Triển Chiêu nghiến răng, “Tên Ngô Bất Ác này, yêu ngôn hoặc chúng.” [dùng lời tà ma mê hoặc người khác]

Bạch Ngọc Đường ngáp, “Nếu thánh chủ nhà hắn lợi hại như vậy, trước đây đã không bị một con sóng đánh lật xuống biển.”

Bạch Ngọc Đường im lặng nhìn đôi mắt điên cuồng của Ngô Bất Thiện, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm hắn cảm thấy may mắn vì mình mất đi kí ức trước đây, có thể điên điên khùng khùng mà làm kẻ ngốc hơn sáu mươi năm!

“Bất Thiện, đệ qua chỗ ta!” Ngô Bất Ác vẫy tay với Ngô Bất Thiện, “Đệ vốn nên quay về Thận tộc, có thể sống được thêm trăm năm!”

Ngô Bất Thiện lắc đầu, “Đệ sống nhiều năm như vậy làm gì? Nếu cung chủ đi, đệ cũng muốn đi cùng.”

“Đệ thà vứt bỏ huyết thống Thận tộc được trời cao ân điển, để thông đồng với lũ người đoản mệnh đó sao?” Ngô Bất Ác giận dữ nhìn Ngô Bất Thiện, “Đệ nhìn lại mình xem, đã già thành thế nào rồi? Đệ nhìn huynh!”

Triển Chiêu trề môi, “Đúng đó, mau nhìn ngươi đi, không nhìn ngươi sao biết được cái gì là đời sau của tạp chủng!”

Bạch Ngọc Đường suýt chút nữa cười ra tiếng, vội xua tay với Triển Chiêu, đừng giận nữa, coi chừng thời điểm quan trọng lại bị lộ.

Triển Chiêu vẫn không nguôi giận được, trong bụng ân cần thăm hỏi tổ tông Ngô Bất Ác và đám quỷ chết tiệt kia.

Ngô Bất Thiện nhìn Tạ Bạch, thấy hắn lạnh lùng bàng quan, trong mắt có chút thương hại, không biết là thương xót cho Ngô Bất Ác điên cuồng hôm nay, hay là bản thân đáng thương của mình hôm qua.

“Đại ca.” Ngô Bất Thiện khuyên Ngô Bất Ác, “Huynh chết rồi, Cửu Nương lúc nào cũng nhớ huynh, huynh không về thăm nó sao?”

Ngô Bất Ác ngẩn người, dường như đang nhớ lại xem Cửu Nương là ai, sau đó bật cười, “À, nha đầu ngu ngốc đó sao, ta chỉ lợi dụng nó làm chút chuyện cho ta mà thôi.”

Răng Triển Chiêu bị nghiến tới sắp vỡ, xắn tay áo, Bạch Ngọc Đường đè lại, “Nhịn thêm chút nữa Miêu Nhi, một lát nữa ta đánh hắn cho ngươi.”

Triển Chiêu gật đầu, nhất định phải đánh! Một lát nữa nhất định phải cho Cửu Nương không còn nhận ra hắn mới nương tay, nếu không rất có lỗi với các thúc thúc bá bá!

Triển Chiêu giận thành như vậy, Ân Hậu phía trước cũng không hơn gì, may mà có Thiên Tôn túm cánh tay dùng nội lực đè lại bảo hắn bình tĩnh, nếu không đã sớm xông ra chém người rồi.

“Đệ không giết được huynh.” Ngô Bất Ác nhìn Ngô Bất Thiện đã giận trắng mặt, “Đừng quên, Triển Chiêu và Ân Hậu có quan hệ thế nào, huynh biết rất rõ!”

Ngô Bất Thiện hơi sửng sốt, Ân Hậu cũng nhíu mày, Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường ôm lại nên mới không nhảy ra, miệng vẫn đang mắng, sợ ngươi sao? Cùng lắm là không lăn lộn giang hồ nữa cũng phải làm thịt ngươi!

Bên này Triển Chiêu và Ân Hậu càng lúc càng không nén được, bên kia, Ngô Bất Ác dường như cũng đã cảm giác được động tĩnh, có điều… không phải lo lắng, mà là khẽ nhếch môi.

Không ai bỏ lỡ vẻ mặt của hắn, trong đầu cùng có một suy nghĩ, sắp thả thiêu thân ra rồi! Quả nhiên, một cơn gió nhẹ thổi từ bìa rừng vào, quét qua người bọn họ.

Triển Chiêu bịt mũi, suýt chút nữa thì hắt xì, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hôi quá!

Tử Ảnh đột nhiên nhảy lên vẫy tay với hai người, ý bảo bọn họ nhìn ra bìa rừng.

Cùng lúc hai người xoay mặt ra, Ngô Bất Ác cười lớn, “Tạ Bách Hoa, mau giao Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ ra, nếu không…”

Hắn bỏ dở câu nói, mọi người chợt thấy được vô số đôi mắt âm u đỏ rực lên giữa đêm đen, sau đó mới nhìn ra được bóng người.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày, hạ giọng nhắc Triển Chiêu, “Số huyết ma thất bại!”

Triển Chiêu cũng nhớ ra, khó trách sao lại hôi như vậy!

“Ta biết người của phủ Khai Phong đang mai phục xung quanh, có lẽ Thiên Tôn và Ân Hậu cũng có mặt.” Ngô Bất Ác cười gian ác, “Nhưng mà, Ân Hậu, ngươi đã già đến đi không nổi rồi đúng không?”

Vừa dứt lời, một bạt tai giáng đến, Ngô Bất Ác muốn tránh nhưng chậm một nhịp, lảo đảo ngã xuống, cực kì chật vật.

Ân Hậu nhìn Thiên Tôn vừa dùng Cách Không Chưởng tát hắn một cái bên cạnh, ngẩn người, một lúc sau thì lại giận thêm, “Đừng tranh đánh với ta!”

Thiên Tôn hung hăng trừng hắn một cái, ý bảo, nhìn quanh!

“Ha ha ha.” Ngô Bất Ác ngửa mặt cười lớn, “Các ngươi dù có lợi hại, nhưng có thể ngăn cản được đám huyết ma này sao?”

Tạ Bạch bật cười, “Chỉ là gần trăm con huyết ma, có lẽ chẳng đủ cứu ngươi.”

“Ai bảo chúng nó cứu ta?” Ngô Bất Ác cười âm u, “Nếu như đàn huyết ma này cùng xông vào Khai Phong, vào nhà dân ăn thịt người, các ngươi đoán xem, có thể ngăn cản được hết không?”

Mọi người sửng sốt, Bạch Ngọc Đường cũng kinh ngạc, “Mức độ đê tiện quả thật hơn người, không tiếc làm hại nhiều người vô tội như vậy.”

Giả Ảnh xua tay với Hôi Ảnh phía sau, bảo hắn mau đi báo cho Triệu Phổ, chuẩn bị bao vây bên ngoài khu rừng!

Cùng lúc đó, Ngô Bất Ác nói: “Đại hội Thiên Nhai Cốc không được dời lại, nếu không, sẽ có càng nhiều huyết ma hơn!”

Vừa dứt lời, hắn búng tay, huyết ma chạy tán ra bốn phía, hung hãn xông về phía thành Khai Phong, hắn cũng định chạy.

Moi người đều chặn đường giết huyết ma, Thiên Tôn và Ân Hậu đưa mắt nhìn nhau, lần này, quyết không để Ngô Bất Ác chạy mất!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status