Quỷ hành thiên hạ

Quyển 8 - Chương 11: Tự tằng tương tự

ạch Ngọc Đường lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn bốn phía : " Không thể ngờ được ta lại thật sự xuống đây với ngươi. "

Triển Chiêu đứng cạnh hắn, cười hì hì y hệt một con mèo vớ được cá rán.

Lúc này bốn phía một mảnh tối đen, hai người đang ở trong cống thoát nước Khai Phong phủ. ( Trangki: Cái gì ? Ngũ gia xuống cống thoát nước 0.o )

.

.

Chuyện xảy ra khoảng một canh giờ trước.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rời đình giữa hồ trở lại Khai Phong. Còn chưa bước vào cửa thì đã bị Bao Chửng gọi lại, bảo họ mang theo Thạch Đầu Tiễn Tử đi điều tra một chút xem trong Khai Phong còn cơ quan ẩn nào không. Giữ lại những cơ quan này đồng nghĩa với lưu lại tai hoạ khó lường cho nên Triệu Trinh lệnh cho Bao Chửng mau chóng tra xét và phá hết đi. Triệu Phổ không đến được nên sai Giả ảnh Tử ảnh mang theo năm trăm quân lính đến hỗ trợ.

Mà mấu chốt của việc này là, đối với việc dỡ bỏ các loại cơ quan thì Bạch Ngọc Đường là người có kinh nghiệm nhất nhưng cơ quan lại đều bị cài dưới lòng đất. Nên vấn đề nan giải hiện nay không phải phá cơ quan như thế nào, mà là làm cách nào lừa Bạch Ngọc Đường chui vào cống thoát nước vừa tối vừa bẩn muốn chết kia.

Quả nhiên, Triệu Trinh vừa hạ thánh chỉ, Bao Chửng liền toàn quyền ủy thác cho Triển Chiêu còn mình chạy đi hỏi Lục Sinh về bí mật của Thái Tổ. Công Tôn khám nghiệm tử thi, bọn Triệu Phổ cũng chạy hết không còn một ai. Một mình Triển Chiêu ngồi trong viện than ngắn thở dài, hoàn toàn không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ!

Lúc này Tiểu Tứ tử cùng Tiêu Lương đi hai đôi giày da, cột ống quần lại, mang theo Thạch Đầu và Tiễn Tử chạy vào viện. Tiểu hài tử dù sao cũng là tiểu hài tử, cái gì mới mẻ cũng cảm thấy dưới thú vị nên hoàn toàn không phát hiện Triển Chiêu mặt nhăn mày nhíu.

Triển hộ vệ đang rầu rĩ chuyện gì? Còn không phải tại con chuột sợ bẩn nhà hắn chạy mất rồi sao! Mới nãy Bao Chửng vừa nói phải điều tra cống thoát nước, Triển Chiêu xoay lại đã phát hiện Bạch Ngọc Đường trốn mất tiêu .

" Ai..." Mắt thấy mấy trăm binh lính đã chuẩn bị xong cầm xẻng đứng chờ ngoài cửa, Triển Chiêu chỉ có thể vò đầu.

" Miêu Miêu, Bạch Bạch đâu? " Tiểu Tứ tử ôm hai đôi giày da đưa cho Triển Chiêu một đôi, còn một đôi hình như là chuẩn bị cho Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu đi giày liền ngửi thấy gì đó, nhíu mày _ mùi cá. Muốn con chuột khiết phích nhà hắn đi đôi giày này thì không bằng trực tiếp cho hắn ba đao đi... Phải làm sao mới tốt đây?

" Miêu Miêu " Tiểu Tứ tử chọt chọt má Triển Chiêu : "Như thế nào rồi? Phụ thân nói dưới cống rất tối cho nên thừa dịp trời còn chưa tối phải mau đi."

Triển Chiêu thở dài một tiếng : " Nhưng phải mang Bạch Ngọc Đường theo."

" Vậy Bạch Bạch đâu? "

" Chạy mất rồi! " Triển Chiêu híp mắt : " Hắn sợ nhất là bẩn."

"Miêu Miêu gọi Bạch Bạch đi, chắc chắn Bạch Bạch sẽ tự đi theo."

Triển Chiêu hơi nhíu mi, cũng không chắc chắn?

" Bạch Bạch chạy đâu rồi? " Tiểu Tứ tử đứng lên nhìn chung quanh.

"Không biết, vừa rồi mới nghe nói đến cống thoát nước liền biến mất." Triển Chiêu nhìn bốn phía, Bạch Ngọc Đường khẳng định không chạy xa, không chừng còn đang núp đâu đó nghe lén.

" Vậy sao ." Tiểu Tứ tử gật đầu, vỗ Triển Chiêu : " Không sao, chúng ta cứ đi xuống trước. Miêu Miêu phải cẩn thận, nếu chẳng may đạp phải cơ quan thì xong đời nga!"

Triển Chiêu á khẩu nhìn Tiểu Tứ tử, sao có cảm giác tiểu gia hỏa này rất muốn mình đạp trúng cơ quan vậy.

Thời gian cũng không còn sớm, Triển Chiêu mang người tới lối vào cống thoát nước. Vừa định đi xuống, chỉ thấy Tiểu Tứ tử cười tủm tỉm ngoắc tay với một chỗ cách đó không xa.

Triển Chiêu nhìn lại, lập tức cười toe toét. Bạch Ngọc Đường tâm không cam tình không nguyện đi tới, vẻ mặt kia thực khiến người nhìn không đành lòng. Triển Chiêu che miệng, con chuột này!

Bạch Ngọc Đường đương nhiên không muốn đi xuống nhưng vừa rồi nghe Tiểu Tứ tử nói, quả thực nếu Triển Chiêu đi xuống một mình không cẩn thận đụng phải cơ quan, vậy bản thân hắn cũng không biết tìm chỗ nào mà khóc. Nghĩ tới nghĩ lui, bẩn thì cứ bẩn đi, con mèo nhà hắn quan trọng hơn.

Nhưng vừa vào cống thoát nước, Bạch Ngọc Đường liền hối hận. Mà hắn cũng không thể rút lui nên đành kiên trì đi theo Triển Chiêu.

Triển Chiêu cầm tay hắn, cố gắng chọn chỗ khô ráo cho Bạch Ngọc Đường đi. Nhìn bộ dáng nhẫn nại của Bạch Ngọc Đường không biết vì sao Triển Chiêu cảm thấy cực kì vui vẻ.

Tiểu Tứ tử cùng Tiêu Lương đi sau hai người phảng phất nhìn thấy sau lưng Triển Chiêu có một cái đuôi mèo màu đen thật to đang lắc qua lắc lại.

Kỳ thật, ống cống ngầm trừ bỏ hơi lạnh và ẩm ướt một chút thì cũng không quá bẩn. Ven đường ngay cả một con chuột cũng không thấy chỉ có chút mùi, cũng xem như sạch hết mức rồi.

Lại đi thêm một lát, Tiểu Tứ tử cảm thấy kì lạ. Bé ngồi lắc lư trên lưng Thạch Đầu ngửa cổ hỏi Tiêu Lương : "Tiểu Lương tử, Cửu Cửu nói trong cống thoát nước sẽ có rất nhiều chuột nhưng nãy giờ không thấy con nào!"

Tiêu Lương vốn cũng hơi khó hiểu, vừa nghe Tiểu Tứ tử nói liền nhíu mày _ kì quái! Chẳng những không có con chuột, ngay cả sâu hay nhện cũng đều không có lấy một con. Chuyện này có chút không bình thường?

" A a a a !"

Đang lúc mọi người khó hiểu, từ trong cống thoát nước bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.

Nghe thanh âm ít nhất phải cách đây cả trăm mét, tiếng kêu nghe rất khó chịu lại còn khàn khàn, không đối mặt sống chết sẽ không có loại tiếng kêu này.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi đằng trước, phía sau là Thạch Đầu và Tiễn Tử còn có mấy con chó khá lớn. Mà đội nhân mã bọn Tử ảnh mang đến đi sau cùng. Nói cách khác, người phía trước không phải người của bọn họ?

" Trong cống thoát nước có người? " Tử ảnh cảm thấy kỳ quái, định chạy tới thì bị Bạch Ngọc Đường ngăn lại.

Triển Chiêu nhẹ nhàng kéo đuôi Thạch Đầu, bảo nó và Tiễn Tử lùi lại phía sau bảo vệ Tiểu Tứ tử và Tiêu Lương. Nhưng nhìn lại trạng thái lúc này của Thạch Đầu và Tiễn Tử _ hai con trảo li đột nhiên khẩn trương hẳn lên, lông mao dựng thẳng nhìn chằm chằm phía trước, làm ra tư thế phòng thủ. Thạch Đầu đẩy Tiểu Tứ tử cho Tiêu Lương phía sau, dùng cơ thể to lớn che cho hai đứa còn Tiễn Tử đứng trước Thạch Đầu, hai con trảo li lộ ra vẻ mặt hung hãn.

Cùng lúc đó mấy con đại cẩu cũng sủa ầm lên.

" Sao lại thế này? " Giả ảnh khó hiểu.

Bạch Ngọc Đường nhấc đao chỉ chỉ phía trước : " Có thứ gì đó đang tới đây ."

Chúng tướng sĩ đều khẩn trương, từ trong cống thoát nước đen thui này đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết... chẳng lẽ trong này có mãnh thú?

Đang lúc mọi người ngưng thần nín thở chờ đợi thì đột nhiên, từ đằng trước một đám đen đông nghìn nghịt lao tới.

Chợt nghe Triển Chiêu hô một tiếng : "Cúi xuống"

Mọi người vội cúi người liền nghe một trận tiếng vang "chít chít" ầm ĩ... Hóa ra là một đàn dơi.

Tiểu Tứ tử bị Tiêu Lương ôm lấy nhét vào cái bụng xù lông của Thạch Đầu, bé từ khe hở nhìn đàn dơi trên đầu : " Thiệt là nhiều dơi ! Nhưng không phải dơi chỉ sống trong hang núi thôi sao, trong cống thoát nước cũng có à?"

Mọi người cũng đều cảm thấy kì lạ _ động vật dạng như dơi nếu ngươi không doạ chúng chúng cũng sẽ không bay tán loạn như vậy. Thêm cả tiếng hét vừa rồi, đến tột cùng phía trước có cái gì?

Mọi người nghĩ đến đây, đều theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại...

Chỉ thấy trong góc ngoặt tối đen đằng trước xuất hiện hai điểm u quang.

Vị trí hai đốm sáng bằng với độ cao của mắt người, chỉ là này hai đốm sáng này nhìn thế nào cũng không giống mắt người. Mà loại ánh sáng lập loè này làm cho người ta không tự giác nghĩ tới mắt của loài dã thú đang rình mồi trong bóng đêm.

" Người nào? " Triển Chiêu hỏi một tiếng. Người nọ đứng ở một chỗ cách bọn họ khá xa , bọn Triển Chiêu đang ở chỗ sáng còn người nọ thì nấp trong tối nên nhìn không rõ lắm.

Mọi người vừa mới nhìn rõ hình dáng thì người nọ chợt lóe thân... biến mất vô tung vô ảnh.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường lập tức đuổi theo, Thạch Đầu Tiễn Tử và đám đại cẩu cũng đuổi theo. Bám theo mùi còn sót lại mọi người tìm được một góc có ánh sáng hắt ra.

Mọi người ngẩng mặt nhìn, phía trên có một cái lỗ. Cũng không phát hiện thi thể hoặc là người bị thương, vậy tiếng hét vừa rồi là của người nào? Hay là đã bị mang ra ngoài rồi?

Triển Chiêu đang định đi lên, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên kéo hắn lại. Trong nháy mắt bắn ra một viên mặc ngọc phi hoàng thạch vào chỗ lối ra.

Chợt nghe một tiếng "cạch", hai bên huyệt động vốn trống trơn toát ra hai thanh đao sắc bén. Vừa rồi nếu thực sự có người đi qua, phỏng chừng còn chưa ra ngoài đã bị cắt làm hai .

Triển Chiêu kinh ngạc sờ cổ... Nguy hiểm thật, đây là cơ quan gì vậy?

Bạch Ngọc Đường dùng chuôi đao nhẹ nhàng gõ một cái toàn bộ cơ quan liền rớt xuống, mà cơ quan này thiết kế rất tinh xảo. Sau đó Bạch Ngọc Đường là người đầu tiên đi lên, Triển Chiêu bám sát phía sau.

Lên trên mặt đất, Triển Chiêu khẽ nhíu mày vỗ vỗ Bạch Ngọc Đường : " Này, Ngọc Đường, ngươi có cảm thấy nơi này có chút quen mắt không?"

Bạch Ngọc Đường cũng nhận ra, đúng vậy rất quen mắt! Bất quá vùng Khai Phong hắn chỉ quen thuộc những nơi trong thành, nơi này thì...

Đang suy nghĩ, chỉ thấy Tiểu Tứ tử cưỡi trên lưng Tiễn Tử trèo lên, nhìn trái nhìn phải : " Ha ? Nơi này không phải phụ cận quân doanh của Cửu Cửu sao?"

" Cái gì ? " Giả ảnh từ phía dưới trèo lên, vừa nhìn thì quả nhiên _ nơi này cách quân doanh tạm thời của Triệu gia quân một đoạn ngắn.

Bạch Ngọc Đường túm Giả ảnh lại rồi khoát tay bắn ra mấy viên Mặc ngọc phi hoàng thạch... Chỉ là ném lung tung nhưng khi chúnng rơi xuống đất liền để lộ ra rất nhiều cơ quan, đều là loại vừa rồi Triển Chiêu thiếu chút nữa giẫm phải - hố hình tròn bên trong đặt hai thanh đao.

" Đây là cái gì? " Triển Chiêu thò tay vào túi Bạch Ngọc Đường lấy ra một nắm Phi hoàng thạch ném ra xa. Trên mặt đất phủ kín loại hố bẫy này .

" Là bẫy của quân doanh sao ? " Triển Chiêu không quá tin tưởng. Triệu Phổ là người khinh thường mấy thứ bẫy rập mà cho dù thật sự là hắn làm thì nhiều nhất cũng chỉ là chăng dây gạt chân ngựa linh tinh. Loại bẫy độc ác này không giống phong cách của Triệu Phổ. Nhưng nếu thật không phải hắn thì là kẻ nào thiết lập nhiều cơ quan mai phục quanh quân doanh như vậy?

" Đây là cạm bẫy dùng để phục kích một lượng lớn nhân mã, có thể chém chân ngựa. " Bạch Ngọc Đường nhắc nhở Triển Chiêu.

Triển Chiêu nháy mắt hiểu ra, hỏi Giả ảnh : " Triệu gia quân đóng ở đây lâu như vậy, vì sao không phát hiện ? "

" Nơi này cũng không phải con đường duy nhất để vảo thành nhưng vạn nhất hoàng cung xảy ra chuyện gì cần tiếp viện thì nhất định phải đi đường này.'

Liên tưởng đến bức tường lúc trước tựa hồ cũng có mục đích là muốn chặt đứt liên hệ giữa hoàng thành và bên ngoài... Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường đều ý thức được _ mục tiêu ở trong hoàng cung, hoặc là nói... Có người muốn ngồi lên chiếc ghế bằng vàng kia.

Sau đó, Giả ảnh lưu lại một ít người, dựa theo biện pháp Bạch Ngọc Đường chỉ để phá bẫy. Bọn Triển Chiêu tiếp tục trở lại cống thoát nước tìm những cơ quan khác và cũng để tìm người thần bí vừa rồi.

Đi một đường dọc theo cống thoát nước, càng đi mọi người càng khó hiểu _ quá sạch sẽ! Một con chuột cũng không có, mà nói cho chính xác thì bất cứ thứ gì còn thở đều không tìm được.

Tiểu Tứ tử ngồi trên Tiễn Tử, phía sau là Tiêu Lương, bé quay đầu nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Lương tử, nơi này thật đáng sợ ."

Mọi người hiểu được ý tứ của Tiểu Tứ tử. Quả thực nơi nay rất quỷ dị, trừ bỏ bọn họ thì trong cống thoát nước hoàn toàn không có vật sống.

Một đường này Bạch Ngọc Đường phá không ít cơ quan, đều là loại nguy hiểm. Có thể thấy kẻ tạo ra dụng tâm hiểm ác, nhưng lại cực kì phức tạp, vừa nhìn đã biết là do cao thủ tạo ra.

Chờ mọi người phá hết cơ quan khu vực quanh hoàng cung rồi leo lên mặt đất đã là nửa đêm.

Tiểu Tứ tử đã sớm ngủ thiếp đi. Đám binh sĩ sau khi hỗ trợ phá giải cơ quan cũng quay trở lại quân doanh.

Triển Chiêu vừa đói vừa mệt còn có chút ảo não. Hắn thủy chung vẫn không tìm được cái người quỷ khí dày đặc kia, rốt cuộc hắn là ai nhỉ? Chớp mắt đã biến mất vô ảnh vô tung ! Hay lại là cái cơ quan tử môn gì đó ? Có khi nào hắn chính là người đã tạo ra những cơ quan này..... Đương nhiên, khiến cho Triển Chiêu chú ý nhất là đôi mắt kì lạ của hắn, chuyện này chỉ e lại dính dáng tới Triển Hạo.

Trở lại Khai Phong phủ, Triển Chiêu muốn tìm Bao đại nhân báo cáo một chút tiện thể hỏi xem Lục Sinh có tiết lộ chuyện gì không nhưng Bao Chửng lại tiến cung.

Mà đi một vòng đến hậu viện lại phát hiện Công Tôn và Triệu Phổ cũng không ở nhà. Nghe nói Triệu Phổ vừa trở về đúng lúc Công Tôn cũng vừa khám nghiệm tử thi xong. Vì thế hai người đến Thái Bạch Cư ăn cơm .

Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ tử mệt rã rời đang nằm trên lưng Thạch Đầu có đói bụng không, Tiểu Tứ tử lập tức tỉnh dậy. Sắp chết đói rồi!

Nhưng vừa muốn tìm Bạch Ngọc Đường _ lại chạy đâu mất rồi.

Triển Chiêu sốt ruột vội vàng đi tìm. Vừa rồi lúc phá giải cơ quan Bạch Ngọc Đường không biết là quá chuyên tâm hay là có tâm sự. Tóm lại Triển Chiêu cảm thấy hắn thực sự rất nghiêm túc.

" Bạch Ngọc Đường đâu? " Triển Chiêu hỏi Giả ảnh Tử ảnh đang chuẩn bị đi tìm bọn Triệu Phổ ăn cơm.

Hai người đều lắc đầu.

" Oáp " Tiểu Tứ tử ngửa mặt ngáp một cái : " Bạch Bạch chắc là đi tắm rồi! "

Mọi người ngẩn người, cúi đầu tự ngửi... trên quần áo có một cỗ mùi hôi như trong cống thoát nước . Lập tức mất hết khẩu vị, đều chạy về phòng tắm rửa thay quần áo.

Triển Chiêu về phòng, đẩy cửa ra. Qủa nhiên thấy phái sau bình phong có ánh nến nhưng lại không có tiếng nước.

Len lén thò đầu nhìn phía sau bình phong, Triển Chiêu híp mắt _ bạch thử xuất dục đồ! (Chuongco: =)))))))))) mỹ nhân xuất dục đồ) (Trangki: ai bảo em thế : Chuột trắng tắm trong hồ lộn trong bồn :D)

Bạch Ngọc Đường đang tựa vào dục dũng ngẩn người, trên mặt là vẻ khó hiểu khiến cho tâm tư thích đùa giỡn của Triển Chiêu nổi lên. Thừa dịp Bạch Ngọc Đường không chú ý đến hắn, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn : " Mỹ nhân, ta muốn cướp sắc nha ! "

Bạch Ngọc Đường tỉnh người, bất đắc dĩ cười cười ngẩng mặt nhìn Triển Chiêu : " Ngươi muốn cướp như thế nào? "

Triển Chiêu bắt lấy một lọn tóc đen nhánh của hắn : " Như vầy! "

Bạch Ngọc Đường vươn tay, cầm cổ áo hắn kéo cả con mèo nào đó vào trong nước.

Triển Chiêu vừa chạm vào nước, cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng : " Nóng !! Ngươi muốn lột da à? Sao không cho nước lạnh vào?!"

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, bình thảnh nhún vai : "Nội kình của ta vốn thiên về hàn khí. Nóng sao ? Để ta đông lạnh nó!"

" Này, ngươi đừng làm bậy, ta vừa mới khỏi bị cảm đó!" Triển Chiêu cởi quần áo ướt sũng, thư thư phục phục ngâm mình trong làn nước : " Ha... ngâm nước nóng là thoải mái nhất."

Bạch Ngọc Đường tới gần : " Có mệt không? "

" À... Ta quen rồi, thế này vẫn còn tốt chán." Triển Chiêu bóp chân : " Ta còn từng lục tung cả Khai Phong chỉ trong một ngày nha ."

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn : " Vất vả như vậy." Nói xong lại cười hỏi : " Ngươi có từng nghĩ tới..."

Triển Chiêu vươn tay nhéo cái mũi xinh đẹp của Bạch Ngọc Đường: " Nghĩ tới cái gì? "

Bạch Ngọc Đường biết khuyên Triển Chiêu bỏ lại mọi người trong Khai Phong phủ rời đi cùng mình quả là có chút làm khó khăn. Vì thế đơn giản lắc đầu từ bỏ.

" Nhưng ngươi đó." Triển Chiêu tò mò hỏi : " Có chuyện gì không yên lòng ? "

" À... Có một số việc cảm thấy rất kỳ quái, bất quá ta không chắc chắn lắm." Bạch Ngọc Đường lấy khăn : " Có đói bụng không, đi ăn cơm."

" Không chắc chắn cái gì?" Triển Chiêu lại túm lấy hắn không chịu bỏ ra: "Nói nghe một chút."

Bạch Ngọc Đường quay đầu : "Không nói rõ được."

" Ngươi không nói thì sao biết không rõ! "

" Không được. "

" Được! "

Ngoài cửa, Giả ảnh Tử ảnh tắm xong định đến tìm Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường cùng đến Thái Bạch Cư lại nghe bên trong cái gì "Được, không được", khóe miệng co rút vội ôm lấy Tiểu Tứ tử, che tai chạy biến. Trong lòng còn bội phục thật không hổ là đại hiệp! Lúc này còn có nhã hứng, tinh lực rất dư thừa, không biết mệt là gì.

Trong phòng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường giằng co làm nước dây đầy ra phòng. Cuối cùng Bạch Ngọc Đường không chịu nổi con mèo kia, đành phải trả lời hắn : "Thật ra ta biết một người có thể trong khoảng thời gian ngắn làm ra nhiều cơ quan như vậy."

" Ai ? "

" Ngũ di."

Triển Chiêu nhụt chí, với lấy y phục : "Ngươi đừng dọa ta."

" Ta nói thật! " Bạch Ngọc Đường còn nghiêm túc nói : " Những cơ quan này ta đều nhận thức, lúc trước Ngũ di từng dạy ta. Trừ bỏ nàng, ta không nghĩ trên đời còn người nào biết."

"Nhưng không phải Ngũ di đã qua đời rồi sao?" Triển Chiêu mặc tiết y, cầm khăn lau tóc : "Lại nói, năm đó Ngũ di vốn có một người con trai nhưng sau đó bị thất lạc hoặc là qua đời đúng không? Vậy nên nàng ấy mới thương ngươi như vậy."

" Đúng vậy " Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu rồi mặc y phục : " Nàng cũng có nói nàng còn có những tỷ muội khác nhưng ta vẫn không hỏi thăm được chuyện này."

Triển Chiêu suy nghĩ thật lâu : " Thật sự là cơ quan giống như đúc? "

Bạch Ngọc Đường gật đầu : " Thiên hạ có trăm ngàn loại cơ quan, tuy rằng cũng không ngoài khả năng có người khác biết cách chế tạo nhưng cho dù cơ quan giống nhau chế tạo giống nhau thì người tạo ra khác nhau cũng sẽ tạo ra hiệu quả khác nhau. Không hiểu vì sao lúc phá giải cơ quan ta luôn có một loại cảm giác rất quen thuộc."

" Có thể là do gần đây ngươi quá mệt mỏi không? " Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường lại chải tóc cho hắn.

" Con mèo nhà ngươi thật kì lạ." Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn hắn : "Mèo bình thường chỉ thích được chải lông, còn ngươi lại thích chải tóc cho người khác."

" Người khác cái gì ? Ngươi là nội nhân, là gia quyến..." Triển Chiêu ngoài miệng tiện nghi còn chưa chiếm xong đã bị Bạch Ngọc Đường túm cổ áo kéo xuống đè lên bàn : "Ngươi chỉ giỏi đùa giỡn múa mép khua môi."

" Không phải ngươi thích vậy sao!" Triển Chiêu trở về một câu bỗng nhiên cảm thấy ngữ khí có chút kỳ quái.

Bạch Ngọc Đường dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn Triển Chiêu, cuối cùng đưa tay chạm nhẹ vào môi hắn : " Miêu nhi... Há mồm."

"Để làm gì?"

" Ngoài miệng có dầu, ta xem xem lưỡi có trơn không." ( Trangki: Nha, Ngũ gia bỉ quá :D )

Triển Chiêu hiểu ra là Bạch Ngọc Đường nói hắn miệng lưỡi trơn tru. Hắn lớn từng này rồi nhưng vẫn là lần đầu bị người ta nói miệng lưỡi trơn tru, rất thú vị.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu tuy rằng ngoài miệng nói mệt nhưng trên mặt lại không có biểu hiện mệt mỏi, vẫn cười vui vẻ. Không hiểu sao hắn lại nhớ tới lúc mới quen Triển Chiêu, từ lúc đó đến bây giờ Triển Chiêu vẫn luôn tươi cười. Tuy rằng có nhiều chuyện phiền lòng, cũng gặp nhiều nguy hiểm nhưng quả thực Triển Chiêu mỗi ngày đều rất vui vẻ. Cái này cũng có thể tính là công lao của mình đi?!

" Này." Triển Chiêu giật giật mái tóc đã được chải gọn gàng của Bạch Ngọc Đường, vươn tay chọc má hắn : " Nghĩ cái gì mà đắc ý vậy?."

Bạch Ngọc Đường cười cười rồi đứng dậy, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái, cầm tay Triển Chiêu :" Đi, ăn no rồi làm gì thì làm."

Lúc hai người rời Khai Phong chạy tới Thái Bạch Cư thì bọn Công Tôn đã ăn xong.

Triệu Phổ ra hiệu với Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu _ muốn nói gì thì để sáng mai đi. Nếu còn không ngủ trời sẽ sáng đó, ngày mai còn rất nhiều chuyện phải làm!

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nội lực thâm hậu cũng không để ý, nhưng Công Tôn mệt không dậy nổi, Triệu Phổ đau lòng muốn chết rồi. Vì thế đành phải chờ sáng mai.

Bọn Triệu Phổ về trước, lưu lại Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vừa ăn cơm vừa hóng gió.

Triển Chiêu ăn được hai miếng thấy Bạch Ngọc Đường bưng chén rượu ngẩn người _ giận.

"Ngươi là thần tiên hả ?" Triển Chiêu đưa bát cơm cho hắn còn không quên gắp vào một đống đồ ăn : " Ngoan ngoãn ăn cơm đi! "

Bạch Ngọc Đường xoa xoa mi tâm, đành phải cầm lấy bát cơm.

Nhưng cầm bát rồi Triển Chiêu cũng không buông ra, Bạch Ngọc Đường buồn cười : "Miêu nhi, muốn bón ta ăn à?"

Hắn trêu chọc một tiếng, Triển Chiêu không trả lời. Lúc này Bạch Ngọc Đường mới phát hiện Triển Chiêu đang nhìn dưới lầu... Theo tầm mắt hắn nhìn qua, Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày.

Chỉ thấy trong một ngõ nhỏ cách đó không xa có một người đang nấp. Nếu không phải Triển Chiêu tinh mắt, căn bản không thể phát hiện.

Mà Bạch Ngọc Đường cũng có thể lý giải lí do khiến cho Triển Chiêu chú ý _ đôi mắt xanh kia quá mức chọc người chú ý !

" Là người vừa nãy...."

Triển Chiêu bỗng nhiên nheo mắt, nhẹ nhàng kéo kéo Bạch Ngọc Đường : " Ngọc Đường, nàng là nữ đó!"

Bạch Ngọc Đường tự nhận nhãn lực không kém nhưng khoảng cách xa như vậy, hơn nữa người nọ cố ý nấp trong góc tối, hắn nhìn kiểu nào cũng không thể nhận ra nàng là nữ. Nhưng Triển Chiêu từ sau khi mắt biến thành màu vàng thị lực tăng lên không ít, hẳn là sẽ không nhìn lầm.

Hai người đang muốn đứng dậy, người nọ lại nhoáng một cái biến mất.

" Nàng vừa rồi hẳn là nhìn lên lầu? " Triển Chiêu nâng cằm xuất thần, thấy Bạch Ngọc Đường định đuổi theo liền dùng đũa gõ gõ chiếc bát trước mặt hắn : " Chuột, đừng hòng trốn, ăn xong cơm hãy trèo cửa sổ!"

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt vô lực.

"Đuổi không kịp, ngoan ngoãn ăn cơm đi." Triển Chiêu tiếp tục gắp đồ ăn vào bát Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường định uống chút rượu, Triển Chiêu trừng hắn : " Ăn cơm xong mới được uống rượu! "

Bạch Ngọc Đường vẻ mặt bội phục nhìn Triển Chiêu : " Miêu Nhi, chén cơm này ta đã ăn rất lâu rồi, ngươi còn gắp thêm thì ta phải ăn tới khi nào? "

Triển Chiêu nhướng mi : " Ngươi dám chừa lại xem."

Bạch Ngọc Đường vỗ trán. Vì sao mình bị con mèo này bắt nạt đến vậy mà vẫn không dám làm trái, đường đường Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường, đây là làm sao ?!

" Ăn thêm miếng trứng!" Triển Chiêu lại gắp trứng vào chén Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đang sống chết hạ quyết tâm gắp trứng lên, chợt nghe triển Chiêu vừa ăn tứ hỉ vừa lẩm bẩm lầu bầu : " Nữ nhân kia bộ dạng cũng không tệ lắm sao lại có đôi mắt kỳ dị như vậy? "

"Nàng cao khoảng bao nhiêu?" Bạch Ngọc Đường hỏi : "Hồi nãy lúc ở dưới cống thông nước ta thấy nàng có vẻ rất cao."

" Nhìn nàng không cao mấy, nói không chừng không phải là một người. Tuổi khoảng hơn ba mươi, rất xinh đẹp. Đúng rồi!" Nói xong Triển Chiêu chỉ chỉ hai bên xương gò má : "Nơi này có hai khỏa lệ chí (nốt ruồi), không lớn nhưng rất rõ ràng..."

Nói còn chưa dứt lời chợt nghe "xoạch" một tiếng, miếng trứng Bạch Ngọc Đường đã đưa đến bên miệng còn đang do dự có nên ăn hay không đột nhiên rơi xuống bàn.

" Ngọc Đường?" Triển Chiêu khó hiểu : "Ngươi làm sao vậy?"

"Hai bên... Hai khỏa lệ chí?"

" Đúng vậy." Triển Chiêu gật đầu, thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường trắng bệch còn có chút kinh ngạc : " Sao bộ dáng ngươi như gặp quỷ vậy."

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, cau mày nhìn thẳng vào hai mắt Triển Chiêu.

Triển Chiêu cũng không phải kẻ ngốc : " Ngươi thật sự gặp quỷ? Ngũ di cũng có lệ chí?"

"Nàng chỉ có một khoả bên trái." Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói.

" Vậy sao..." Triển Chiêu vỗ ngực : "Có thể là trùng hợp."

Bạch Ngọc Đường sờ mặt : " Lúc trước ta thường hay thừa dịp nàng ngủ vẽ thêm một khoả bên kia cho nàng."

Triển Chiêu há mồm kinh ngạc.

" Thời điểm hạ táng ta cũng vẽ cho nàng một khoả."

Triển Chiêu trầm mặc một lúc lâu : " Cái kia... mắt to hai mí? "

Bạch Ngọc Đường gật đầu.

" Chắc là người giống người thôi... mũi không cao?"

Bạch Ngọc Đường tiếp tục gật đầu.

"Nhiều người cũng đều như vậy. Miệng mỏng, cằm đầy ?"

Bạch Ngọc Đường vẫn gật đầu.

Triển Chiêu sờ cổ: " Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?! »

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ thật lâu cuối cùng vẫn lắc đầu, rất khó có thể lý giải : "Không có khả năng, Ngũ di quả thực đã chết. Huynh đệ chúng ta tự tay chôn nàng, không thể sai."

" Ta cũng không thể nhìn lầm." Triển Chiêu nghĩ nghĩ, thần sắc cũng nghiêm túc lên : " Giải thích duy nhất, đơn giản chỉ là người giống người bằng không... có người đang cố lộng huyền hư (làm ra vẻ thần bí)!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status