Quý nữ yêu kiều

Chương 59


Một chuyện này Hòa Linh căn bản không cần suy nghĩ nhiều, Sở lão tướng quân rất nhanh đã xử lý tốt tất cả, Lan thị nghe theo dặn dò của Sở Phi, cũng không hỏi nhiều, có điều bà nghĩ đến lần trước Hòa Linh nói chờ xem kịch vui, nghĩ như vậy, cũng vui mừng lên, nhìn mẹ con Sở thị bọn họ kinh ngạc, bà vui mừng còn không kịp. Có thể thấy được, mẹ con Sở thị không được ưa thích dường nào, thật ra thì trong phủ này cũng lớn như vậy, có chuyện gì dù là lừa gạt người khác, nhưng mọi người cũng có thể để ý đến một chút. Lý Hiển mua chuộc mấy nha hoàn tính toán bôi xấu Hòa Linh và Lan Vân, chuyện như vậy mọi người căn bản ai cũng biết rõ một hai, lão tướng quân xử trí dứt khoát mấy nha hoàn và gã sai vặt, có điều nói đến chuyện này, Lan thị trong lòng còn có chút tức giận, trong phủ bà cũng coi là hào phóng, nhưng không nghĩ tới, những hạ nhân này vẫn là gió chiều nào theo chiều đó như vậy, nên rất tức giận, tất cả tiền thưởng đều cho ít đi một chút.

Chính bởi vì như vậy, có không ít người ở sau lưng mắng Lý Hiển, mắng đủ rồi, còn mắng những kẻ hám lợi kia, Lý Hiển bất quả chỉ ở lại một thời gian sẽ rời đi, nhưng Tam phu nhân vĩnh viễn ở trong phủ này, nghĩ đến chuyện bọn họ chỉ vì tiểu lợi như vậy. Những người này chỉ hận không làm gì được. Mà lúc này, Lan Vân và Hòa Linh ngồi ở trong viện thưởng thức trà, Hòa Linh cũng không phải sợ người khác nói xấu, dù có nàng cũng không sợ, Lan Vân lại lo lắng một cái gì đó! Y không có tâm trạng nhàn nhã như biểu muội mình vậy, hơn nữa mọi người đều nhìn ra, Lý Hiển hình như là bị lão tướng quân giam lỏng.

Lan Vân cũng không biết chuyện Lý Hiển không phải con ruột Sở thị, y chỉ có chút lo lắng: "Chuyện này, sẽ không có vấn đề gì sao? Ta vẫn cảm thấy có chút không thỏa đáng. Dù sao đều là thân thích."

Hòa Linh cười giống như tiếng chuông, nàng buồn bực nhìn Lan Vân, đồng tình nói: "Có người từng nói, huynh không có chút nào giống cữu cữu không?"

Lan Vân đỏ mặt.

Hòa Linh nói: "Huynh cũng quá vụng về và hơi ngốc ngếch một chút, không có chuyện gì, huynh cứ ngồi đó mà nhìn, đừng xen vào làm người tốt, không ai nhận ân tình của huynh đâu. Cũng đừng hỏi nhiều thì hơn, đầu óc của huynh theo không kịp." Thật là chu đáo! Lan Vân bị Hòa Linh giễu cợt, cũng không giận, chỉ cười nhạt: "Cõi đời này nhiều người thông minh như vậy, cũng phải có người ngốc như ta chứ? Vả lại, các người đều thông minh như vậy, ta đần cũng có sao đâu."

Hòa Linh cảm khái nói: "Huynh thật rộng lượng!"

Lan Vân cười yếu ớt: "Cũng may, lần này không có chuyện gì."

Hòa Linh nghiêm túc, nàng nhìn chằm chằm Lan Vân, chưa bao giờ nghiêm túc hơn vậy: "Cho dù có chuyện gì, huynh cũng không cần trông nom muội, huynh nên nhớ, phàm là muội gây chuyện, huynh nhất định không xử lý được. Nếu như tự muội cũng không xử lý được, vậy thì mọi người cùng nhau chết. Cho nên, huynh hãy thành thật chờ đợi, bảo toàn tốt mạng chính mình. Cần giả bộ ngu liền giả bộ ngu, chỉ có một số người trong lòng, biết được người khác là người thế nào, cũng biết phải phòng bị người nào, để không phải ngu ngốc vọt tới phía trước. Nếu như muội để cho huynh đi ra ngoài giúp muội gửi một đồ, chuyện như vậy huynh dĩ nhiên là có thể giúp muội đấy, nhưng chỉ cần muội rước lấy phiền toái, huynh nhất định không xử lý được! Huynh hiểu chứ!"

Lan Vân không hiểu nhìn Hòa Linh, y biết Hòa Linh luôn đúng, nhưng lại nói: "Ta không làm được, muội là biểu muội của ta, lại là một tiểu nữ hài nhi, ta điên nhiên phải bảo vệ muội!"

Hòa Linh mắt trợn trắng, nàng trước kia cũng không biết, Lan Vân là một ngốc tử như vậy. Lại nói, Lan Vân thật đúng là không có chút nào giống với cữu cữu, cũng quá thật thà. Nghĩ đến chỗ này, nàng cũng không nhiều lời, nói với người chỉ toàn cơ bắp có nói nhiều cũng không có tác dụng gì. Mà Lan Vân vì vậy cũng cảm thấy biểu muội mình quá khó hiểu, mặc dù chỉ ở bên này có mấy ngày, nhưng y lại không thể nhìn thấu chỗ kỳ quái của phủ tướng quân. Mặc dù y không phải người thông minh, nhưng cũng không phải là đứa ngốc, nghĩ như vậy, càng cảm thấy biểu muội hôm nay biến thành như vậy, đều là bị phủ tướng quân bức thành thế này. Trong lòng càng thêm thương tiếc vài phần. Nghĩ như vậy, càng quyết định chủ ý muốn bảo vệ nàng thật tốt.

"Khởi bẩm tiểu thư, biểu tiểu thư đến!" Hôm đó thấy Hòa Linh, lão tướng quân cũng thấy Lý Mộng, Lý Mộng nói cái gì Hòa Linh cũng không biết, Nhưng trong lòng lại có chút cân nhắc. Lý Mộng không phải đứa ngốc, nếu nàng đã đi đến nước này, Lý Mộng không cần tiếp tục nhịn nữa. Đại khái cũng chính vì vậy, Tâm trạng của Lý Mộng gần đây cũng bớt phải kiềm nén hơn.

Cũng có người thông minh nhìn ra Lý Mộng và Hòa Linh thật ra là liên hiệp cùng nhau làm chuyện lần này, Nhưng lại không thể nào dám khẳng định, vì vậy càng sẽ không nói toạc ra. Những chuyện này, cùng với bọn họ thì có cái quan hệ gì đâu chứ! Bọn họ chỉ cần cẩn thận, dù sao, Lý Mộng và Hòa Linh đều không phải là loại dễ ăn được.

"Biểu tỷ! Mau tới ngồi." Hòa Linh vãy tay nhỏ bé, Lan Vân thấy Lý Mộng đến, đứng dậy nói: "Các ngươi tán gẫu, ta đi về trước đây."

Lý Mộng cũng không kiểu cách, trực tiếp ngồi xuống, Xảo Âm vội vàng châm trà cho Lý Mộng, Lý Mộng ngồi yên, nói: "Chúng ta phải về Giang Nam rồi."

Hòa Linh"Nha" một tiếng nhíu mày: "Lý gia bên kia có tin sao?"

Lý Mộng gật đầu: "Đúng vậy, Lý gia bên kia đưa thư tới, bảo chúng ta trở về, mặc dù không có nói cụ thể trong thư, nhưng mà tỷ lại nghĩ, lần này sợ là chuyện không đơn giản." Dừng lại một chút, Lý Mộng nhìn Hòa Linh, hỏi "Lý gia bên kia. . . . . . Là có chứng cớ xác thực sao?"

Hòa Linh đơn thuần cười, mím môi nhỏ hỏi "Biểu tỷ sao lại nghĩ, muội sẽ biết mọi chuyện chứ?"

Lý Mộng hơi cong môi một cái, "Ta hiểu rõ muội nhất định biết."

Hòa Linh lắc đầu: "Muội thật sự không biết, muội cũng không thể nào đưa tay dài như vậy. Kinh thành muội đi chơi còn không hết, huống chi Giang Nam! Chẳng qua theo muội phân tích, Lý gia phải có mười phần chứng cớ, nếu như không phải vậy, bọn họ sẽ không bảo mọi người trở về gấp như vậy. Muội biết rõ bọn họ sẽ điều tra, mà bây giờ, nên có kết quả điều tra rồi."

Lý Mộng từ từ cuộn chặt nắm tay, nàng nghiêm túc nói: "Ngoại công nói rồi, bảo Tam cữu cữu hộ tống chúng ta trở về. Tỷ nghĩ, trở về sợ là sẽ không bỏ qua. Tỷ nghĩ, bọn họ cũng không đến nổi đem mẫu thân tỷ đuổi ra khỏi Lý gia, nhưng đại khái cũng sẽ không khiến bà ấy tiếp tục lưu lại, khả năng lớn nhất chính là bảo Tam cữu cữu mang bà ấy trở lại kinh thành. Tỷ tuy là cô nương Lý gia, mặc dù huyết thống không có vấn đề, nhưng mà tỷ lại có một người mẫu thân như vậy, ca ca thì là giả. Ngay cả không có chứng cớ gì, cũng không có nghĩa là bọn họ không hoài nghi xuất thân của tỷ, hoài nghi tỷ không phải người Lý gia. Nếu như lưu lại. . . . . ." Lý Mộng dừng câu chuyện, nhìn về phía Hòa Linh, "Người trong sạch nhưng lời nói không có chứng cứ, tỷ nghĩ, tỷ lưu lại cũng sẽ không có kết quả gì tốt, cho nên ta muốn đi theo mẫu thân trở lại kinh thành."

"Tỷ đi nói với tổ phụ, ông sẽ giúp tỷ tính toán đấy? Muội hiểu rõ, tổ phụ hiểu tỷ nhất. Ông ấy cảm thấy tỷ giống ông lúc còn trẻ!" Hòa Linh góp ý.

Lý Mộng cúi đầu, cười khổ: "Tỷ đương nhiên biết, chỉ là, luôn không biết nên nói như thế nào, hơn nữa lần này trở về, là Tam cữu cữu đi theo chúng ta. Tam cữu cữu cũng không phải người thông minh như vậy! Có thể xử lý tốt nhất hay không, cũng chưa biết đấy!"

Bàn tay Hòa Linh trắng muốt khẽ gõ bàn, nàng cười híp mắt nói: "Tỷ đã biết cha ta không phải là lựa chọn thích hợp nhất, vậy tại sao không đổi người!" Hòa Linh ám chỉ sâu xa, "Đây chính là chuyên liên quan đến cả đời của tỷ và mẹ tỷ đấy, mặc dù muội không thể nào thích cô, cũng không quá quan tâm đến sống chết của bà ấy, nhưng mà đối với tỷ thì ấn tượng ngược lại hoàn toàn! Biện pháp tốt nhất không phải tới tìm muội thương lượng, mà là cùng tổ phụ nói chuyện, thay đổi người! Những trưởng bối trong nhà này, người có đầu óc nhất chính là Tứ thúc. Mặc dù cũng không coi là hết sức sang suốt, nhưng so với cha muội vẫn hơn. Dù là Đại Bá Phụ, cũng vẫn hơn so với cha muội, cha muội quá mức ba phải, không quả quyết, muội không biết tổ phụ căn cứ vào cái gì lại chọn phụ thân tiễn các người, nhưng đây không phải là một bước quân cờ tốt."

Hòa Linh nói với Lý Mộng những lời này, cũng coi như là thành thật với nhau rồi, nàng từ trước đến giờ ân oán rõ ràng, những chuyện Lý Mộng đối tốt với nàng, nàng đều nhớ. Có đôi lúc, mặt ngoài người đối với mình rất tốt, nhưng đôi khi xảy ra chuyện chưa chắc có thể cùng người khác đứng ở cùng trận doanh, không thể nói chính xác còn có thể đâm người một đao. Trong ngày thường đối chọi gay gắt với nhau, thấy ngứa mắt, nói không chừng có thể là người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Vì vậy nàng vẫn luôn rất cảm kích ngày đó Lý Mộng trợ giúp.

"Được, ta biết rồi."

Lý Mộng cũng không trì hoãn, lập tức đứng dậy chuẩn bị đi tìm ngoại tổ phụ, Hòa Linh nhìn nàng đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Có vài người, không nên để cho hắn sống. Sớm giết chết vẫn tốt hơn."

Lý Mộng dừng bước lại, ngơ ngác nhìn Hòa Linh.

Hòa Linh cười, ý vị sâu xa nói: "Chết rồi, mới có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã."

Lý Mộng ánh mắt dần dần kiên định , nàng nghiêm túc: "Ta biết rồi!"

Hòa Linh cười híp mắt: "Có lúc cũng không cần tự mình động thủ."

Lý Mộng gật đầu rời đi, nhìn Lý Mộng đi, Hòa Linh vuốt ly trà trong tay, vẫn như cũ ngồi ở trong viện, qua hồi lâu, trực tiếp ném ly trà hướng đầu tường, tuy nhiên, cũng không đập trúng người nào, nhưng lại khiến người trốn ở bên trong kia hiện thân.

Lục Hàn từ góc tối hiện thân, tấm tắc nói: "Thật là so lỗ mũi chó Turin, cũng không biết nàng yêu thích ta hay là bởi vì cái gì! Mỗi lần đều có thể lập tức phát hiện được ta tồn tại."

Hòa Linh nhìn Lục Hàn từ trên xuống dưới, lạnh lẽo nói: "Ta thật không biết, huynh thanh nhàn thành ra như vậy rồi. Cách vài ngày lại đến Tướng Quân Phủ, thật đúng là coi nơi này thú vị sao?"

Lục Hàn gật đầu, thừa nhận nói: "Cũng không hẳn, thật ra là vì một người vô cùng thú vị ở đây, thú vị nhất là, mỗi lần tới, ta đều có thể nhìn thấy tiểu cô nương giống như tiên nữ nhưng mặt lại ác độc, cho nên ta sẽ thường tới xem một chút, nếu như không tới thấy nàng, sao có thể nhắc nhở mình, cõi đời này có rất nhiều chuyện, không thể chỉ nhìn bề ngoài!"

Hòa Linh: "Ha ha!"

"Có điều, nàng cả ngày âm hiểm, thật không có vấn đề sao? Không sợ lập tức mình gặp nguy hiểm hay sao." Lục Hàn không để ý ánh mắt của hai nha hoàn Xảo Âm Xảo Nguyệt, đi thẳng ngồi đối diện với Hòa Linh, "Lý Hiển nếu bị ngươi giày vò mà chết thì sao?"

Hòa Linh chân thành nở nụ cười, nàng cảm khái nói: "Sao lại gọi là ta giày vò mà chết! Hắn rõ ràng là tự mình tìm chết! Vả lại, người vẫn còn thở đấy thôi!"

Mặc dù Tiểu Linh Đang không thừa nhận, nhưng Lục Hàn cơ hồ có thể chắc chắn, lần đầu tiên Lý Hiển bị thương chính là Tiểu Linh Đang làm. Căn cứ vào tin tức của Thôi Ngọc, Tiểu Linh Đang biết Lý Hiển không phải con trai của Sở thị, điểm này ngoài suy tính của y, y lại nghĩ tới mấy ngày này xảy ra rất nhiều chuyện. Rất nhiều chuyện, Sở Hòa Linh đều sớm có động thái, nàng hoài nghi Triệu Uyển Oánh, nàng dấu đi Tô thần y, nàng kiếm được giao dịch với Mai Cửu, nàng lại biết được Lý Hiển không phải con trai của Sở thị. Nàng biết quá nhiều, một hai việc, còn có thể nói là tình cờ phát hiện, nhưng lâu ngày rồi, Lục Hàn cũng không cho là như vậy nữa.

"Nàng rốt cuộc là ai!" Y lạnh lùng nói.

Hòa Linh đột nhiên nở nụ cười, nghĩ đến lại thú vị, nàng khởi tử hoàn sinh, có nhiều người không nghĩ tới nàng có thay đổi, nhưng Lục Hàn lại cảm nhận được, một người ngoài không có bất kỳ quan hệ gì còn còn có thể hoài nghi. Thậm chí, y vốn không biết mình trước đây. Bị hoài nghi nàng cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại có chút vui vẻ, giống như, cuối cùng cũng có người để ý đến nàng, cũng có người để ý đến nàng!

Nàng chống cằm, có chút hăng hái nhìn Lục Hàn, đáng yêu nói: "Huynh nói thử một chút, nói một chút ta thế nào? Huynh cảm thấy ta không phải là Sở Hòa Linh sao?"

Nhìn nàng vui vẻ như vậy, Lục Hàn lại cảm thấy không chắc chắn lắm, Đúng vậy, nếu như nàng không phải Sở Hòa Linh, thì là ai! Người Sở gia làm sao lại không phát hiện được. Cho nên thân phận của nàng, căn bản cũng không có cái gì hoài nghi. Nếu như nàng thật sự không phải là Sở Hòa Linh, như vậy cha mẹ nàng, huynh đệ tỷ muội làm sao có thể không phát hiện. Coi như những người này không phát hiện được, Sở lão tướng quân cũng không thể không phát hiện được, ông là người như thế nào, y rất rõ. Sở lão tướng quân, là một cực kỳ người tinh mắt.

"Một thiếu nữ như nàng được nuôi dưỡng ở thâm khuê, làm sao lại biết nhiều như vậy chứ!" Lục Hàn bắt chước động tác chống cằm của nàng nhìn nàng, hai người giống như là tiểu nhi nữ ngây, hết sức đáng yêu.

Hòa Linh vui vẻ: "Có một số người được ông trời giúp một tay, không được sao! Ai bảo ta thiên chân đáng yêu lại lanh lợi! Người như vậy, ông trời cũng sẽ giúp ta, còn có một số kẻ đáng ghét, nghĩ đến nát óc cũng sẽ nghĩ không ra nguyên cớ."

Lục Hàn thong thả ung dung: "Ta chẳng thể cảm nhận câu của nàng nói là có hàm ý khác!"

Hòa Linh trừng lớn mắt, cười sẳng giọng: "Huynh nói đúng rồi, câu nói của ta chính là có hàm ý khác, huynh thật thông minh nha, lập tức nhận ra được. Thật giỏi! Cố gắng lên! A đúng, nếu như huynh cảm thấy ta không phải Sở Hòa Linh, vậy ta là cái gì chứ! Nữ quỷ? Hay là hồ ly tinh? Ta thật ra hi vọng mình là hồ ly tinh, vả lại ta cũng rất xinh đẹp!"

Lục Hàn cũng nở nụ cười nhàn nhạt, Hòa Linh cảm thấy, không trách được Lục Hàn nổi tiếng như vậy, cười nhạt một tiếng như vậy, quả nhiên là mỹ nam tử, đều là xuất chúng làm cho người ta không dời mắt được, nàng lại thích nhất dung mạo khí chất hào nhã của Lục Hàn như vậy, mặc dù người có chút bệnh, nhưng từ đầu năm nay, có bao nhiêu người là bình thường chứ! Không bình thường mới là lạ?

"Huynh cười lên thật là đẹp!" Hòa Linh thật tâm nói.

Lời này trong con mắt người bình thường, thật là có điểm đùa giỡn Lục Hàn rồi, nhưng là Hòa Linh thì ngược lại là không cảm thấy, nàng kiếp trước cũng hơn hai mươi rồi, có thể so với Lục Hàn lớn hơn, bây giờ mặc dù là một nữ hài mười hai tuổi, nhưng tâm tính đã già rồi, nàng nhìn Lục Hàn, xem y thành một tiểu nam hài đẹp mắt, hoàn toàn không có ý khác. Có điều hai nha hoàn đều đỏ mặt. Lục Hàn nhìn ánh mắt của Hòa Linh, thấy nàng căn bản không phải nói giỡn, vừa không có một chút trêu chọc, suy nghĩ kỹ, đây là nói, mình bị tiểu cô nương này, bị Tiểu Linh Đang mặc áo đỏ này đùa giỡn sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status