Quý nữ yêu kiều

Chương 61


Hôm nay đã là giữa hè, càng đi về phía Nam càng nóng bức, Lý Hiển thể cốt không tốt cảm thấy khó chịu y phiền muộn quát lớn nha hoàn bên cạnh, "Quạt cho ta một chút, ngươi chậm chạp quá! Xem ta trở về sẽ đánh chết nha đầu chết tiệt nhà ngươi!"

Nha đầu này đã lên giường Lý Hiển, bị y quát lớn, ngân ngấn nước trong hốc mắt, tội nghiệp nói: "Dạ, công tử."

Nhìn nàng uất ức hoa lê đẫm mưa, Lý Hiển hỏa khí cũng không tiêu bớt, y bị nhà đầu Sở Hòa Linh chết tiệt kia đâm nhiều lần như vậy, đều không chết, "Ngươi quạt nhanh lên một chút cho ta."

"Công tử, nô tỳ đến đây!" Một nha hoàn xinh đẹp tới gần, Lý Mộng nhìn xa xa mấy nha hoàn bộ dạng tranh thủ lấy lòng, trong lòng cười lạnh, nàng cứ như vậy nhìn bên kia, nói: "Thật là không biết sống chết!"

Sở Phong khuyên nhủ: "Đừng để ý chuyện gì xảy ra, mới có như vậy một hai ngày, kết thúc y là được."

Sở Phong coi như là có năng lực nhất trong tứ huynh đệ Sở gia, bản thân ông cũng coi là có tài hoa, tất nhiên nhìn không vừa mắt Lý Hiển một đứa con nhà giàu như vậy, vừa phách lối vừa không có năng lực lẫn tài hoa, người như vậy, lúc còn là người thân ông còn không muốn gặp, hiện tại biết được hắn không phải, ông càng sẽ không để ý tới chết sống của y, chuyện phụ thân giao phó, ông đương nhiên làm tốt!

"Tứ cữu cữu!" Lý Mộng nhìn Lý Hiển, nhưng lại nói với Sở Phong: "Có thể . . . . . . Để cho cháu tự tay giết y hay không!"

Sở Phong lấy làm kinh hãi, nhìn Lý Mộng, hỏi "Cháu tự động thủ sao?" Sở Phong nhìn kỹ Lý Mộng, chần chờ một lúc hỏi "Tại sao?"

Hỏi xong, Sở Phong lại cảm thấy mình không nên hỏi như vậy, y chỉ sợ nghe được bí mật gì không nên nghe, tính ra, Lý Mộng cũng là mỹ nhân, mà Lý Hiển lại biết mình không phải là cả ca của nàng, nói không chừng đã từng. . . . . . Ông nghĩ tới hướng không tốt, càng cảm thấy người này thật đáng chết.

Lý Mộng cũng không có giấu giếm, nàng mặt lạnh nói: "Y ba lần bốn lượt muốn chiếm tiện nghỉ của cháu, nếu như không phải nhà toàn của cháu đều là trung thành, nói không chừng cháu sớm đã bị y làm hại**. Sau lại còn đề nghị mẫu thân của cháu đưa cháu cho lão già làm tiểu thiếp, người nói xem người như vậy, không đáng chết sao?" Nói tới chỗ này, Lý Mộng quả thực là cắn răng nghiến lợi, "Nếu như y là ca ca của cháu, những chuyện này tất cả cháu có thể xem như không có xảy ra, nhịn xuống, nhưng y đã không phải, cũng đừng trách lòng dạ cháu ngoan độc."

Sở Phong nghe lời này, nhìn Lý Mộng, thật lâu mới nói: "Ngươi đã chịu uất ức." Có điều lại yên tâm mấy phần, cuối cùng vẫn không có bị chiếm tiện nghi.

Lý Mộng lắc đầu: "Không vấn đề gì, tóm lại, y vẫn rơi vào tay của cháu!"

Sở Phong nhịn không được, hỏi "Những chuyện này, cháu có nói cho mẫu thân cháu biết không?"

Lý Mộng giễu cợt cười, nàng hất đầu, hỏi "Tứ cữu cữu cảm thấy thế nào?"

Đáp án rõ ràng luôn khiến người ta đâu lòng, Sở Phong khó hiểu giống như cũng bị Sở thị làm tổn thương, ông rất không hài lòng thấy bà vên mặt hất hàm sai khiến, trong miệng không ngừng nguyền rủa những nha hoàn kia, giễu cợt nhếch chân mày, ông vẫn tưởng rằng nương tử kể chuyện về muội muội chỉ là bởi vì nhìn bà không vừa mắt, nhưng bây giờ mới biết, cô muội muội này, khi còn bé đã thật không tốt rồi, bọn họ quá mức nuông chìu nàng, cho nên dẫn đến ngày giờ này nàng có hành động như vậy.

"Cháu yên tâm, ta sẽ để tự tay cháu kết liễu y!" Sở Phong đồng tình với ngoại tôn nữ này, ông cũng không thể làm nhiều hơn, nhưng vào lúc này lại có thể vì nàng hoàn thành một tâm nguyện nho nhỏ.

Đêm khuya. Đoàn người Sở Phong trú lại ở rừng núi hoang vắng, Sở thị tỏ vẻ mặt không muốn, hành trình hôm nay của bọn họ còn chậm, nếu như nhanh một chút, là có thể tới thị trấn, cũng không thành như vậy, nghĩ vậy, càng tức giận. Có điều Sở Phong cũng có giải thích, Sở thị và Lý Hiển trên người đều bị thương, nếu như đi quá nhanh, cũng sợ đối với vết thương không tốt. Sở thị dù không vui, nhưng cũng không kiên trì tiếp tục tránh cãi, chỉ một thân một mình hờn dỗi, nếu như bọn họ tiếp tục gấp rút lên đường, hơn một canh giờ là có thể tới thị trấn, tội gì ở lại nơi này, hoang vu hẻo lánh, làm sao có thể được! Có điều, lời nói của Sở thị không có người nghe, phần lớn hộ vệ nơi này, đều là Sở gia an bài, mà Sở Phong là Tứ giá của Sở gia, ông dẫn dắt những người này ra ngoài, vì vậy đương nhiên nghe theo lời ông.

Nghe nói Sở thị một người ở trong lều trại hờn dỗi, Lý Mộng cũng không có quán tâm gì, chỉ lạnh nhạt ở trong phòng lau dao găm! Nàng cứ ngồi như vậy, cho đến trăng mờ gió lên, nàng lẳng lặng ra khỏi lều, dưới tình huống như vậy, Lý Hiển vẫn gọi nha hoàn hầu hạ, nghe được trong xe phát ra âm thanh, Lý Mộng cười lạnh đi tới, Sở Phong đứng ở bên ngoài lều, nhìn Lý Mộng tới đây, nháy mắt, hai thị vệ vào cửa, rất nhanh, nhà hoàn phục vụ Lý Hiển bị ôm ra.

Sở Phong nói: "Cẩn thận."

Lý Mộng gật đầu, mang theo chủy thủ vào lều, lúc này Lý Hiển đã bị trói, y bị bịt miệng, kinh ngạc nhìn Lý Mộng, Lý Mộng mang theo đao vào cửa, nhìn chòng chọc vào Lý Hiển.

"Ưmh ưmh. . . . . ." Y dùng sức muốn tránh thoát.

Lý Mộng đi tới bên cạnh y, tức giận: "Ngươi biết không? Lúc ta còn nhỏ thường nghĩ, tại sao ta muốn có một ca ca! Tại sao ca ca của người ta và ca ca của ta không có chút nào giống nhau. Ngươi biết ta có bao nhiều căm hận ngươi không? Ngươi có biết thời điểm ta biết ngươi không phải là ca ca ta, ta cảm thấy may mắn cỡ nào không? Ta cảm thấy may mắn vì ta rốt cuộc có thể không cần bận tâm tình huynh muội rồi. Mà bây giờ, ta rốt cuộc có thể giết chết ngươi."

Lý Hiển không ngừng giãy giụa muốn thoát, nhưng lại không được, Lý Mộng móc ra chủy thủ giơ lên cao, nàng nhắm ngày ngực Lý Hiển, "Thật ra thì ta cho tứ cữu cữu rất nhiều phiền toái, chúng ta cũng biết, độc chết ngươi mới là tốt nhất. Nhưng mà ta lại thật sự khó nhịn được, nếu như không tự tay giết ngươi, khó tiêu mối hận trong lòng của ta."

Tiếng nói vừa ngừng, nàng không do dự đâm, giơ tay chém xuống, nàng một thanh rút ra, máu tươi cứ như vậy phun ra ngoài, Lý Mộng nước mắt cũng rơi xuống, nàng giống như nghĩ tới tình cảnh khi còn bé, cũng không biết khi nào, lại thành bộ dạng này, nàng cắn môi, nói: "Ta hận ngươi! Ngươi biết không? Ta thật sự hận ngươi!" Nói xong, vừa một đao, Lý Hiển lúc này đã hơi thở mong manh, Lý Mộng cũng không có lấy vải chặn trong miệng y, nước mắt nàng biến mất nhìn chòng chọc vào Lý Hiển một lần cuối rồi đâm xuống.

Lý Hiển rốt cuộc té xuống, Lý Mộng ngồi ở trong vũng máu, lẳng lặng nhìn Lý Hiển, cũng không biết trải qua bao lâu, nàng rốt cuộc đưa tay thăm dò hơi thở của Lý Hiển, lúc này Lý Hiển hoàn toàn đã tắt thở. Nàng lẳng lặng ngồi ở chỗ đó yên lặng rơi lệ. . . . . .Lý Mộng"A" một tiếng thức tỉnh, nàng lập tức ngồi dậy, tối hôm qua nàng đã trở lại Vĩnh An rồi, nhưng nàng vẫn cảm thấy chuyện mình giết Lý Hiển như mới hôm qua, khoảng cách rời đi Vĩnh An, vẫn chưa tới một tháng, nhưng nàng cũng đã trở lại lần nữa. Mồ hôi lạnh trên trán biến mất, nàng thay áo, sáng sớm hôm nay, ngoài cửa sổ có vài nha hoàn đang dọn dẹp viện, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Cũng không biết tại sao, kể từ hôm giết Lý Hiển, mỗi buổi tối nàng luôn thấy ác mộng, mặc dù nàng không ngừng tự nói với mình Lý Hiển bị trừng phạt là đúng tội, y đã chết, Nhưng nàng lại không có cách nào khống chế mình. Lý Hiển chết rồi, trở lại Giang Nam cũng không khó như bọn họ nghĩ dưới sự sắp xếp của tứ cữu cữu, nàng và mẫu thân trở về Vĩnh An, kể từ ngày Lý Hiển chết đi, mẫu thân nàng mới biết tất cả cũng sớm đã sang tỏ.

Giống như ban đầu bọn họ dự đoán, bọn họ rời khỏi Lý gia cũng không có khó khăn như vậy. Thật ra thì Lý gia cũng không giống như Sở gia mỗi một phòng đều có suy tính của mình, tương đối mà nói còn là chung sống tốt, nhưng mẫu thân nàng những năm qua đã đắc tội quá nhiều người, mà Lý Hiển lại là giả, nếu như lưu nàng lại, tương lai mới thật khó khăn. Mà rời khỏi thì lại khác, dù nói thế nào, ngoại tổ phụ cũng sẽ chăm sóc các nàng. Nàng biết, mặc dù Sở gia và Lý gia đã đạt thành hiệp nghị, cũng không có nói ra chuyện Lý Hiển này, nhưng là mẹ nàng cùng với nàng, căn bản cũng không có cơ hội gì trở lại Giang Nam, mặc dù thân thế của nàng hình như không có vấn đề gì, nhưng Lý Hiển đã là giả, nàng chưa chắc không phải. Không có chứng cớ, không có nghĩa là không phải. Thay vì nuôi duỡng một cô nương cùng với đồ cưới, cũng không bằng để nàng đi theo Sở thị, những chyện này coi như tự hiểu ngầm. Sở Phong đã xử lý tốt tất cả, mang theo Sở thị và Lý Mộng trở lại kinh thành một lần nữa, lần này, khác so với thường ngày, Lý Mộng khổ sở nở nụ cười, vốn là nàng đến để làm khách, mà bây giờ, hoàn toàn khác rồi. Nàng coi như là. . . . . . Ăn nhờ ở đậu.

Hơn nữa Lý Hiển chết đi. . . . . . Thở dài một tiếng, Lý Mộng ra khỏi phòng, kể từ khi Lý Hiển chết, mẫu thân liền bị bệnh, trở lại Vĩnh An, còn chưa khỏi hẳn. Nhưng ngay cả ngoại tổ mẫu vẫn luôn thương yêu mẫu thân nàng cũng không có tới thăm bà. Nghĩ đến cũng bởi vì chuyện của Lý Hiển nên cực kỳ tức giận. Lý Mộng một mình ở trong hoa viên tản bộ, hôm nay là giữa hè, chim hót hoa thơm, bởi vì còn quá sớm, nên cũng không có người nào, chỉ có mấy nha hoàn đang quét sân, lão phu nhân thích sạch sẽ, vì vậy đại phu nhân đều yêu cầu mọi người hết sức nghiêm khắc. Thấy biểu tiểu thư tới đây, đều thỉnh an. Lý Mộng thấy Xảo Âm xách giỏ đi tới, dừng bước lại. Xảo Âm liền vội vàng tiến lên thỉnh an, Lý Mộng nhìn giỏ trong tay Xảo Âm đầy cánh hoa, nhíu mày rời đi! Xảo Âm cũng không quá niềm nở, trở lại viện, rắc cánh hoa vào trong nước, hầu hạ tiểu thư rửa mặt.

Hòa Linh thong thả ung dung, hôm nay không cần thỉnh an, nên không nóng vội. Kể từ khi Sở thị trở về Giang Nam, lão phu nhân thân thể hình như vẫn còn kém, mọi người cũng không cần tới thỉnh an. Người khác chỉ xem bà là bởi vì nữ nhi ra đi tâm tình tích tụ; nhưng Hòa Linh lại suy đoán, lão phu nhân tám phần là đựơc lão tướng quân cho biết chân tướng sự việc, liền tức giận không muốn gặp người nào. Suy nghĩ một chút cũng phải, Sở thị trước giờ đều là bảo bối của lão phu nhân, thế nhưng trong lòng bảo vật cất giấu một bí mật lớn như vậy vài chục năm, bà cũng không có thổ lộ với lão phu nhân thật tình, không chỉ không có thổ lộ, còn khả năng cho Sở gia rước lấy phiền toái lớn, nghĩ đến đây, lão phu nhân sao lại không tức giận.

"Tiểu thư, sáng nay nô tỳ ở vườn hái hoa, đụng phải biểu tiểu thư. Khuya hôm qua, Tứ gia, cô nãi nãi còn có biểu tiểu thư cùng nhau trở về. Có điều vì đã quá muộn, nên không có kinh động người nào, nô tỳ thấy, biểu tiểu thư khí sắc rất kém cỏi!" Xảo Âm bẩm báo.

Sở thị và Lý Mộng sẽ trở về, điểm này đối với bọn họ mà nói không có chút nào ngoài dự đoán, Sở thị làm ra chuyện lừa gạt Lý giá như vậy, Lý gia làm sao thả thứ cho bà ta được, bà không cho Sở gia mặt mũi

"Chúng ta nên như thế nào thì vẫn cứ như thế đó tốt hơn. Đối với người bên kia, chúng ta cũng không cần phải hơn người, cũng không để cho người khi dễ. Cụ thể thế nào không cần ta nói cho các ngươi biết chứ?" Hòa Linh nhìn trong gương là một Cô nương đã ăn mặc hoàn chỉnh, cười khanh khách, "Hai người các ngươi tay nghề đúng là càng ngày càng tốt lắm."

Xảo Âm cười đồng ý: “Là vì tiểu thư xinh đẹp thôi”>

Đang nói chuyện, Xảo Nguyệt từ phòng bếp xách theo hộp đựng thức ăn vào cửa, thật ra thì Tam Phòng cũng có một phòng bếp nhỏ của mình, chỉ là dùng làm một chút thuốc bổ và đồ ngọt, dù sao, còn chưa phải ở riêng, nếu như quá phận, tóm lại sẽ không tốt. Tất cả phòng đều giống nhau, chỉ lấy được từ nhà bếp một chút điểm tâm. Sở lão tướng quân là từ quân xuất thân, nhất là biết lương thực quan trọng, rất ghét phô trương lãng phí, vì vậy phòng bếp cũng không quá nhiều phô trương. Hòa Linh buổi sáng ăn không nhiều lắm, lãnh tự nhiên cũng là không nhiều lắm, trừ mỗi phòng hạn ngạch được một chén nhỏ tổ yến, chính là cháo Bát Bảo cùng bốn món nhắm, Hòa Linh ăn cái gì cũng đặc biệt chậm vốn dĩ thời điểm nàng bị bệnh đại phu nói với nàng ăn cái gì cũng phải thong thả từ tốn đối với thân thể như vậy mới tốt. Cũng chính vì vậy, trở thành thói quen của Hòa Linh, chờ nàng dùng xong điểm tâm, đã sắp nửa giờ, nàng vươn vai một cái nói: "Đi thôi, đi cho tiêu cơm một chút!"

Xảo Âm nở nụ cười, "Tiểu thư rõ ràng ăn cũng không nhiều!"

Hòa Linh cười: "Cái nha đầu nhà ngươi, ta cũng chỉ tìm lý do đi ra ngoài đi dạo thôi. Luôn ở trong phòng buồn bực cũng không thú vị! Không biết biểu tỷ còn ở vườn hoa hay không." Thật ra thì nàng cũng không muốn tiếp xúc quá giao hảo với Lý Mộng, mọi chuyện, thuận theo tự nhiên là được. Không có Lý Hiển, Lý Mộng tự nhiên sẽ không có bi kịch trong cuộc sống, có thể như thế, đã rất tốt.

“Biểu tiểu thư hình như không ở đây? Lúc nãy rõ rang là chưa có dung điểm tâm!” Xảo Âm dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Mới vừa rồi tiểu thư còn nói, để cho chúng ta nắm rõ ình hình bên đó, thật ra thì bọn họ bên kia cũng không có ai. Trừ biểu tiểu thư, phu nhân và mấy nha hoàn ma ma bên cạnh, Lý gia bên kia cũng không có người nào theo tới."

Nghĩ đến cũng đúng, cô nãi nãi tính khí không tốt lại ngang ngược, dù là người làm, cũng là chưa chắc nguyện ý đi theo bà.

Hòa Linh gật đầu: “Lý gia bên kia không có ai cho nên bên này sẽ cho rút bớt một số người."

Xảo Âm gật đầu thưa vâng, bên cạnh Xảo Nguyệt nói nhỏ, "Nô tỳ nghe nói, đại phu nhân đã an bài mấy nha hoàn phục vụ lúc trước, nô tỳ thấy, rõ ràng chính là mấy nhà hoàn ban đầu cùng bọn họ rất là thân cận. Khi đó, bọn họ thân cận đều là Lý Hiển kia, hiện tại Lý Hiển không có ở đây, đại phu nhân còn muốn đem người lúc trước an bài, đây không phải là hướng dạo găm đâm vào ngực cô nãi nãi sao? Phu nhân thật là một tay giỏi tính toán!"

Hòa Linh cười lạnh, Đại bá mẫu của nàng là người không đơn giản cũng không phải là một ngày hai ngày. Có điều nàng cũng lười xen vào, cũng sẽ không đồng tình với Sở thị, thời điểm bà tự ý hướng trong phòng ca ca mình nhét nha hoàn, sao lại không nghĩ có phải mình đâm một đao vào người ta hay không! Cho nên nói, quả hôm nay là vì sai lầm của hôm qua, cũng đừng cảm thấy mình bị uất ức. Đều là tự mình làm.

"Để cho bọn họ náo loạn. Cũng không liên quan đến chuyên của chúng ta. Cô vốn cũng không phải là người tốt, bà ta đáng đời. Về phần biểu tỷ. . . . . . Ta thật ra cảm thấy, biểu tỷ nếu như có chút chuyện này cũng xử lý không tốt, như vậy tương lai cũng rất khó khăn đặt chân ở trong nhà này."

Xảo Âm Xảo Nguyệt ngẫm nghĩ, xưng vâng

Hòa Linh vặn vẹo eo, không nói chuyện này nữa, nàng cười híp mắt: "Đi thôi! Chúng ta tản bộ đi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 6.4 /10 từ 7 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status