Quyền lực tuyệt đối

Chương 167: Chính thức bổ nhiệm


Khâu Minh Sơn sau khi nói chuyện chấm dứt, Tống Mân lại nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói:

- Các đồng chí, suy xét đén tình huống thực tế của thị trấn Phong Lâm, cùng với năng lực làm việc rất mạnh của đồng chí Phạm Hồng Vũ và đồng chí Cao Khiết, ở thành phố trải qua thận trọng nghiên cứu, quyết định tiến hành điều chỉnh bộ máy thị trấn Phong Lâm. Sau đây, xin mời đồng chí Long Hải Đào tuyên bố quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm của Thành ủy.

Đồng chí Long Hải Đào chính là Trưởng ban tổ chức Thành ủy đang ngồi ngay ngắn trên đài Chủ tịch. Long Hải Đào năm nay khoảng bốn mươi lăm tuổi, trẻ trung khỏe mạnh, là cán bộ được địa khu Ngạn Hoa mạnh mẽ đề bạt sau chính sách trẻ hóa cán bộ, đã nhanh chóng được đề bạt lên làm lãnh đạo cấp cục huyện.

Lập tức Long Hải Đào đại diện cho Thành ủy, tuyên bố quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm.

- Trải qua nghiên cứu của Thành ủy, quyết định miễn nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm của đồng chí Lư Vệ Đông, sẽ có phân công khác.

- Trải qua nghiên cứu của Thành ủy, bổ nhiệm đồng chí Cao Khiết làm Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm, đồng thời kiêm luôn Chủ tịch UBND thị trấn.

- Trải qua nghiên cứu của Thành ủy, quyết định bổ nhiệm đồng chí Phạm Hồng Vũ làm Ủy viên Đảng ủy thị trấn Phong Lâm, đề danh Phó chủ tịch thị trấn Phong Lâm.

Mặc dù việc bổ nhiệm và miễn nhiệm này sớm đã có phong thanh truyền tới, thậm chí còn có tin Lư Vệ Đông đến HĐND thành phố đảm nhiệm Phó chủ tịch, nhưng khi La Hải Đào đọc quyết định bổ nhiệm thì ở dưới vẫn truyền ra tiếng kinh hô. Vô số ánh mắt hướng lên đài Chủ tịch, nhìn hai gương mặt trẻ.

Ban đầu vốn cũng đã có lời đồn, Cao Khiết đến thị trấn Phong Lâm chính là để đảm đương vị trí nhân vật số một. Bí thư Lư nhường đường cho cô cũng là chuyện sớm muộn. Dù sao Cao Khiết cũng là từ tỉnh xuống, lại là nữ đồng chí trẻ tuổi. Địa khu muốn đem cô làm thành cán bộ hậu bị để bồi dưỡng. Lư Vệ Đông tuổi đã cao, ở thị trấn Phong Lâm thời gian công tác cũng đã dài, quả thật cũng nên nhúc nhích rồi. Nhưng mà Cao Khiết sau khi đến nhận chức, Lư Vệ Đông lại biểu hiện mạnh mẽ cứng rắn khiến cho mọi người cảm thấy lời đồn không thật. Lư Vệ Đông gần như mọi lúc mọi nơi đều áp chế Cao Khiết, căn bản không có nửa điểm “tiễn ngựa đi một đoạn”. Nếu Lư Vệ Đông thật sự nhường đường cho Cao Khiết, thì làm sao mà mạnh mẽ như thế chứ.

Ai ngờ chỉ sau một trận mưa lớn, trong khi mọi người còn đang khôi phục công tác, bỗng nhiên Lư Vệ Đông lại bị điều đi, Cao Khiết chính thức trở thành nhân vật số một thị trấn Phong Lâm.

Cô nàng xinh đẹp giống như búp bê này, từ hôm nay trở đi, chính là “lão đại” của thị trấn Phong Lâm.

Rất nhiều cán bộ dưới đài, trong nháy mắt đều sinh ra cảm giác không thực.

Tuy nhiên, Cao Khiết đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn, còn chưa khiến cho người khác phải giật mình. Điều chân chính khiến mọi người giật mình không thể tin được chính là Phạm Hồng Vũ không ngờ trở thành Phó chủ tịch thị trấn.

Phạm Hồng Vũ bao nhiêu tuổi?

Hình như chưa đầy hai mươi mốt tuổi.

Một nhóc con mới hơn hai mươi tuổi, không ngờ lại trở thành Phó chủ tịch thị trấn Phong Lâm.

Trước đây chưa từng có bao giờ.

Vị Phó chủ tịch thị trấn Phạm này mấy tháng trước còn cuốn vào bên trong Nhất thất đại án, thiếu chút nữa biến thành tù nhân. Một kẻ giết người không chớp mắt như vậy, làm sao có thể trở thành Phó chủ tịch thị trấn chứ?

Lãnh đạo cấp trên không phải đang nói đùa sao?

Nhưng cẩn thận ngẫm lại, dường như cũng không quá kỳ quái.

Bố của Phạm Hồng Vũ là Phạm Vệ Quốc, chính thức là Chủ tịch huyện Vũ Dương, hiện tại là tâm phúc của Chủ tịch địa khu Khâu. Phạm Hồng Vũ chính là một dạng con ông cháu cha, trở thành Phó chủ tịch thị trấn cũng là dính hào quang của cha mà thôi. Mọi người đều phỏng chừng, Phạm Hồng Vũ sẽ ở thị trấn Phong Lâm không bao lâu nữa. Dù sao chuyện cơ sở rất là phiền toái. Phạm Hồng Vũ còn trẻ tuổi như vậy, tóm lại là thiếu kinh nghiệm. Ở thị trấn Phong Lâm một thời gian ngắn, ở trên tự nhiên sẽ triệu hồi hắn đi, mang đến cơ quan của UBND hoặc là chi đoàn địa khu. Đến một địa phương tốt, tuổi của Phạm Hồng Vũ cũng lớn hơn một chút, chức vụ thực chức cũng không phải là không thể. Làm thêm một thời gian ngắn nữa để làm giàu kinh nghiệm lý lịch, sau đó có thể đến một huyện nào đó làm Cục trưởng bộ môn, hoặc thăng lên đơn vị cơ quan cao hơn làm cái chức Trưởng phòng thực quyền. Sau đó lại tiếp tục làm giàu thêm kinh nghiệm, rồi đến một khu, thị trấn làm nhân vật số một. Hai ba lần như vậy, có lẽ chưa đến ba mươi tuổi thì có thể lăn lộn đến cấp cán bộ huyện phó.

Người trẻ tuổi không có kinh nghiệm, trường kỳ ở lại cơ sở, nếu chẳng may có cái gì bại lộ thì hối hận sẽ không kịp.

Có một người bố tốt thì cũng là hoành tráng rồi.

Cao Khiết thân kiêm hai chức, Bí thư Chủ tịch thị trấn, thật sự là làm cho người ta cảm thấy buồn bực.

Nhất là Lý Quốc Sinh.

Từ khi Lư Vệ Đông bắt đầu có hoạt động, muốn điều về thành phố, Lý Quốc Sinh cũng bắt đầu hoạt động của mình. Trực tiếp chạy chức Bí thư Đảng ủy thị trấn, lúc này Lý Quốc Sinh không cần suy nghĩ. Cao Khiết lập công lớn, ở trên không có khả năng khiến Lý Quốc Sinh lướt qua mặt Cao Khiết được. Đây là mâu thuẫn do con người tạo ra.

Lý Quốc Sinh cụ thể là nhắm vào vị trí Chủ tịch thị trấn.

Lần trước, vị trí này nên thuộc về ông ta thì Cao Khiết lại ngang trời xuất thế, từ Ban tuyên giáo Địa ủy sải bước đến đây, không chút khách khí đoạt quả đào lớn trong tay Lý Quốc Sinh, khiến Lý Quốc Sinh buồn bực tới cực điểm.

Lúc này cũng đã đến phiên Lý Quốc Sinh.

Ai biết được lãnh đạo thành phố lại coi Lý Quốc Sinh trở thành không khí, hoàn toàn không thấy ông ta.

Sau khi biết được tin tức xác thật từ thành phố, Lý Quốc Sinh gần như muốn phun cả một ngụm máu.

Có kiểu chơi như vậy sao?

Cao Khiết một thân song chức, Phạm Hồng Vũ trở thành Phó chủ tịch thường vụ thị trấn. Thượng cấp mang thị trấn Phong Lâm giao vào tay hai đứa nhóc con chưa ráo máu đầu này không phải là rất thiếu suy nghĩ sao?

Lý Quốc Sinh thừa nhận hành động giải nguy cho thôn Đại Vương lần này, Phạm Hồng Vũ quả thật đã lập công lớn. Không có hắn ra sức gạt bỏ lời khuyên can của mọi người, kiên trì phải sơ tán thôn dân thôn Đại Vương thì đã có thể mắc phải sự cố lớn rồi. Tất cả mọi người ai cũng sẽ bị xử phạt. Nhưng một con ngựa thì cũng chỉ là một con ngựa, Phạm Hồng Vũ cho dù có ngẫu nhiên chính xác cũng không có nghĩa là hắn thật sự có năng lực quản lý mấy chục ngàn nhân dân thị trấn.

Thị trấn Phong Lâm này có quan hệ quê hương, hắn quản lý được sao?

Gần trăm thôn ấp hành chính, các cán bộ sinh trưởng địa phương có thể chịu sự quản lý của một nhóc con hắn sao?

Nói đùa gì vậy?

Lập công thì cũng đã lập công rồi, muốn thăng chức thì triệu hồ về UBN Địa khu thăng chức là được.

Thực không dám tưởng tượng, thị trấn Phong Lâm sau này sẽ chịu sự quản lý của hai đứa nhóc con này, không biết sẽ bị gây sức ép thành cái gì nữa.

Nhưng mặc kệ Lý Quốc Sinh buồn bực như thế nào, cũng không quan tâm các cán bộ thành phố khác oán thầm như thế nào, ở thành phố cứ như vậy mà đọc văn kiện tuyên bố bổ nhiệm.

Không phục?

Không phục thì cứ sang một bên mà ở.

Long Hải Đào đọc xong hoàn toàn văn kiện bổ nhiện, Tống Mân liền cao độ đánh giá công tác của Lư Vệ Đông ở thị trấn Phong Lâm. Lư Vệ Đông lập tức sẽ thăng chức, tự nhiên cũng nên đánh giá cao một phen. Theo sau, Tống Mân cũng đánh giá cao Cao Khiết, khích lệ Cao Khiết là lãnh đạo điển hỉnh trong việc trẻ hóa cán bộ lãnh đạo cơ sở.

Quang vinh lập từ một công, khen như vậy cũng là có đạo lý.

Còn đánh giá đồng chí Phạm Hồng Vũ, Tống Mân cẩn thận nhiều hơn. Chỉ vài câu nói chuyện, nói rằng Phạm Hồng Vũ tuổi còn trẻ, lại có học thức, cũng có kinh nghiệm công tác nhất định, hy vọng đồng chí Phạm Hồng Vũ ở cương vị mới có thể không ngừng cố gắng, xây dựng thành tích mới, không phụ lòng tin tưởng của tổ chức, không phụ lòng tín nhiệm của bà con hương thân thị trấn Phong Lâm.

Tống Mân đây cũng là bất đắc dĩ.

Y thật muốn đem Phạm Hồng Vũ khen thành một đóa hoa, nhưng mặt của Lương Quang Hoa rất khó coi.

Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ thật sự tuổi còn rất trẻ, khoe khoang quá thì cũng không tốt. Nếu chẳng may sau này gây ra rủi ro, Tống Mân không phải trở thành trò cười của người khác vì nhận thức người không rõ sao.

Kế tiếp, Lư Vệ Đông lên tiếng, Cao Khiết lên tiếng, Phạm Hồng Vũ lên tiếng đều ứng theo trình tự.

Phạm Hồng Vũ nói chuyện rất ngắn gọn, quy củ, thậm chí là rất khiêm tốn. Trừ phi tình huống khẩn cấp, nếu không Phạm Hồng Vũ tuyệt sẽ không trong trường hợp như thế này lên giọng làm gì. Không có nửa điểm ưu đãi. Sẽ chỉ làm cho lãnh đạo cảm thấy hắn kiêu ngạo, ngông cuồng, ương ngạnh, tham vọng viễn vông, không hiểu quy củ.

Dù là như thế, Phó chủ tịch thị trấn Phạm khi nói chuyện vẫn khiến ở dưới xì xào bàn tán. Bởi vì Phó chủ tịch Phạm nói, phải ở thị trấn Phong Lâm xây dựng một khu công nghiệp, phải tiến cử một đại lượng xí nghiệp công nghiệp đến thị trấn Phong Lâm ngụ lại, mau chóng cải thiện kết cấu sản xuất của thị trấn Phong Lâm, gia tăng thu nhập tài chính của thị trấn, giải quyết một bộ phận thanh niên đang chờ sắp xếp việc làm và hạn chế vấn đề lao động vào nghề ở thị trấn.

Phạm Hồng Vũ chế định quy hoạch này, cán bộ trong thị trấn đều biết, cũng chẳng phải bí mật gì. Ủy ban Kế hoạch quốc gia và tỉnh cùng với đại lãnh đạo cũng đã phê chỉ thị. Nhưng rất nhiều cán bộ quản lý khu và cán bộ thôn vẫn là lần đầu nghe nói.

Thị trấn Phong Lâm muốn xây dựng một khu công nghiệp sao?

Nhà xưởng ở đâu ra?

Có ông chủ lớn nguyện ý đến Phong Lâm đầu tư sao? Trong não ông chủ lớn chứa nước à? Sao không vào thành phố Ngạn Hoa mà đầu tư, cố tình lại chạy đến thị trấn Phong Lâm, cái nơi chim không thèm thải này?

Phó chủ tịch thị trấn Phạm quả nhiên là tuổi trẻ không hiểu chuyện, miệng nói đầy mê sảng, lừa gạt mọi người.

Nhìn bộ dạng nghiêm trang của đám cán bộ lãnh đạo trên đài chủ tịch, ai cũng không dám lớn tiếng.

Quy trình hội nghị đã chấm dứt, Cao Khiết mỉm cười đứng dậy, nói với đám người Khâu Minh Sơn, Tống Mân:

- Chủ tịch địa khu Khâu, Bí tư Tống, các vị lãnh đạo, khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm chúng tôi hôm nay chính thức được đặt móng. Tục ngữ nói “sớm không bằng hên”, chúng tôi hôm nay muốn mời các vị lãnh đạo đến khu công nghiệp đặt móng cắt băng. Không biết các lãnh đạo có rảnh hay không?

Cao Khiết mặc bộ quần áo bằng vải satanh, trước ngực đeo một vòng hoa, huân chương công lao lấp lánh khiến cho gương mặt xinh đẹp của cô càng thêm diễm lệ mê người.

Khâu Minh Sơn cười nói:

- Bí thư Cao, cô tính toán thời cơ thật chuẩn xác đó.

Đám người Tống Mân bật cười ha hả, không khí rất nhiệt liệt.

- Khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm các người đặt móng, đây là chuyện tốt, chúng ta nếu đã đến đây rồi thì khẳng định phải đi một chuyến. Bí thư Cao, mời dẫn đường.

- Vâng, Chủ tịch địa khu Cao, các vị lãnh đạo, bên này mời.

Khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm cũng không phải xây dựng ở vùng phụ cận chính quyền thị trấn, mà là xây dựng ở vùng ngoại thành, các thị trấn ước chừng khoảng 1km. Một mảng ruông cạn, được dùng đá trắng vây thành vòng tròn, không gian vô cùng rộng lớn.

Nếu đã mời Chủ tịch địa khu và Bí thư Thành ủy cùng Chủ tịch thành phố cắt băng đặt móng, thị trấn tự nhiên đã sớm chuẩn bị xong hết thảy. Nghi thức cắt băng cũng là do Phạm Hồng Vũ an bài, chuyên môn từ trong các trường tiểu học thị trấn chọn lấy mười em học sinh nữ dễ thương. Phạm Hồng Vũ tự mình huấn luyện hai ngày, lúc này mặc quần áo đẹp, bưng một dải băng đỏ, nhìn qua cũng có chút đẹp mắt. Về phần thợ chụp hình thì cũng đã chuẩn bị tốt.

Đây có thể là một đề tài mới, có thể lăng xê một phen.

Khâu Minh Sơn và Tống Mân nghe vừa Phạm Hồng Vũ giới thiệu về quy hoạch xây dựng khu công nghiệp này thì liên tiếp gật đầu, có chút hài lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status